Chương 6: Ăn Trực.
Mười mấy phút sau. Trương Thành Công mặc một bộ quần áo thu đông sạch sẽ từ nhà tắm đi ra.
Lúc này đã hơn sáu giờ chiều, trời mùa đông lại tối sớm cho nên Trương Thành Công cũng không định đi mua rau về nấu cơm mà mang theo ba mươi nghìn sang quán phở bên cạnh cửa hàng điện máy của mình ăn tối.
Đều nằm trong khu chợ thôn Xá Điền, bên cạnh cửa hàng điện máy Thành Công của Trương Thành Công có cửa hàng cơm rang phở bò Hoa Vinh.
Chủ nhân của quán cơm rang phở bò Hoa Vinh chính là hai vợ chồng Hoa Vinh. Hai người đều đã ngoài bốn mươi và có với nhau hai đứa con gái. Đứa lớn tên Linh năm nay học lớp mười, đứa nhỏ tên Nhi thì mới học lớp bốn.
Bởi vì hai cửa hàng sát vách nhau nên Trương Thành Công đối với cả nhà bốn người anh Vinh đều khá quen thuộc.
Trương Thành Công sang quán phở thì vừa lúc bắt gặp bọn họ đang ăn tối.
Chuyện này cũng là điều dễ hiểu, dù sao quán phở này cũng chủ yếu bán ăn sáng. Đến tối ít khách nên chỉ bán đồ ăn sẵn cho người đi làm công ty về qua mua, còn thừa bao nhiêu thì cả nhà lại dọn một bàn ăn tối khỏi phải nấu nướng.
Trương Thành Công đi vào trong quán không hề ngại ngùng, trái lại tỏ ra rất quen thuộc tùy ý kéo một cái ghế ra đặt mông xuống vắt chéo hai chân rồi chễm chệ nói: “A, nhà anh chị đang ăn cơm sao?”
“Mắt mày có vấn đề sao Thành Công? Rõ ràng vậy rồi còn hỏi.” Chị Hoa hơi hắng giọng lên trả lời.
“Chào chú Thành Công.” Hai đứa Linh và Nhi ngẩng đầu lên nhìn Trương Thành Công chào một tiếng sau đó liếc nhìn chị Hoa một cái rồi lại cúi ăn tiếp tục ăn cơm, hiển nhiên là rất sợ mẹ mình.
Biết được tính cách của bà chị này nên Trương Thành Công cũng không có tức giận mà còn cười cượt trêu tức.
“Đã ăn chưa? Ngồi luôn vào đây ăn tối với anh chị.” Anh Vinh cười ha hả giảng hòa tiện mời luôn Trương Thành Công cùng ăn cơm.
Trương Thành Công lắc đầu từ chối rồi móc trong túi quần ra ba mươi nghìn đập lên mặt bàn hào sảng nói: “Không ăn, cho em bát phở tái gầu nhiều thịt nhiều bánh.”
Thấy cảnh này cả nhà bốn người Hoa Vinh không khỏi mắt chữ o miệng chữ a nhìn kỹ Trương Thành Công mấy lần. Trong đầu họ đều nổi lên cùng một câu hỏi: “Cái thằng này mọi lần không phải ăn trực cũng là ăn chịu, sao lần này hào phóng thế?”
“Ái chà chà… Mới trúng số à.”
Chị Hoa tặc lưỡi một cái tiện tay cầm ba mươi nghìn của Trương Thành Công bỏ vào túi mình xong liếc nhìn bé Nhi đang chan nước canh ra lệnh: “Nhi! Đi lấy bát đũa cho chú mày.”
“Tiền này tao trừ nợ tuần trước mày ăn sáng chưa trả tiền. Có ý kiến gì không?”
Bị chị Hoa lườm cho một cái đã sợ run cả chân thì Trương Thành Công nào dám có ý kiến gì. Hắn cười trừ một tiếng nhận lấy bát đũa bé Nhi đưa cho đi xới đầy bát cơm xong kéo ghế ngồi bên cạnh anh Vinh rồi gắp thức ăn tự nhiên như nhà mình.
Cũng không phải lần đầu tiên đi ăn trực, Trương Thành Công rất quen thuộc gắp toàn thức ăn ngon ăn trước làm cho chị Hoa không ít lần nhắc nhở hắn chia cho hai đứa Linh và Nhi nữa.
Hắn cũng không cảm thấy ngại ngùng gì liền tiện tay gắp cho hai đứa cháu gái mỗi đứa một miếng sườn xào chua ngọt xong gạt cả đĩa vào bát của mình rồi nhìn chị Hoa cười hì hì.
Chị Hoa tức giận lườm Trương Thành Công một cái xong không nói gì tiếp tục ăn cơm...
Một lúc lâu sau, Trương Thành Công đã cơm nước no nê, hắn xếp gọn bát đũa rồi chào anh chị Hoa Vinh một tiếng liền phủi mông về nhà.
Anh Vinh nhìn theo bóng lưng Trương Thành Công vừa ra khỏi quán lắc lầu thở dài: “Cái thằng này, cứ thế này thì bao giờ mới hỏi được vợ.”
