Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 73: Tới Ga Daejeon.




Chương 73: Tới Ga Daejeon.

Sầm! Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng sập lại. Người chồng to con gồng người lên đè chặt lại cánh cửa, ngó nghiêng tìm khóa cửa.

“Cái khóa đâu rồi?”

“Cửa này khóa kiểu gì?”

Chẳng thấy ai trả lời, giọng của người chồng trở nên lớn hơn như gằn lên: “Này! Có nghe thấy gì không, cửa này khóa kiểu gì!”

Chik Song Sok bị tiếng quát kia làm cho tỉnh hồn lại từ cơn sợ hãi bỏ trốn vừa nãy. Hắn nhớ lại những chi tiết cũ trong phim rồi vội nói: “Bỏ tay ra đi, lũ zombies không thể mở cửa được đâu.”

“Hả?” Người chồng nửa tin nửa ngờ, từ từ buông tay ra. Quả nhiên lũ zombies hoàn toàn đã bị ngăn cản ở bên ngoài.

Chik Song Sok nhìn nhìn một lát xong nói tiếp: “Bọn họ t·ấn c·ông vì nhìn thấy chúng ta, hãy lấy giấy báo dán lại cửa kính.”

Nhóm người trong toa cũng dồn dập lục lọi tìm báo và băng dính dán lên cửa kính.

Xong xuôi đâu đấy, bè lũ zombies không nhìn thấy người sống sót trong toa tàu cũng dần trở nên yên tĩnh lại. Đám người lúc này thấy nguy hiểm đã qua, liền quay qua xì xào bàn tán.

“Có hiệu quả.”

“Họ là gì vậy?”

“Làm sao mà cậu biết được?”

Bị lão trung niên hỏi, Chik Song Sok cũng lười phản ứng, qua loa đáp: “Xem phim.”

Bị phớt lờ khiến lão ta vô cùng khó chịu, còn định chửi mắng mấy tiếng. Nhưng khi thấy được ánh mắt sắc lạnh như muốn g·iết người của người đàn ông to con đang rất giận dữ vì người vợ mang thai kém chút bị đàn zombies g·iết c·hết thì lão vẫn nhịn xuống được.

“Soo An, con ổn chứ? Có b·ị t·hương ở đâu không?” Seok Woo ngồi xuống quan tâm hỏi thăm con gái.

Chỉ thấy con bé gật đầu rồi lại lắc đầu. Có vẻ như là vẫn chưa hết kinh sợ. Seok Woo đang hỏi han con gái, bả vai bỗng nhiên bị người khác đụng tới gọi: “Này anh bạn.”

Seok Woo quay lại nhìn, thì ra là người chồng to con: “Sao vậy?”

“Sao cái gì! Chẳng phải là anh cần phải nói lời xin lỗi hay sao?”



“Ý anh là gì?”

“Nghe cái tên này nói kìa. Anh sập cửa nhốt chúng tôi bên ngoài đấy đồ khốn!”

Nghe chất vấn, Seok Woo không kém khí thế đáp lại: “Anh đâu phải là người duy nhất gặp nguy hiểm?”

“Cái tên khốn này!”

Vừa nói người chồng vừa túm lấy cổ áo của Seok Woo. Nếu không phải là bị người vợ ngăn cản thì có lẽ anh ta đã lĩnh trọn một cú đấm thẳng vào mặt.

“Dừng lại đi, mọi người đang rất sợ hãi đấy!” Người vợ lớn tiếng khuyên can.

Người chồng to con xì một tiếng rồi buông bỏ cổ áo Seok Woo ra, anh ta đỡ người vợ đang mang thai ngồi xuống ghế xong cũng không thèm quan tâm nữa.

Rè... Rè...

“Chú ý!”

“Dựa vào tình trạng hiện giờ nên chúng ta sẽ không tới Cheonan. Xin hãy ở yên chỗ ngồi vì sự an toàn của chính mình.”

