Chương 4: Cơn Bão.
Sau khi ổn định được sự an toàn của bản thân xong Trương Thành Công quyết định lấy điện thoại ra, dự định liên lạc với bố mẹ ở đất liền để hỏi thăm tình hình và báo cho họ biết về tình trạng hiện tại.
Hắn bật điện thoại lên, nhưng điều đầu tiên khiến hắn hoang mang là màn hình hiển thị biểu tượng không có tín hiệu. Trương Thành Công thử kiểm tra kỹ hơn, di chuyển điện thoại khắp phòng để bắt sóng, nhưng vô ích. Không có bất kỳ vạch sóng nào xuất hiện trên màn hình, cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào có thể thực hiện.
Trương Thành Công cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhận thức rõ rằng tình huống này nghiêm trọng hơn hắn tưởng. Việc không thể liên lạc với bất kỳ ai ở đất liền khiến hắn vô cùng lo lắng, bất an về sự an toàn của người nhà.
Hắn ngồi thẫn thờ, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, hy vọng tín hiệu sẽ trở lại. Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây phút như kéo dài vô tận. Nhưng không có gì thay đổi, tín hiệu vẫn bặt vô âm tín, chẳng khác nào một bức tường ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.
Một lần nữa, Trương Thành Công lại rơi vào trong trạng thái bất lực tuyệt vọng. Hắn căm ghét cảm giác vô lực này, cảm giác bị giam cầm trong một tình huống mà hắn không thể kiểm soát. Cơn tức giận và nỗi sợ hãi đan xen, khiến hắn cảm thấy như đang chìm sâu vào một hố đen vô hình, không có lối thoát.
Hắn đấm mạnh vào tường, tiếng vang dội lại trong căn phòng nhỏ bé. Nhưng dù có làm gì đi nữa, tình hình vẫn không hề thay đổi. Trương Thành Công chỉ có thể ngồi đó, chờ đợi và hy vọng một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, dù biết rằng đó chỉ là một niềm an ủi mong manh.
“Oanh!”
Bỗng một tiếng sấm đột ngột vang lên, xé toạc bầu không khí nặng nề. Trương Thành Công giật mình, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ. Bên ngoài, mây đen ùn ùn kéo đến, và chỉ trong chớp mắt, cơn bão biển bất chợt ập xuống.
Du thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội, như một chiếc lá nhỏ bé giữa cơn cuồng phong. Sóng biển dâng cao, đập mạnh vào thân thuyền, khiến nó chao đảo. Tiếng gió rít gào, hòa cùng tiếng sóng va đập tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn và đáng sợ.
Trương Thành Công cảm thấy mặt đất dưới chân như đang trôi đi, mất đi sự ổn định. Hắn phải bám chặt vào thành bàn bếp để giữ thăng bằng, lòng tràn đầy lo lắng về những gì sắp xảy ra.
Bỗng nhiên, một âm thanh kinh hoàng vang lên, như tiếng kim loại v·a c·hạm. Hắn loạng choạng ngước mắt lên, và kinh hoàng nhìn ra cửa sổ. Từ trong màn mưa dày đặc, một chiếc du thuyền khổng lồ với năm tầng cao bất ngờ hiện ra, lao thẳng về phía thuyền Daijoubu. Trước khi hắn kịp phản ứng, con tàu khổng lồ ấy đâm mạnh vào mạn thuyền, gây ra một t·iếng n·ổ lớn.
Cú v·a c·hạm mạnh mẽ khiến du thuyền Daijoubu vỡ làm đôi, những mảnh vỡ bay tung tóe. Hắn cảm nhận được sức mạnh khủng kh·iếp của vụ v·a c·hạm, toàn bộ con thuyền rung chuyển dữ dội. Sóng biển càng lúc càng mạnh, cuốn lấy mọi thứ trên đường đi của nó, như muốn nuốt chửng cả hai chiếc tàu đang đối mặt với sự hủy diệt.
Trương Thành Công cảm thấy cả cơ thể bị hất tung lên, mọi thứ xung quanh chao đảo dữ dội. Tiếng sóng biển gào thét và tiếng kim loại rên rỉ khi hai con tàu v·a c·hạm khiến tâm trí hắn hỗn loạn. Hắn chỉ kịp nhận thức rằng mình đang bị cuốn vào dòng nước lạnh lẽo của đại dương và rồi mọi thứ chìm vào bóng tối. Cảm giác rơi tự do trong làn nước lạnh buốt chỉ kéo dài trong vài giây, trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết đã trôi qua bao lâu...
