Chương 8: Cải Tạo Nhà 2.
Đi giao hàng cho Trương Thành Công có hai nhân viên, hai người họ đeo lên găng tay bảo hộ rồi thành thạo tháo dỡ thùng hàng trên xe tải chuyển xuống.
Rất nhanh hai nam nhân viên đã chuyển xong đồ và đi ra khỏi cửa hàng điện máy của Trương Thành Công, đợi cho hắn ký nhận vào biên lai xong nam nhân viên lái xe chào một tiếng chuẩn bị về cửa hàng báo cáo.
Trước khi hai người đi Trương Thành Công còn không quên nhét vào tay tài xế lái xe mười nghìn nhắc nhở: “Đi qua chợ mua hai nắm xôi mà ăn cho đỡ đói.”
Hai nam nhân viên: “...”
Cũng không thể từ chối lòng tốt của khách hàng nên hai nam nhân viên đành phải tươi cười nhận lấy rồi leo lên ô tô và nổ máy rời đi.
Trương Thành Công liếc nhìn chiếc xe bán tải chạy xa xa, trong đầu tự hỏi không biết bản thân có nên đi thuê một chiếc xe ô tô tải một tấn hay không? Thế nhưng nghĩ nghĩ sau đó hắn lắc đầu dắt xe đạp điện vào trong cửa hàng rồi đóng cửa lại. Dù sao một tên thuộc tầng lớp bình dân như hắn cũng không có nhu cầu học lái xe, thuê xe về để không thì thật lãng phí tiền...
Những ngày tiếp theo Trương Thành Công liên tục chạy ngược chạy xuôi đi thuê thợ về cải tạo lại căn nhà hai tầng của mình trở nên kiên cố hơn bằng khung sắt. Đồ đạc linh tinh tinh trong nhà cũng bị bán thanh lý hết cho bà đồng nát xóm 15.
Làng xóm láng giềng xung quanh vô cùng hiếu kỳ nhưng khi hỏi Trương Thành Công thì hắn toàn đánh trống lảng nói nhăng nói cuội lấp liếm cho qua.
Ngay cả anh Vinh sang hỏi thăm nhưng Trương Thành Công cũng giấu diếm và chỉ bảo nhà xuống cấp nên sửa lại. Thế nhưng đến khi sửa xong thì căn nhà của hắn lúc này không khác gì một cái nhà tù vô cùng kiên cố.
Toàn bộ khoảng sân trước cửa hàng bị khung sắt quây kín mít, trên sân thượng lắp thêm một téc nước nữa sau đó cũng được lợp một lớp tôn dày vô cùng chắc chắn.
Trương Thành Công không tiếc tiêu nhiều tiền thuê ba đội thợ cho nên chỉ mất ba ngày là tất cả công việc đều hoàn thành.
Buổi tối ngày căn nhà hai tầng của Trương Thành Công cải tạo hoàn thành, anh Vinh cùng gia đình được mời sang ăn cơm liên hoan.
Trong bữa cơm, anh Vinh cầm gáo múc rượu tự làm bằng tre múc cho Trương Thành Công non nửa chén rượu ba kích còn mình thì đầy chén rồi nâng lên cụng li với hắn hỏi: “Này Thành Công, chú mày cải tạo cửa hàng thành cái dạng này thì kinh doanh làm sao được?”
Trương Thành Công không có đáp lại ngay mà trước hết cầm chén rượu của mình lên uống một hơi cạn sạch.
Rượu ba kích anh Vinh đã ngâm được hơn năm năm có số độ rất cao, Trương Thành Công mới uống đến chén thứ sáu mà đã có chút lâng lâng, có lẽ là bởi vì men say cho nên hắn buột miệng đáp: “Mười ngày nữa tận thế rồi, em cải tạo lại nhà để chống zombies.”
Phụt!
Nghe được lời nói hoang đường của Trương Thành Công khiến cho cái Linh đang uống Cocacola không nhịn được cười nên phun nguyên một ngụm Coca trong miệng ra đầy mặt bé Nhi khiến nó kêu ầm lên lấy hai tay nhỏ đánh đánh chị mình.
“Ha ha…” Anh Vinh thấy hai đứa con gái yêu của mình náo trò không nhịn được bật cười sảng khoái một tiếng xong mới nhắc nhở: “Nhi không nháo nữa. Cái Linh lấy giấy lau cho em đi.”
Ổn định xong hai đứa Linh Nhi, anh Vinh quay sang vỗ vỗ vai Trương Thành Công cười không ngậm được miệng trêu nói: “Thế cơ à. Sợ thật đấy?”
Dứt lời xong trong phòng lại truyền đến rất nhiều tiếng cười vang, chị Hoa thường ngày nghiêm túc cũng không nhịn được mà che miệng lại cố gắng không phát ra âm thanh nhưng hai vai lại không ngừng run lên đã bán đứng chị.
Không khí bị lời nói như đùa của Trương Thành Công và hai đứa trẻ con biến trở nên vô cùng vui vẻ.
Trương Thành Công thấy mọi người không tin còn cố gắng giải thích mấy lần, thế nhưng tất cả cũng chỉ coi như nghe cho vui, không ai thực sự lưu tâm những lời hắn nói...
Bữa liên hoan kéo dài đến chín giờ mới kết thúc. Hôm nay chị Hoa hiếm khi không có chửi chồng mắng con, chị cùng cái Linh dọn dẹp bát đũa và bỏ đồ ăn thừa vào túi bóng mang về nhà mình xử lý.