“Hừ. Còn không mau đi rửa bát đi, muốn cưới vợ hai sao?”
Chị Hoa quát lên một tiếng làm cho anh Vinh giật mình vội vàng bê mâm bát đi rửa, hai đứa Linh và Nhi sớm đã chuồn về phòng của mình làm bài tập về nhà.
Giờ này đã không còn khách, chị Hoa nhìn thoáng qua ngoài cửa lắc đầu thở một cái xong cũng bắt đầu quét dọn quán chuẩn bị đóng cửa…
Càng về đêm thời tiết càng lạnh, trên bầu trời thôn Xá Điền hôm nay phá lệ quang đãng. Từ mái nhà hoặc nơi trống trải khi ngước lên có thể ngắm nhìn được vầng trăng tròn vành vạnh cùng vô số vì sao lấp lánh.
Lúc này cả thôn làng đều đã yên giấc, thế nhưng trên tầng hai cửa hàng điện máy Thành Công vẫn còn sáng đèn.
Giống như Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn có viết: "Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa…"
Trương Thành Công cũng giống như lời ấy, hắn nằm trằn trọc trên giường mãi mà không thể nào ngủ được. Hiện giờ mới một giờ sáng, là lần thứ ba hắn giật mình tỉnh giấc.
Hắn không ngủ được vì lo lắng ngày tận thế.
Chỉ còn lại mười mấy ngày nhưng Trương Thành Công lại chưa chuẩn bị được cái gì cả. Trong người có hơn năm triệu, tài sản giá trị duy nhất của hắn chính là ngôi nhà hai tầng này.
Nhưng ngôi này nhà cũng chỉ là tài sản mà không phải hiện kim nên chẳng có tác dụng gì đối với Trương Thành Công lúc này cả. Hắn cần phải biến tài sản thành tiền mặt sau đó mua sắm vật tư chuẩn bị trước khi tận thế xảy ra.
Nghĩ đến liền làm. Trương Thành Công mở tủ lấy giấy tờ nhà đất, sổ đỏ, sổ hộ khẩu... bỏ vào trong bao đựng sau đó cầm giấy bút bắt đầu vẽ ra một kế hoạch trước mắt và lên danh sách những thứ cần mua sắm.
"Một chiếc radio có thể thu sóng AM, FM và sóng ngắn rất cần thiết để theo dõi các thông tin từ chính phủ nhà nước cũng như của q·uân đ·ội. Tốt nhất là nên mua loại cổ dùng cuộn dây cùng linh kiện hàn cắm và có pin để sạc trở lại."
Trương Thành Công miệng vừa lẩm bẩm vừa tìm kiếm radio trên shopee và thêm vào giỏ hàng.
Sở dĩ hắn lựa chọn loại radio này mà không phải loại radio đời mới dùng linh kiện dán nhỏ gọn hơn là bởi vì dòng radio cổ thu các loại sóng AM, FM tốt hơn và cùng bền hơn.
Có radio thì cũng phải có nguồn điện. Máy phát điện xăng trong cửa hàng của Trương Thành Công đã có, hắn tìm mua một cái máy phát điện quay tay khẩn cấp công suất 50w cùng một chiếc đèn pin năng lượng mặt trời trên shopee.
"Đồ điện cơ bản là như thế đã, tiếp theo là đến đồ ăn và nước uống."
Trương Thành Công lại ấn vào thanh tìm kiếm trên shopee gõ "lương khô q·uân đ·ội".
Ngay lập tức trên màn hình điện thoại hiện ra một loạt các loại lương khô khác nhau. Trong đó bán chạy nhất là lương khô 7554 của Bộ Quốc Phòng và lương khô 900 của Trung Quốc.
Trương Thành Công tất nhiên là dùng ủng hộ hàng nội địa, hắn liền đặt luôn mười thùng sắt lương khô 7554. Ngoài ra đây còn là shop mall nên bên trong gian hàng còn có rất nhiều các loại mặt hàng do Bộ Quốc Phòng sản xuất như: Xẻng công binh, bình toong, mũ cối, chảo dã chiến, võng treo, màn cá nhân, quần áo rằn ri, giày hành quân, balo…
Cứ thấy đồ gì phù hợp là Trương Thành Công sẽ lại ấn thêm vào giỏ hàng của mình.
Lướt web là một việc làm rất hao tốn thời gian. Trương Thành Công lựa chọn xong tất cả những thứ cần thiết cho vào giỏ hàng trên ứng dụng shopee xong cũng đã sáu giờ sáng.
Ngoài đường lúc này bắt đầu náo nhiệt lên bởi tiếng gọi nhau của học sinh trung học cơ sở đang đến trường cùng với sự huyên náo trong chợ.
Trương Thành Công đứng dậy vươn vai ngáp dài một tiếng sau đó cầm một bộ quần áo chỉ mặc trong các dịp lễ tết, cưới hỏi vào trong nhà tắm.
Ào ào…
Dòng nước từ vòi hoa sen xối lên người làm cho Trương Thành Công lập tức thanh tỉnh lại. Hắn nhanh chóng vệ sinh cá nhân, mặc quần áo rồi lái xe đạp điện rời khỏi cửa hàng.