Chương 2: Sương Mù Đỏ.
Sau khi nghe xong phần hướng dẫn, cả nhóm mặc áo phao rồi bắt đầu di chuyển xuống bến thuyền. Cô gái nhanh chóng chọn một chiếc kayak đôi và mời Trương Thành Công cùng ngồi lên. Hắn cẩn thận bước lên thuyền, giữ thăng bằng và giúp cô gái ngồi vào vị trí.
Tuy nhiên, ngay từ những phút đầu tiên, Trương Thành Công nhận ra rằng cô gái gặp khó khăn trong việc điều khiển chiếc kayak. Mỗi khi cô cố gắng chèo, thuyền của họ không tiến thẳng mà lại quay vòng tròn tại chỗ. Hắn cố gắng giữ thăng bằng và đưa ra một vài gợi ý để giúp cô, nhưng mọi nỗ lực dường như chỉ khiến tình hình tệ hơn.
Sau vài phút loay hoay, cô gái thở dài đầy ngượng ngùng, đôi má ửng hồng vì bối rối. "Em xin lỗi, em không quen chèo thuyền... Hình như em chỉ làm cho mọi việc trở nên khó khăn hơn thôi."
Trương Thành Công mỉm cười, tỏ ra không có vấn đề gì: "Không sao đâu, để anh chèo thuyền cho. Em có thể thoải mái tận hưởng cảnh đẹp xung quanh và quay phim chụp ảnh."
Cô gái nghe vậy thì tỏ ra nhẹ nhõm, liền gật đầu đồng ý. Cô nhanh chóng cất mái chèo đi và lấy chiếc điện thoại ra, chuẩn bị ghi lại những khoảnh khắc đẹp trên vịnh.
Trong khi đó, Trương Thành Công bắt đầu chèo thuyền một cách thành thạo, giữ thuyền di chuyển ổn định trên mặt nước phẳng lặng. Hắn cảm nhận được từng cơn gió biển thổi qua, từng gợn sóng lăn tăn dưới chân, và sự yên bình giữa thiên nhiên rộng lớn.
Cô gái ngồi phía trước, say sưa quay phim chụp ảnh, không ngừng tấm tắc trước vẻ đẹp hùng vĩ của vịnh Lan Hạ. Thi thoảng, cô lại quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười cảm kích, còn hắn thì tiếp tục tập trung vào việc chèo thuyền, giúp họ tiến sâu vào vịnh, nơi cảnh quan ngày càng trở nên kỳ vĩ và tuyệt mỹ hơn.
Đôi khi, cô quay sang Trương Thành Công, cười tươi và chỉ cho hắn những điểm đáng chú ý trên đường đi. Hắn cảm nhận được sự hào hứng của cô qua từng ánh mắt và cử chỉ của cô.
Thuyền từ từ tiến sâu vào Hang Sáng Tối, hang động dài gần 100m xuyên qua núi với nền hang n·gập s·âu trong nước biển, còn trần hang thì trên mặt nước. Nơi đây có một cảnh quan rất độc đáo nơi những đảo đá tiếp giáp với mặt biển tạo ra một hang động kỳ bí, một không gian mà các thuyền nhỏ có thể đi xuyên qua.
Cô gái thỉnh thoảng hướng máy quay của mình về phía Trương Thành Công, để ghi lại hình ảnh hắn đang chèo thuyền một cách điêu luyện và tận hưởng khung cảnh. Hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên khi cô làm như thế, dù sao thì hai mươi sáu năm độc thân cẩu khiến hắn tự luyện ra một một kỹ năng bị động mang tên “Ngại” sẽ tự động kích hoạt nếu có người khác giới quá gần gũi với hắn.
Nhưng có vẻ cô gái không nhận ra biểu hiện khác thường của Trương Thành Công.
"Anh ơi, nhìn kìa!" Cô g·ái g·ọi to khi chỉ cho hắn thấy những con còng còng bò trên vách đá gần mặt biển.
Trương Thành Công gật đầu tỏ ra đã hiểu sau đó điều chỉnh hướng thuyền tiến lại gần hờn, giúp cô gái có được những góc chụp đẹp nhất. Cô nàng vừa quay phim vừa cười đùa, đôi khi thả ra những tràng cười vui vẻ, khiến không khí thêm phần sôi động và dễ chịu.
Sau một thời gian, cả hai đã rời khỏi hang Sáng Tối và chèo thuyền đến một khu vực yên tĩnh hơn, nơi có một bãi cát nhỏ và những vách đá xanh rêu. Cô gái mời Trương Thành Công dừng lại để nghỉ ngơi và cùng nhau thưởng thức bữa trưa nhẹ mà cô đã chuẩn bị sẵn. Họ trải một tấm khăn lên cát, mở ra những món ăn ngon và thưởng thức trong ánh nắng nhẹ nhàng.
