Tàng Phong

Quyển 1 - Chương 19




Dịch giả: Phuongkta1

"Huyền nhi!"

"A!!!"

Tiếng kinh hô của Từ Hàn cùng tiếng kêu thảm thiết của nam tử áo xanh hầu như vang lên trong cùng một lúc. Mà theo đó còn có một đường hoa máu bắn tung tóe ra.

Sau đó.

Thân thể nho nhỏ của mèo đen bị nam tử áo xanh đưa tay ném xa mấy trượng, trùng trùng điệp điệp rơi ở trên mặt đất. Mà nam tử áo xanh lại bụm lấy gương mặt của mình chật vật lui về phía sau, màu máu đỏ tươi thuận theo khe hở đầu ngón tay gã không ngừng chảy xuống.

Gã không ngờ rằng con mèo đen nhìn như bình thường ở trên vai Từ Hàn lại có lực sát thương lớn đến như vậy, chỉ đối mặt một lần mà trên gương mặt của gã đã bị kéo xuống một khối máu thịt, cảm giác đau đớn cực lớn truyền đến khiến cho gã gần như hôn mê.

Từ Hàn thấy thế, cũng không ngờ tới mèo đen lại có khả năng như vậy. Hắn nhìn mèo đen vẫn không nhúc nhích khi bị nam tử áo xanh ném ở trên mặt đất phía xa, đáy lòng vô cùng lo lắng, nhưng vừa mới phóng ra bước chân muốn tiến lên, mười tám vị Tu La áo đen rút cuộc hồi phục thần trí, vây giết về phía Từ Hàn.

Từ Hàn không dám khinh thường, Mặc dù Đại Tu La áo xanh đã bị mèo đen gây thương tích, nhưng không phá hỏng căn cơ, tình cảnh của hắn lúc này vẫn nguy hiểm muôn phần như cũ. Hắn không thể không tạm thời đè xuống lo lắng trong lòng đối với mèo đen, nắm chặt dao găm trong tay, cảnh giác nhìn đám Tu La áo đen vây giết tới.

Cấp bậc bên trong Sâm La Điện rất uy nghiêm, dù chỉ cao hơn một cấp, nói là có thể nắm quyền sống hay chết trong tay cũng không quá đáng chút nào.

Từ Hàn vừa rồi đột nhiên nổi loạn, khiến đám Tu La không có thời cơ kịp phản ứng, thế cho nên nam tử áo xanh mới bị tổn thương, nếu như sau này gã trách tội xuống, hiển nhiên bọn chúng sẽ không có quả ngon để ăn, bởi vậy, đám Tu La lúc này phục hồi tinh thần lại thì trong lòng có thể nói vừa sợ vừa giận, chắn chắn sẽ không cho Từ Hàn có cơ hội một lần nữa, hầu như trong cùng một lúc phát động công kích về phía hắn.

Thân thủ của Từ Hàn vốn nổi tiếng trong đám Tu La áo đen, nếu không cũng sẽ không thể sống qua bảy ngày dưới sự đuổi giết của Sâm La Điện, thế nhưng đều là ẩn núp ở chỗ có địa thế che lấp mà tạo nên thành quả chiến đấu, mà hôm nay dù cho tu vi có chút tăng lên, nhưng trực tiếp chống lại mười tám vị Tu La áo đen, nhưng cũng chỉ có lực lượng chống đỡ mà không thể phản công lại chút nào.

Hơn nữa bởi vì tay phải thường dùng đã bị chém đứt, bất kể là tính cân bằng của thân thể hay là lực lượng phát ra từ tay trái đều kém xa trước kia, mười thành chiến lực chỉ có thể phát huy ra chưa đến bảy tám phần, trong lúc nhất thời có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

Từ Hàn cắn răng gian nan chèo chống, nhưng chiến trận mà mười tám vị Tu La kết thành lại kín không kẽ hở, hơn mười hơi thở trôi qua, Từ Hàn vẫn không thể tìm ra một chút cơ hội, trên người mình lại xuất hiện thêm vài đường vết thương.

Bọn họ đều là Tu La, cùng một công pháp, cũng cùng kinh nghiệm, bọn họ hiểu nhau rất rõ, đương nhiên cũng sẽ không cho đối phương tìm kiếm ra bất cứ kẽ hở nào.

Lúc này, Từ Hàn khó khăn lắm mới tránh được lưỡi dao sắc bén kéo tới trước mắt, khóe mắt lại thoáng nhìn nằm mèo đen trên mặt đất giờ phút này thân thể bắt đầu run rẩy, hắn biết rõ, Yêu lực trong cơ thể mèo đen đã bắt đầu phát tác. Điều này làm cho lòng hắn mãnh liệt trầm xuống, mà vẻ thất thần ngắn ngủi này lại bị những Tu La kia nhạy cảm bắt được.

Bọn chúng nắm lấy cơ hội đột kích đi lên, lưỡi đao sắc bén trong tay mang theo âm thanh xé gió, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng đâm tới, hầu như chặn kín tất cả đường lui của Từ Hàn.