Khi Trương Thành Công mở mắt ra, ánh sáng mặt trời đã len lỏi qua hàng mi. Hắn cố gắng ngồi dậy, nhận ra mình đang nằm trên bờ cát ẩm ướt. Hơi thở nặng nề, hắn cảm thấy cơ thể mình đau nhức khắp nơi, đầu óc mơ hồ chưa thể định hình rõ ràng điều gì vừa xảy ra. Những hình ảnh của cơn bão, cú v·a c·hạm, và màn đêm đen kịt dưới nước dần dần trở lại trong trí nhớ của hắn, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là những mảnh ghép rời rạc.
Trương Thành Công đưa tay quệt nước biển còn đọng trên khuôn mặt, mắt dõi về phía xa. Hắn đang nằm trên một bãi biển vắng vẻ, xung quanh không có bất kỳ ai khác ngoài tiếng sóng vỗ vào bờ cát, nhịp nhàng và liên tục.
Sương mù đỏ cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trương Thành Công cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề khi từ từ mở mắt. Ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào đôi mắt mệt mỏi, khiến hắn phải nheo lại để thích nghi. Tiếng sóng biển êm đềm vỗ vào bờ cát, hòa cùng tiếng chim hải âu kêu vang trên bầu trời xanh ngắt, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ thường.
Hắn cố gắng nhấc cơ thể mệt mỏi của mình lên, toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở vùng đầu và cánh tay trái. Quần áo của hắn rách nát và ướt sũng, dính đầy cát và tảo biển. Trên hai cánh tay hắn đầy những vết xước thấy cả máu bởi vật cứng va quệt phải.
Nhìn xung quanh, Trương Thành Công nhận ra mình đang nằm trên một bãi biển hoang vắng, kéo dài vô tận về cả hai phía. Xa xa, có một ngọn núi cao cả ngàn mét, những hàng cây xanh mướt nhô lên của một khu rừng nhiệt đới rậm rạp. Không có dấu hiệu của con người hay bất kỳ cấu trúc nào cho thấy đây là một khu vực có người sinh sống.
Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy sau t·ai n·ạn đêm qua. Hình ảnh của cơn bão dữ dội, vụ v·a c·hạm kinh hoàng và cảm giác chìm sâu vào làn nước lạnh lẽo nhanh chóng ùa về trong tâm trí, khiến hắn rùng mình.
"May mà mình mặc hai cái áo phao.” Trương Thành Công cảm thán.
Nếu lúc hai du thuyền v·a c·hạm mà không có áo phao trên người, thì giờ này chắc hắn đã làm mồi cho cá rồi. Trương Thành Công thở phào nhẹ nhõm, ý thức rõ ràng rằng sự chuẩn bị cẩn thận đã cứu mạng hắn.
Trong lúc định thần lại, ánh mắt của Trương Thành Công bắt gặp một số mảnh vỡ từ du thuyền dạt vào bờ cách đó không xa. Những mảnh gỗ, kim loại và một vài vật dụng cá nhân nằm rải rác trên cát, minh chứng cho t·hảm k·ịch vừa xảy ra. Hắn lập tức nghĩ đến những người khác trên thuyền: “Thanh Bình, gia đình người đàn ông mập mạp, thủy thủ đoàn... Liệu có ai khác sống sót và được dạt vào đây như hắn không?”
Nhưng trước khi quan tâm đến người khác thì phải tự lo được cho bản thân cái đã. Hơn nữa Trương Thành Công cảm thấy Thanh Bình chắc chắn sẽ không có việ gì, cô gái này rất bí ẩn, từ chiếc đèn dầu có thể xua đuổi sương mù đỏ cho thấy được trên người cô nàng chắc chắn còn bảo vật bảo mệnh khác.
Trương Thành Công bước chậm rãi về phía những mảnh vụn lớn của chiếc thuyền, hy vọng sẽ tìm được thứ gì đó hữu ích, chẳng hạn như thức ăn, nước uống, hoặc manh mối về những gì đã xảy ra. Khi hắn lội qua những đám tảo ướt đẫm, mắt hắn dừng lại ở một chiếc điện thoại nửa vùi dưới cát, màn hình nứt vỡ, thân máy méo mó.
Chiếc điện thoại này thuộc về Trương Thành Công, một chiếc iPhone 14 Pro Max 128GB mua trả góp. Hắn nhớ lại cảm giác nắm chặt nó trong tay trước khi chiếc thuyền bị sóng lật. Dù bây giờ nó không khác gì một mẩu sắt vô dụng, hắn vẫn nhặt nó lên, lau sạch lớp cát ướt trên màn hình. Đây là tài sản có giá trị nhất từ khi hắn bắt đầu đi làm, chứa đựng rất nhiều kỷ niệm.