“Cảm ơn anh rất nhiều.” cô gái nói, mắt sáng rực với sự biết ơn: “Nếu không có anh, chắc em đã không thể tận hưởng chuyến đi này như vậy.”
Trương Thành Công mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp trước lời khen ngợi chân thành, hắn suy nghĩ hồi lâu đủ các câu trẻ lời nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra ba chữ: “Không có... gì.”
Cô gái thấy thế chỉ mỉm cười không nói gì tiếp tục thưởng thức bữa trưa của mình.
Sau bữa trưa, họ tiếp tục chèo thuyền, khám phá thêm nhiều hang động và những cảnh đẹp mới lạ. Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khi mặt trời bắt đầu lặn xuống phía chân trời, cả hai quay trở lại du thuyền với cảm giác hài lòng và mãn nguyện.
Khi du thuyền dần cập bến, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ mặt nước, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp. Cô gái cùng Trương Thành Công tách nhau ra, cô trở lại tụ hội cùng nhóm bạn của mình cô cảm ơn hắn và nói: “Chuyến đi này đã thực sự làm mới lại tâm hồn của em. Cảm ơn anh vì đã trở thành một phần quan trọng trong trải nghiệm này.”
Hai người cũng không trao đổi phương thức liên lạc, thậm chí là tên của đối phương cũng không hề biết. Nó giống như một cuộc gặp gỡ thoáng qua, không để lại gì ngoài một cảm giác man mát dịu nhẹ.
Trương Thành Công đứng ở đuôi thuyền vịn lan can ngắm nhìn cảnh hoàng hôn rực rỡ phương xa cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Trương Thành Công cũng cảm thấy chuyến đi đã mang lại cho hắn nhiều điều quý giá, không chỉ là những cảnh đẹp mà còn là những khoảnh khắc chia sẻ và kết nối với người khác. Hắn không chỉ trở về với những kỷ niệm đáng nhớ, mà còn cảm thấy tâm hồn mình được làm mới, đầy hy vọng và năng lượng tích cực.
Tuy nhiên, sự thư giãn không kéo dài lâu. Bỗng nhiên, một làn sương mù đỏ không biết từ đâu xuất hiện nhanh chóng bao phủ toàn bộ không gian, nuốt trọn lấy thuyền du lịch. Cảnh sắc xung quanh biến mất trong làn sương mù dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và huyền bí.
Trương Thành Công cảm thấy bàng hoàng và lo lắng, mắt hắn cố gắng nhìn xuyên qua lớp sương mù, nhưng chỉ thấy một màu đỏ u ám và những hình bóng mờ nhạt. Sự yên bình và vẻ đẹp của khung cảnh trước đó đã bị thay thế bởi một cảm giác bất an.
Trương Thành Công cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng hắn không khỏi dậy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Hắn đưa tay lên che miệng mũi như một phản xạ có điều kiện. Sau đó cố gắng nhìn rõ hơn qua làn sương mù đỏ đặc, nhưng mọi thứ dường như biến mất, chỉ còn lại một màu đỏ bao trùm toàn bộ không gian.
Điều lạ lùng là làn sương mù này không hề có mùi hay vị gì. Thậm chí còn không có cảm giác ẩm ướt đặc trưng của sương, mà chỉ là một cảm giác lạnh lẽo vô hồn, như thể không khí xung quanh đang bị rút cạn sự sống. Sự trống rỗng này càng làm cho Trương Thành Công cảm thấy bất an, như thể hắn đang lạc vào một thế giới không thuộc về thực tại, một nơi không có thời gian hay không gian rõ ràng.
Tiếng động cơ du thuyền bất ngờ ngừng lại và không gian xung quanh rơi vào im lặng đáng sợ. Trương Thành Công cố gắng gọi một ai đó, nhưng giọng hắn dường như bị nuốt chửng bởi lớp sương mù dày đặc.
Ngay khi hắn định bước đi, mặt sàn dưới chân bỗng nhiên rung chuyển mạnh mẽ. Hắn mất thăng bằng và ngã xuống, bàn tay nắm chặt vào lan can để bản thân không bị lăn đi. Làn sương mù đỏ không ngừng xoay tròn, tạo thành những hình ảnh kỳ dị trong đầu hắn.
“Trái Đất nổ tung, một sinh vật khổng lồ giống như một con bọ cánh cam phủ đầy dung nham chui ra ngoài...”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ sâu trong làn sương, giống như tiếng gió rít qua những khe đá, nhưng cũng mang theo một âm hưởng rùng rợn. Trương Thành Công cảm nhận được một sự hiện diện lạ lùng, như có ai đó đang quan sát hắn từ xa, từ trong chỗ sâu của làn sương đỏ. Hắn không biết giọng nói đó nói gì nhưng lại có thể mơ hồ hiểu được ý nghĩa của nó: “Nhân loại... Tự cứu lấy mình đi...”