Tiếng loa thông báo vừa kết thúc, toàn bộ người trong toa tàu lập tức nhốn nháo lên. Lão trung niên doanh nhân là người đầu tiên phản ứng. Lão ta đi tới sử dụng thiết bị liên lạc ở cửa gọi: “Có người ở đó không?”

Một thoáng sau, bên kia lập tức có tiếng trả lời: “Xin hãy nói.”

“Anh có biết chuyện gì đang diễn ra ở đây không? Tại sao không dừng ở Cheonan. Hả!”

Mặc cho cái giọng điệu của lão cực kỳ bất mãn khó chịu. Nhân viên bên kia vẫn giữ đúng khuôn phép đáp.

“Chúng tôi vẫn chưa biết thưa ngài. Đây là lệnh của trạm kiểm soát.”

“Xin hãy vào chỗ ngồi.”

Nghe được câu trả lời không theo ý muốn, lão trung niên quát lên mắng chửi: “Cái c·hết tiệt nhảm nhí gì! Những kẻ kia đang phát dại kìa!”

“Dừng ở Cheonan, hiểu chưa!”



Lão trung niên doanh nhân khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, lão ta lách người rời đi khỏi toa. Những người còn lại, ai nấy đều sốt ruột lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho người thân, vừa lúc Seok Woo nhận được điện thoại của mẹ mình. Seok Woo ấn nhận điện thoại rồi áp lên tai trả lời: “Alo. Mẹ à...”

“Con đang trên đường à?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của mẹ Seok Woo, anh ta trả lời: “Vâng, hai bố con đang trên đường. Mẹ ở đâu vậy? Sao ồn ào thế ạ?”

Trong tiếng thở gấp nặng nề, bà ấy khó khăn hỏi: “Con... và Soo An có sao không?”

“Sao mẹ thở gấp thế, mẹ b·ị đ·au ở đâu à?”

Seok Woo lo lắng, nhưng bà không có trả lời câu hỏi mà tiếp tục nói: “Seok Woo... Hãy chăm sóc Soo An cho tốt...”

“Mẹ yêu con và cả con bé nhiều lắm...”

Nói lời chưa xong thì đột nhiên Seok Woo không còn nghe được giọng nói của mẹ, điện thoại truyền tới chỉ là tiếng gầm gừ như của dã thú...

“Alo?” “Mẹ…!”

Chik Song Sok biết được chuyện gì, hắn ta chỉ lặng lẽ nhìn sếp mình như dại ra, từ từ buông thõng điện thoại xuống. Ở trong đại dịch zombies này, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tiềm tàng, c·ái c·hết của người thân sẽ trở nên vô cùng thường thấy.

Con tàu tốc hành cứ tiếp tục đều đều di chuyển, băng qua nhà ga Cheonan đầy c·hết chóc. Vô số người chạy trốn đuổi theo đập cửa tàu mong rằng nó sẽ mở ra, thế nhưng con tàu vẫn vô tình lướt qua qua mặc cho bọn họ bị bè lũ zombies đuổi g·iết.

Đi qua các khu dân cư, trên đường phố hỗn loạn ngổn ngang xe ô tô đâm vào nhau. Những đ·ám c·háy b·ốc k·hói đen nghịt đầy trời làm cho những hành khách ngồi trên tàu đầy bàng hoàng.

“Kính gửi các công dân. Hiện đang có nổi loạn ở các thành phố lớn, điều này đã gây ra nhiều t·hương v·ong giữa nhân dân và cảnh sát. Các v·ụ n·ổi loạn dẫn tới đóng cửa các thành phố lớn, kẻ nổi loạn đang nỗ lực hủy hoại cũng như chiếm đoạt tài sản chính quyền.”

“Chính vì vậy, chúng ta đang rơi vào trạng thái nguy cấp. Nhưng nhờ sự phản ứng nhanh chóng của chính phủ, rất nhiều cuộc nổi loạn đã bị ngăn chặn.”