Trương Thành Công cũng không biết bản thân là làm như thế nào leo được lên giường ngủ. Đợi cho hắn hoàn toàn tỉnh táo lại thì cũng đã là sáng ngày hôm sau.
Trương Thành Công xuống giường liền cầm lấy bình nước ừng ực uống một hơi cạn sạch hơn nửa lít nước đun sôi để nguội bên trong. Sau đó hắn lại vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
Khoa học nói không sai, uống nhiều rượu sẽ làm cơ thể bài tiết nước tiểu với lượng nhiều hơn và khiến người uống rơi vào trạng thái mất nước.
Nửa giờ sau Trương Thành Công chưng ra một mặt uể oải đi sang quán phở bò của anh chị Hoa Vinh ăn sáng.
Anh Vinh đang đứng ở quầy thái thịt bò thì nhìn thấy Trương Thành Công siêu siêu vẹo vẹo kiếm bàn ngồi không nhịn được cười lên trêu chọc: “Ha ha… Thành Công, tửu lượng thật kém nha, có mỗi mấy chén đã đi đứng không vững thế này rồi.”
Trương Thành Công ngồi xuống ghế sau đó liếc mắt anh Vinh một cái đáp: “Trong làng ai mà chả nghe danh Vinh thịt lợn uống rượu bằng bát. Thằng em nào có thể sánh được.”
“Hừ.”
Anh Vinh chặt con dao cái phập lên trên thớt gỗ lạnh lùng nói: “Thằng ranh con này, đây là béo khỏe, béo cường tráng. Mày hiểu không?”
“Rồi rồi… Cho em bát phở chín ít hành đi.”
Trương Thành Công cũng không có tiếp tục tìm c·hết, hắn gọi một bát phở nhanh chóng ăn xong rồi thanh toán tiền và về nhà.
Vào trong nhà xong Trương Thành Công đóng kỹ cổng sắt lại cũng không có ý định tiếp tục kinh doanh cửa hàng. Hắn đi thẳng lên tầng hai rồi leo lên trên giường.
Trương Thành Công lựa chọn một tư thế nằm thoải mái nhất sau đó thầm gọi: “Vạn Giới Chi Châu, tiến vào không gian cá nhân.”
Tinh! Xuyên việt giả Trương Thành Công phải chăng tiêu hao 10 điểm Vạn Giới để tiến vào không gian cá nhân?”
“Phải.”
Trương Thành Công vừa dứt lời liền rùng mình một cái và rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Trong thoáng chốc ý thức của hắn đã xuất hiện ở trong không gian cá nhân.
Lần thứ hai đứng ở trên sân đá đối diện với cổng dịch chuyển vẫn khiến Trương Thành Công cảm thán không thôi về sự thần kỳ của nơi này.
Trương Thành Công đi dạo một hồi quanh cổng dịch chuyển quan sát tỉ mỉ một hồi lâu nhưng cũng không tìm ra được thứ gì ngoài đá và đá. Hắn lại đi đến sát biên giới của sân đá rồi thò đầu nhìn xuống bên dưới không gian cá nhân thầm hỏi không biết nếu rơi xuống dưới có làm sao không?
Tất nhiên chỉ là tò mò, hắn cũng không có dũng khí đi thử.
Trương Thành Công lùi lại mấy bước vào trong sân đá xong ngồi xuống sân đá chống hai tay ra sau và thất thần ngắm nhìn vô số những điểm sáng đủ loại màu sắc bên ngoài không gian cá nhân. Cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ biết gần một giờ đồng hồ sau hắn bỗng nhiên mở bảng thông tin cá nhân ra xem.
Một bảng thông tin cá nhân trong trạng dạng màn hình lập thể 3D như trong các bộ phim khoa học viễn tưởng xuất hiện trước mắt Trương Thành Công, bên trên có ghi:
Xuyên Việt Giả: Trương Thành Công.
Chủng Tộc: Nhân Loại.
Đẳng Cấp: Không.
Xếp Hạng: E.
Danh Hiệu: Không.
Thể Chất: 10 (Sức chịu đựng, thể lực, kháng tính, khả năng hồi phục…)
Lực Lượng: 10 (Lực công kích, khả năng bộc phát…)
Linh Hoạt: 10 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng…)
Tinh Thần: 10 (Phản ứng thần kinh, trực giác, trí nhớ…)
Năng Lượng: 50 (Mỗi giờ hồi phục 1% năng lượng. Gấp đôi trong trạng thái nghỉ)(Chỉ số Năng Lượng bằng chỉ số Tinh Thần nhân hai cộng chỉ số Thể Chất, Lực Lượng, Linh Hoạt.)
(Chỉ số của người bình thường là 10)
Điểm Vạn Giới: 950.
Kỹ Năng.
Kháng Khuẩn (E): Kỹ năng bị động. Gia tăng sức đề kháng, giảm nguy cơ mắc phải các loại bệnh vặt.
Bảng thông tin cá nhân của Trương Thành Công vẫn vậy, chẳng có thay đổi gì cả. Hắn nhàm chán đóng lại bảng thông tin cá nhân rồi cúi người nhặt lại chiếc rìu CF đã trên đất ngắm nghía một hồi xong nhỏ giọng gọi Vạn Giới Chi Châu hỏi thăm.
“Vạn Giới Chi Châu, làm sao để tiến hành xuyên việt làm nhiệm vụ?”
Tinh! Xuyên việt giả có thể dùng suy nghĩ của mình để câu thông với cổng không gian để tiến hành xuyên việt hoặc trở về thế giới hiện thực…