Chương 1: Du Lịch Vịnh Lan Hạ.
Hà Nội, ngày 22 tháng 8 năm 2024.
Lúc này là 5 giờ 20 phút sáng. Khu ký túc xá dành cho công nhân viên bảo trì nằm trên tầng 5 của chung cư Tháp Nông Dân, ngay trung tâm quận Hà Đông.
Ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ căn phòng nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người, chiếu lên một nam thanh niên trẻ tuổi.
Người thanh niên đó tên là Trương Thành Công. Hắn đứng trước gương, lặng lẽ thay quần áo.
Năm nay, Trương Thành Công đã 26 tuổi. Hắn cao 1m70, với mái tóc đen dài xoăn nhẹ, thường phải buộc lên cho gọn gàng để không ảnh hưởng tới công việc thường ngày.
Bời vì tòa chung cư này chưa được nghiệm thu nên có rất nhiều hạng mục cần phải xử lý, tuy nói là công việc bảo trì tòa nhà nhưng hàng ngày phải đập phá chỗ này, xây lại chỗ kia đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của hắn.
Trương Thành Công đã làm công việc này được hai năm, hai năm đã khiến hắn thay đổi rất nhiều.
Người xưa có câu: “Ấm nước đun sôi tướng quân mộng, hiện thực đè nát thiếu niên kiên.”
Khi còn nhỏ, ai cũng có ước mơ của riêng mình. Nhưng lớn lên, cuộc sống dần khiến ta quên đi những ước mơ ấy. Có mấy ai thực hiện được giấc mơ của mình, hay phải chăng những giấc mơ đó đã bị hiện thực tàn khốc của xã hội nghiền nát, tan biến như giọt nước trong cơn mưa, cuốn vào dòng sông quên lãng?
Trương Thành Công cũng giống như bao người, hắn cũng ôm một bầu nhiệt huyết và bao mộng tưởng tiến lên thủ đô. Nhưng rất nhanh hắn đã bị hiện thực tế cuộc sống đánh mặt.
Trải qua xã hội đ·ánh đ·ập, Trương Thành Công lúc này cũng đã bớt đi một chút ngây ngô chất phác của trai quê.
Những tháng ngày mệt mỏi đã để lại trên khuôn mặt Trương Thành Công những dấu vết của sự căng thẳng, nhưng đôi mắt hắn vẫn giữ được ánh nhìn sắc sảo và khao khát. Hắn không bao giờ quên được sơ tâm của mình. Dù không còn trẻ, nhưng tâm hồn của hắn vẫn là của một thiếu niên mười bảy tuổi, khao khát được phiêu du trên những nẻo đường của Tổ quốc, khám phá những vùng biển ngoài đại dương, và chinh phục những đỉnh núi cao.
Hôm nay, Trương Thành Công quyết định xin nghỉ phép một tuần, tạm rời xa công việc thường ngày và tự thưởng cho mình một chuyến du lịch.
Sau nhiều ngày tìm hiểu và chuẩn bị, Trương Thành Công đã chọn đảo Cát Bà, một hòn đảo nổi tiếng với những bãi biển đẹp và những chuyến chèo thuyền kayak trên vịnh Lan Hạ. Cảm giác được thả mình giữa thiên nhiên, nơi sóng biển vỗ về và núi đá bao bọc, đã thôi thúc hắn từ lâu.
“Cần có một chuyến đi để thả lỏng bản thân.” Trương Thành Công tự nhủ khi đóng chiếc ba lô leo núi. Trong đó, hắn mang theo những vật dụng cần thiết và không quên chiếc điện thoại iPhone 14 Pro Max để quay phim chụp ảnh, món đồ hắn đã vất vả trả góp để sở hữu. Chiếc điện thoại không chỉ là phương tiện liên lạc, mà còn là nơi lưu giữ những ký ức quý giá mà hắn đã trải qua.
Con đường từ Hà Nội đến đảo Cát Bà khá xa, nhưng sự hào hứng khiến hành trình của Trương Thành Công trở nên nhẹ nhàng hơn.
5 giờ 30 phút sáng, Trương Thành Công lấy xe từ hầm gửi xe của chung cư và bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Trên chiếc xe wave tàu không giấy tờ mua lại từ hiệu cầm đồ, Trương Thành Công lướt đi như bay qua những con đường vắng người của thành phố Hà Nội.
Tuy buổi sáng không có nhiều phương tiện giao thông nhưng Trương Thành Công cũng phải mất đến hơn ba tiếng đồng hồ mới đặt chân được đến bến phà để đi tới đảo Cát Bà. Rồi lại mất thêm mấy tiếng chờ phà và di chuyển đến bến tàu đến ra vịnh Lan Hạ.