“Các công dân. Xin hãy tỉnh táo trước những lời đồn vô căn cứ, và ở yên trong nhà để giữ an toàn...”

Nhìn trên màn hình tivi người đang phát biểu kia khiến cho Chik Song Sok không khỏi khịt mũi coi thường.

“Đã là giờ phút nào rồi còn biên lời nói dối?”

“Hừ... Có thể thay đổi được cái con khỉ gì chứ?”

“Giấy còn có thể gói được lửa hay sao?”



Những hành khách trên tàu sau khi chặn lại cánh cửa ngăn cách đám zombies ở toa sau thì bắt đầu di tản lên các toa trên. Vì phía trước quá đông người nên nhóm của Chik Song Sok đành phải dừng lại ở khoang nối giữa hai toa mà chờ đợi.

Được một lúc lâu, loa thông báo trên tàu lại vang lên: “Xin hãy chú ý. Tàu sẽ dừng ở ga Daejeon. Quân đội đã dàn trận ở đó, họ sẽ bảo đảm an toàn cho đoàn tàu. Vậy nên khi tới nơi, xin mọi người hãy rời tàu.”

“Xin được nhắc lại. Ga Daejeon là trạm cuối cùng.”

Seok Woo nghe xong thông báo, anh ta nghĩ nghĩ một lúc xong đưa balo cho Chik Song Sok nói: “Cậu Chik, trông Soo An giùm tôi một lúc nhé.”

“Sếp cứ yên tâm.” Chik Song Sok cũng đáp lại một tiếng để cho anh ta yên tâm chạy qua toa sau gọi điện thoại.

Người chồng to con cũng đứng bên cạnh nhàm chán không nhịn được cúi đầu nhìn Soo An hỏi: “Này. Anh ta là ai? Bố cháu à?”

“Vâng.” Soo An mở to đôi mắt tròn xoe ngước lên đáp.

“Bố đẻ sao?”

“Vâng.”

Chik Song Sok: “...”

“Thằng nhóc kia, nhìn tôi vậy là sao. Chỉ là tò mò thôi mà.” Nói xong người chồng lại tiếp tục hỏi Soo An: “Bố cháu làm nghề gì?”

Soo An ngây thơ thật thà, hỏi gì đáp nấy: “Bố cháu là giám đốc tài chính ạ.”

“À. Giám đốc tài chính.”

“Vâng.” Soo An gật gật đầu đáp.

“Có mà thứ đồ quỷ hút máu...” Mặc dù nói khá nhỏ, nhưng cái giọng ồm ồm kia của người chồng to con thì ai cũng nghe thấy được.

“Đừng có nói như vậy trước mặt con bé.” Người vợ bực mình đánh chồng mình ngăn cho anh ta không tiếp tục nói linh tinh nữa.

Soo An thấy thế vội lắc đầu nói: “Dạ, không sao đâu. Đó là điều mọi người vẫn nghĩ.”

Dường như đã khá quen thuộc với tình huống như vậy, cô bé tỏ ra không có chuyện gì cả. Không khí có chút lúng túng, cũng may người vợ là một phụ nữ thông minh, cô liền vội móc ra một gói đồ ăn trong túi xách rồi nói lảng sang chuyện khác: “Cháu có muốn ăn một chút không?”

Chik Song Sok cũng chẳng có hứng thú xen vào, từ khi chơi dại làm nhiệm vụ thăng cấp, hắn ta rất là an phận thủ thường, cứ làm theo cốt truyện mà hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Nhưng mà Chik Song Sok nghĩ lại, nhiệm vụ chi nhánh này cũng quá là đơn giản rồi. Chỉ cần theo sát, bảo vệ tốt an toàn của đứa bé Soo An này là được.

Chik Song Sok luôn cảm giác có điều gì đó không đúng cho lắm.