Chương 67: Bí Mật Tận Thế.
Đã mười ngày trôi qua. Măng Cụt vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, nhiệm vụ kì hạn chỉ còn lại hai mươi ngày.
Nữ lễ tân Sunny cùng với nữ sinh cấp ba Yoona thức dậy từ rất sớm rang cơm trứng xúc xích làm bữa sáng cho mọi người bằng bếp gas du lịch.
Kiểu cơm rang Tuyết Quốc không giống với cơm rang phở bò ở Lạc Quốc, nhưng nó cũng rất ngon. Hạt cơm mềm dẻo quyện lại với nhau kèm một lớp mỏng trứng gà vàng ươm không chỉ bắt mắt, nhai trong miệng vô cùng thơm ngọt. Kết hợp với các loại nguyên liệu sắt nhỏ trộn lẫn lên càng mỹ vị tuyệt hảo.
Trương Thành Công không tiếc lời khen gợi Sunny một câu: “Em rang cơm ngon lắm. Ai mà lấy được em quả là phúc mấy đời a.”
“Ha ha... Anh đừng có đùa như vậy chứ.” Sunny vui vẻ cười đáp.
Sunny mặc một bộ quần áo màu hồng phấn kiểu dáng hello kitty tràn đầy sức sống của thiếu nữ tuổi đôi mươi. Tâm trạng cô nàng hiện tại rất tốt, ngồi ăn sáng chung bên cạnh nam quản lý Lee Min Ho còn không ngừng gắp lấy đồ ăn bỏ vào bát cho anh ta.
Vừa nhìn liền biết Sunny là thích thầm quản lý của mình, thế nhưng Lee Min Ho vẫn tỏ ra lãnh đạm. Qua mấy ngày ở chung với nhau thì Trương Thành Công còn biết được Lee Min Ho vậy mà còn là một cao thủ Taekwondo từng giành huy chương vàng Olympic. Đồng thời kỹ năng dùng kiếm của anh ta cũng vô cùng mạnh, trong nhà tồn trữ không ít v·ũ k·hí lạnh.
Mọi người ăn sáng xong Lee Min Ho bỗng nhiên gọi Trương Thành Công: “Này, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện riêng một chút.”
“Ok, tôi cũng đang muốn hỏi anh về việc học võ đây.” Trương Lực khẳng khái đáp ứng.
Lee Min Ho ôm theo thanh kiếm của mình cùng với Trương Lực đi ra sảnh chờ thang máy của tầng ba mươi rồi ngồi xuống.
Đặt mông còn chưa ấm ghế bỗng Lee Min Ho mở miệng hỏi: “Cậu là xuyên việt giả?”
Oanh!
Trương Thành Công đột ngột nghe được câu hỏi của Lee Min Ho như tiếng sấm ngang tai. Hắn vội vàng giả ngu không hiểu hỏi: “Xuyên việt giả là cái gì vậy?”
“Không cần phủ nhận, tôi đã biết thân phận của cậu rồi.” Lee Min Ho cười lắc đầu nói.
Trương Thành Công còn định biện minh thì Lee Min Ho ngắt lời: “Cậu không ngại khi nghe một câu chuyện chứ?”
Tuy là hỏi nhưng Lee Min Ho không đợi câu trả lời của Trương Thành Côgn đã bắt đầu kể.
“Trong lịch sử Tuyết Quốc, vào thời đại Joseon xuất hiện một căn bệnh lạ. Thế tử Lee Chang, người đang nỗ lực điều tra chuyện này. Ngài muốn diện kiến phụ vương để xin hỗ trợ nhưng bị lãnh chúa và vương phi ngăn cản không cho gặp. Thế tử Lee Chang cảm thấy có chuyện chẳng lành liền cử cận vệ thân tín lẻn vào trong cung nhìn lén và ă·n t·rộm các ghi chép. Sau khi biết được sự thật phụ vương cũng mắc phải căn bệnh kia khiến cho thế tử Lee Chang rất sốc. Ngài quyết định một mình rời kinh đô đi tới phía nam xa xôi tìm căn nguyên. Ở đó, ngài chám trán nữ y sĩ da trắng tên Jane Foster và những người đang phải vật lộn để đốt mặt với một d·ịch b·ệnh khiến n·gười c·hết sống lại như những con quái vật khát máu…”
“Cậu biết không, căn bệnh đó cũng giống hệt như căn bệnh zombies đang hoành hành hiện tại vậy.” Lee Min Ho dừng lại một chút xong kể tiếp.