Cuối cùng phải tốn cả buổi sáng thì Trương Thành Công mới đến được đích đến trong chuyện đi của mình.
Khi đến nơi, Trương Thành Công nhanh chóng đặt chân lên du thuyền Daijoubu, một chiếc thuyền sắt hai tầng với thiết kế hiện đại và không gian thoải mái. Tiếng động cơ rì rầm vang lên khi thuyền bắt đầu lướt trên mặt nước phẳng lặng, đưa hắn và ba mươi hành khách khác tiến sâu vào vịnh Lan Hạ.
Vịnh Lan Hạ dần hiện ra trước mắt với một vẻ đẹp hùng vĩ mà không bức ảnh nào có thể mô tả đủ. Những hòn đảo lớn nhỏ nhô lên giữa làn nước xanh thẳm, như những viên ngọc quý giữa trời biển. Không khí trong lành, mát mẻ cùng tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng khiến Trương Thành Công cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.
Trên thuyền, Trương Thành Công không thể không để ý đến những người bạn đồng hành. Họ đến từ nhiều nơi, mỗi người mang một câu chuyện riêng. Trong đó, có một nhóm mười hai nam thanh nữ tú oanh aonh yến yến tụ tập cười nói vui vẻ chụp ảnh selfie với nhau, một gia đình với người đàn ông trung niên mập mạp cùng bố mẹ hai bên nội ngoại và vợ con của mình.
Chiếc thuyền du lịch này có hai tầng, trên tầng nóc tầng hai là nơi ngắm cảnh ngoài trời. Trương Thành Công một mình leo lên trên đó.
Trong khi những người trên thuyền bận rộn với những khoảnh khắc selfie và cười đùa, Trương Thành Công lặng lẽ dựa vào lan can, đứng riêng một góc, để gió biển mơn man qua mái tóc và cảm nhận sự yên bình của thiên nhiên. Hắn không muốn bị cuốn vào những cuộc vui ồn ào mà chỉ đơn giản muốn hòa mình vào khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh.
Ánh nắng buổi sáng chiếu lên mặt nước xanh biếc, tạo nên những tia sáng lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương đang nhảy múa. Trương Thành Công hít một hơi thật sâu, cảm giác như mọi căng thẳng, mệt mỏi trong cuộc sống dần tan biến vào không trung.
Du thuyền càng lúc càng tiến sâu hơn vào vịnh, những hòn đảo lớn nhỏ hiện ra trước mắt càng làm cho khung cảnh thêm phần kỳ vĩ. Những vách núi dựng đứng với lớp rêu phong phủ kín, những cánh rừng xanh mướt trải dài tới tận chân trời khiến Trương Thành Công cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa thiên nhiên bao la.
Trong lúc thả hồn vào cảnh đẹp, một tiếng chuông nhỏ vang lên từ phía sau làm hắn giật mình.
Trương Thành Công quay lại, thấy một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ, tiếng chuông lanh lảnh trong trẻo kia phát ra chiếc chuông nhỏ xinh trên lắc tay bạc của cô gái.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng dài liền thân, mái tóc màu đỏ nhạt mềm mại được thả tự nhiên tùy ý để gió biển thổi tung bay như một dải lụa hồng mỹ lệ vô cùng. Gương mặt thanh tú mang chút gì đó nhẹ nhàng và dịu dàng, kết hợp với chiếc kính cận tròn làm cho cô giống như một đứa em gái nhà bên, hoạt bát đáng yêu và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực, khiến cho ai gặp cũng có thiện cảm.
"Anh có muốn tham gia buổi học chèo thuyền kayak cùng mọi người không?" Cô gái hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua.
Trương Thành Công cười gật đầu: "Tất nhiên rồi, đây là phần thú vị nhất trong chuyến đi mà."
Cô gái nghe xong vô cùng vui vẻ hô lên hỏi: “Thế thì tốt quá, trong nhóm của em có một người không biết bơi nên không thể chèo thuyền. Mà những người khác đều có đôi có cặp cả rồi, em đang không biết rủ ai cùng chèo thuyền với mình. Anh có thể chèo thuyền cùng em không?”
Trương Thành Công hơi ngập ngừng, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười đồng ý: "Được thôi, anh rất sẵn lòng."
Cô gái nghe vậy thì nở một nụ cười rạng rỡ hơn nữa. Cô liền kéo tay hắn xuống tầng dưới, nơi mọi người đang tụ tập chuẩn bị cho buổi học chèo thuyền kayak. Họ cùng nhau lắng nghe hướng dẫn viên giới thiệu về cách chèo thuyền, cách giữ thăng bằng, và những quy tắc an toàn cần thiết.