Chương 3: Chạy Trốn.
Đúng lúc này, từ trong làn sương mù đỏ, một bóng đen xuất hiện, chậm chạp tiến dần về phía Trương Thành Công.
Hắn sợ hãi lùi lại, nhưng chỉ vừa nửa bước đã đụng phải lan can thuyền du lịch. Phía sau hắn là biển cả vô tận, không còn đường lùi.
Bóng đen dần lộ diện, đó là hình dáng mơ hồ của một người phụ nữ với đôi mắt đỏ rực, tỏa ra một luồng khí lạnh đến thấu xương.
Tim Trương Thành Công đập nhanh hơn, từng nhịp thở trở nên khó khăn. Hắn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, nhưng không biết phải ứng phó như thế nào. Một người sống trong thời đại hòa bình như hắn, lấy đâu ra kinh nghiệm để đối mặt với tình huống này.
Bóng dáng người phụ nữ tiến đến càng lúc càng gần, Trương Thành Công bắt đầu nhận ra rằng đó chính là vợ của người đàn ông mập mạp mà hắn đã gặp trên du thuyền. Nhưng bây giờ, gương mặt cô ta đã biến dạng một cách quỷ dị, vặn vẹo đến mức đáng sợ.
Đôi mắt của cô bị xung huyết, đỏ ửng lên như thể máu đang chảy ròng rọc ngay dưới bề mặt. Cái miệng há rộng, lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt và từ trong cổ họng, liên tục phát ra những tiếng gầm gừ ghê rợn. Nước dãi chảy ra từ khóe miệng cô ta, ròng ròng xuống cằm, trông như một quái vật không còn nhân tính.
Trương Thành Công cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn không thể ngờ rằng người phụ nữ từng hiền hậu kia giờ đây lại trở thành một quái vật kinh hoàng như thế này. Mỗi bước tiến của cô ta đều mang theo sự đe dọa c·hết chóc, khiến hắn không ngừng run rẩy, hai chân như bị đổ chì. Mặc cho đại não liên tục ra lệnh chạy trốn, cơ thể hắn vẫn đứng yên như bị đóng băng.
“Con mẹ nó!”
Trương Thành Công gầm thét trong nỗi kinh hoàng. Hắn lấy toàn bộ sức lực cùng ý chí còn sót lại để gào lên, như muốn đẩy lùi nỗi sợ hãi đang bủa vây. Hắn nắm chặt nắm đấm, gồng mình lên và đạp mạnh một cước vào người phụ n·ữ q·uái dị kia. Cú đạp mạnh mẽ khiến cô ta lảo đảo, ngã ra phía sau.
Không để lỡ một giây nào, Trương Thành Công chớp lấy thời cơ, lách người qua và chạy trốn khỏi người phụ nữ đã phát điên kia. Hắn cảm thấy tim đập thình thịch, từng hơi thở dồn dập như muốn xé toang lồng ngực. Nhưng hắn biết rằng mình không thể dừng lại, không thể để b·ị b·ắt bởi thứ quái vật đó. Hắn phải chạy, phải tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng này.
Trương Thành Công vội vã men theo trí nhớ, leo xuống cầu thang và chạy xuống tầng một của du thuyền. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực không ngừng vang lên, hòa lẫn với âm thanh rít gào của cơn sợ hãi đang bao trùm.
Khi hắn xuống đến tầng một, điều bất ngờ nhất hiện ra trước mắt: khoang thuyền rực sáng trong ánh đèn dầu ấm áp. Trương Thành Công lờ mờ nhận ra tất cả du khách và thủy thủ đoàn đều tập trung ở bên trong, nhìn quanh với vẻ mặt lo lắng và bất an. Nhưng điều kỳ lạ nhất là trung tâm của đám đông ấy, người mà hắn không ngờ tới, lại chính là cô gái đã cùng hắn chèo thuyền kayak.
Cô gái đứng đó, giữa vòng vây của những con người tuyệt vọng, tay cầm một cây đèn dầu đã được thắp sáng, dơ cao trên đỉnh đầu. Ánh sáng từ ngọn đèn lan tỏa khắp khoang thuyền, như một lá chắn bảo vệ họ khỏi làn sương mù đỏ đang bao trùm bên ngoài. Sương mù như bị đẩy lùi bởi ánh sáng ấm áp, không thể x·âm p·hạm vào bên trong.
Trương Thành Công thấy cảnh này mừng rỡ tăng nhanh bước chân, giống như người đuối nước tìm thấy phao cứu sinh. Hắn vội vàng chạy lại gần, nhưng chưa kịp tới nơi thì bị gã lái thuyền, tay cầm dao chặt xương, chặn lại. Gã quát lớn: "Không được lại gần, nếu không đừng có trách."