“Nữ y sĩ kia có thể triệu hồi ra một cây búa sấm sét, một mình cô ấy không chỉ ngăn cản sự l·ây l·an của d·ịch b·ệnh mà còn đã cứu Vương triều khỏi bị lật đổ. Cũng kết thúc cả cuộc c·hiến t·ranh giữa Đảo Quốc và Tuyết Quốc sau đó bay lên trời rồi biến mất. Thế tử Lee Chang đã điều tra rất nhiều trong sách sử cùng truyền thuyết phát hiện ra thân phận của nữ y sĩ da trắng Jane Foster là một xuyên việt giả. Cũng xuyên suốt lịch sử của Tuyết Quốc xuất hiện không biết bao nhiêu lần xuyên việt giả can thiệp vào quỹ tích phát triển của đất nước. Về sau thế tử Lee Chang lên ngôi cũng học tiền nhân che giấu đi sự thật về xuyên việt giả và chỉ những người trong dòng chính của ngài mới đọc được những ghi chép về họ. Thật may mắn, tôi chính là người kế thừa nhà họ Lee…”
Trương Thành Công ngồi bên cạnh mà không khỏi trợn mắt há mồm lắng nghe Lee Min Ho kể câu chuyện lịch sử như truyền thuyết kia. Tuy đã tin vài phần nhưng hắn vẫn thắc mắc một vấn đề: “Tại sao anh lại biết tôi là xuyên việt giả và biết từ khi nào?”
Lee Min Ho cười thần bí không trả lời mà hỏi: “Nói cho tôi biết mục đích của cậu tới thế giới này rồi tôi sẽ cho cậu biết đáp án.”
“Cái này…” Trương Thành Công thoáng do dự sau đó vẫn bị sự tò mò chiến thắng. “Tôi cần phải cứu những người trong chung cư này và sống sót trong ba mươi ngày. Được rồi, tôi đã nói rồi, đến lượt anh.”
“Hình xăm.” Lee Min Ho chỉ ngón tay lên cổ tay Trương Thành Công nói.
Trương Thành Công: “...”
Hắn thật không lường được bản thân bị bại lộ lại là bởi lý do này.
“Ha ha… Trở về thôi, mau chóng đi cứu người nào.” Lee Min Ho cười vỗ vai Trương Lực đang ngơ ngác rồi xoay người trở về căn hộ.
Lee Min Ho đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, anh ta không quay đầu nói: “À đúng rồi. Nói thêm cho cậu một chuyện nữa.”
“Theo nghiên cứu của gia tộc tôi, tận thế không phải vì thế giới này sinh ra mà là bởi xuyên việt giả ảnh hưởng mà sinh ra. Nó giống như một cơ chế phòng thủ của cơ thể khi có virus xâm nhập vậy.”
“Mấy người các cậu mới là kẻ mang đến tận thế.”
Trương Thành Công nghe ra được sự phẫn nộ trong lời nói của Lee Min Ho, hắn cũng không phải người chịu oan uổng liền đứng lên phản bác.
“Không có khả năng. Thế giới này là đang tiến hóa, giống như thế giới hiện thực của tôi vậy. Anh đã g·iết zombies chưa? Nếu g·iết rồi thì anh cũng phải cảm nhận được lực lượng của bản thân mạnh lên mới đúng chứ.”
Lee Min Ho không trả lời, anh ta cứ thế mà đi để lại một mình Trương Thành Công còn đứng ở sảnh chờ thang máy khiến cho hắn tức giận lên mắng lớn: “Cái con mẹ anh! Tôi cũng là người bị lựa chọn mà thôi!”
Nhìn theo bóng lưng biến mất sau cánh cửa căn hộ xong Trương Thành Công cũng không có trở về mà ngồi lại trên ghế suy tư.
“Liệu có phải đúng như lời Lee Min Ho nói. Mình cũng chỉ là một con virus của hệ thống Vạn Giới sử dụng đi xâm chiếm các thế giới sao?”
“Thoát ra khỏi một cái hộp lại rơi vào vô số cái hộp khác?”
Trương Thành Công ngồi ở ghế rất lâu không quay về khiến Ha Ji Won lo lắng đi ra ngoài tìm, thấy được hắn ngồi thất thần một chỗ cô nhẹ bước lại gần quan tâm hỏi: “Oppa, anh làm sao vậy?”
“Anh không sao. Có chút nhớ nhà thôi.” Trương Thành Công bày ra một bộ dạng không có chuyện gì đáp.
Ha Ji Won nghi hoặc nghĩ: “Không phải nhà oppa trên tầng mười mười tám à? Hay là anh ấy nhớ người thân?”
Là một cô nhi nên Ha Ji Won không hiểu được tình thân gia đình là như thế nào, cô chỉ biết ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay hắn nhẹ giọng an ủi: “Từ giờ em sẽ trở thành người thân mới của oppa. Vậy nên anh đừng có buồn nữa nhé.” Nói rồi Ha Ji Won tựa đầu lên vai Trương Thành Công.
Trương Thành Công chợt như bị đ·iện g·iật, theo bản năng muốn né tránh Ha Ji Won nhưng lại bị cô dùng sức níu lại. Cuối cùng hai người đều không nói lời nào rồi duy trì tư thế ấy thật lâu…