Gã lái thuyền liếc hắn một cách đầy thù địch, rồi hét lên: "Thằng này ở ngoài sương mù đỏ, chắc chắn đã trở thành quái vật giống như bà cô kia. Đừng để nó tiến vào, kẻo lại làm hại mọi người."
Những thủy thủ khác cũng lăm lăm v·ũ k·hí trong tay cảnh cáo Trương Thành Công.
Trương Thành Công nhìn quanh và nhận ra gia đình bảy người đã đi cùng nhau từ đầu chuyến đi, giờ đây cũng bị cô lập ở một góc thuyền, cách xa đám đông.
Cô gái cầm đèn dầu, người mà hắn đã cùng chèo thuyền kayak, trông có vẻ áy náy. Cô nói với giọng đầy hối lỗi: "Xin lỗi anh, em không thể mạo hiểm cho anh vào đây được vì an toàn của mọi người."
Một cô gái khác trong nhóm, bạn học của cô gái cầm đèn dầu, lên tiếng với vẻ khó chịu: "Thanh Bình, cậu nói nhiều với nó làm gì."
“Đúng thế, mặc xác hắn. Kẻ này từ lúc lên thuyền tới giờ cứ lầm lầm lì lì một mình, vừa thấy liền biết không phải loại tốt lành gì.” Có một cô gái mặc áo thun trắng, tóc đen xõa vãi phụ họa theo và nói thêm rất nhiều lời khó nghe.
Đám con trai không nói gì nhưng cũng bày tỏ thái độ đồng tình.
Thanh Bình ngập ngừng một chút xong vẫn nói: "Anh có thể tới bên cạnh gia đình các bác kia, ở đó cũng có một kiện bùa hộ mệnh, nó có thể bảo vệ anh khỏi sương mù đỏ."
Trương Thành Công bây giờ mới biết tên của cô gái là Thanh Bình. Hắn nhẹ gật đầu, cảm ơn cô một tiếng, rồi di chuyển đến góc thuyền cùng gia đình người đàn ông mập mạp, dưới ánh mắt coi chừng đầy cảnh giác của những sinh viên đại học và thủy thủ đoàn.
Nhìn sáu người gia đình nhà người đàn ông mập mạp Trương Thành Công biết mình không được chào đón và không muốn đối đầu với những người đang trong trạng thái hoảng loạn.
Trương Thành Công lặng lẽ rời khỏi góc thuyền mà gia đình người đàn ông mập mạp đang co cụm. Hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt, hắn tìm đến khu vực phía sau du thuyền, nơi mà hắn nhớ rõ là phòng bếp.
Khi đến gần cửa khoang thuyền, Trương Thành Công quay đầu nhìn lại một lượt tất cả hành khách và thủy thủ đoàn. Trong ánh mắt của mọi người, hắn chỉ thấy sự chán ghét, coi thường, hoặc nhẹ nhõm khi hắn rời đi. Nhưng duy chỉ có Thanh Bình là khác. Cô lo lắng nhìn hắn, nhưng bởi áp lực từ bạn bè và những người khác nên đành nuốt ngược lời muốn nói vào trong.
Trương Thành Công nhìn rõ tất cả. Hắn khẽ lắc đầu tỏ ý không sao, cảm kích sự quan tâm của cô. Rồi hắn khoác chiếc balo leo núi lên vai và dứt khoát rời khỏi khoang thuyền.
Bước vào phòng bếp, Trương Thành Công cảm nhận được sự kiên cố và kín đáo của căn phòng, mang lại cho hắn một cảm giác an toàn giữa làn sương mù đỏ dày đặc bao quanh du thuyền.
Nhìn quanh, hắn nhận thấy các kệ bếp chất đầy đồ ăn dự trữ, được sắp xếp cẩn thận. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: “Nếu tình trạng này kéo dài, những người kia sẽ phải đối mặt với cơn đói, còn mình thì có đủ thức ăn để sống sót. Đến lúc đó, họ sẽ phải trả giá cho sự bài xích này.”
Trương Thành Công nhanh chóng lấy vài chiếc áo phao treo trên tường, mặc vào người. Hắn biết rằng trong tình huống này, an toàn là trên hết. Sau đó, hắn đóng chặt cửa lại, khóa trái từ bên trong, và tự nhủ rằng đây sẽ là nơi trú ẩn an toàn nhất cho mình.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Trương Thành Công ngồi xuống một góc phòng, đôi mắt đảo quanh, kiểm tra kỹ lưỡng từng chi tiết nhỏ để đảm bảo không có sơ hở nào. Tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng bước chân lộn xộn từ xa vang đến khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng hắn cố gắng giữ bình tĩnh.
Bên ngoài, những người kia có thể đang lo sợ và hoảng loạn, nhưng hắn tin rằng với lựa chọn khôn ngoan này, hắn đã nắm trong tay cơ hội sống sót cao nhất.