Từ Hàn trong lòng giật mình vào lúc đó phục hồi tinh thần lại, dao găm của hắn vung lên trước người, đẩy ra mấy đường lưỡi dao sắc bén kéo tới trước mặt, thân thể lại thuận thế khom xuống ý đồ tránh thoát mấy đường ánh sáng lạnh lẽo phía sau lưng.

Hắn rốt cuộc lại chậm đi một tí, mấy cái mũi kiếm đã ép sát thân thể, đâm rách quần áo của hắn.

Đám Tu La đắc thủ vội vàng vung mũi kiếm lên ý đồ cắt vỡ máu thịt của hắn.

Hí...iiiiii á!

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ.

Quần áo Từ Hàn bị cắt vỡ, mà vật bọc trong vải trắng được hắn vác trên lưng cũng bị hất lên cao dưới mũi kiếm của đám Tu La kia.

"Khụ!" Từ Hàn phát ra một tiếng kêu đau đớn, mặc dù tránh được tổn thương chí mạng, nhưng trên lưng vẫn không tránh được bị những mũi kiếm kia kéo lê từng đường viết máu khiến người ngoài sợ hãi.

Oanh!

Mà cũng đúng lúc này, một tiếng nổ tung cực lớn vang vọng.

Vật màu trắng kia sau một hồi bay lên không trung lại thẳng tắp đâm vào trên mặt đất, đã rơi vào bên người Từ Hàn.

Quá trình này khiến vải trắng bao bọc bên ngoài nó rơi lả tả, còn vật này cứ như vậy lần đầu tiên hiển lộ ra diện mạo chân thật của nó ở trước mặt Từ Hàn.

Đó là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm rất kỳ lạ.

Thân kiếm dài hơn ba thước, rộng chừng bốn tấc, mà lại không có mũi kiếm. Trên thân kiếm bám vào lấy những vật màu hồng như dung nham, giống như rắn độc bò đầy thân kiếm, lộ ra vẻ đáng sợ lại quỷ dị.

Từ Hàn chưa bao giờ thấy kiếm nào như vậy.

Nhưng lúc này, đám Tu La một kích không thành lại tập hợp một lần nữa, hét to đánh về phía Từ Hàn. Mũi kiếm lăng liệt lóe hàn mang thẳng đến mặt Từ Hàn, lúc này đây, Từ Hàn hiển nhiên muốn tránh cũng không thể tránh được.

Từ Hàn hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều, tay trái của hắn chấn động, dao găm trong tay giống như mũi tên bắn ra, phá nát đầu lâu của một vi Tu La trước mặt, vị Tu La kia phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể ngửa mặt ngã quỵ. Nhưng chuyện này cũng không đủ để chấn nhiếp những sát thủ còn lại, nhưng mùi máu tươi phiêu đãng trong không khí đã khơi dậy hung tính của mọi người ở đây. Thế công của bọn chúng vào một khắc này ngày càng lăng liệt.

Từ Hàn tự biết đã không còn đường lui, huyết tính Tu La trong lòng hắn kích phát, hắn hét to một tiếng, tay trái mãnh liệt cầm chặt chuôi thanh trường kiếm cổ quái kia.

"Chết!"

Trong miệng hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, thanh tuyến cao vút mà sâm nghiêm.

Tựa như mãnh thú phá lồng, ác quỷ rời ngục.

Trường kiếm nặng mười quân, nương theo Từ Hàn dùng thế lớn lực trầm vung vẩy, ở trong bóng đêm nổ tung một hồi thanh âm xé gió.

Kiếm kia vào lúc đó tựa như một ngọn núi lớn đè tới trước mặt đám Tu La.

Lực lượng khổng lồ phát ra khí thế khiến cho đám Tu La kia chấn động trong lòng, theo bản năng đều muốn rút kiếm ngăn cản, nhưng mới vừa chạm đến trường kiếm kia, lực lượng khổng lồ đã như thủy triều gào thét mà đến.

Trường kiếm trong tay bọn chúng cùng lúc đó đồng loạt bị chấn nát, thân thể chợt ngừng lại, rồi sau đó bị mạnh mẽ đánh bay trên mặt đất.

Một kiếm này của Từ Hàn, không có bất kỳ kết cấu, hoàn toàn là một kích liều mình khi không còn lối thoát.

Mà đương nhiên hắn cũng vì loại lỗ mãng mà trả giá thật nhiều.

Thế công chính diện bị lực lượng của hắn mạnh mẽ đánh tan, nhưng tập kích ở phía sau lại như bóng với hình, mấy thanh kiếm sắc hầu như trong cùng một lúc đâm vào phần lưng Từ Hàn.

Máu tươi cực nóng phun ra, đau đớn cực lớn khiến cho thân thể Từ Hàn chấn động.

Nhưng sau một khắc, trong hai tròng mắt hắn ửng lên màu đỏ, hắn giống như thú dữ phát ra một tiếng hét to, vung mạnh kiếm nặng trong tay, xoay người một cái, lợi dụng tư thế quét ngang chém về đám người phía sau lưng.

A!!!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đám Tu La kia không kịp đề phòng bị một kiếm thế lớn lực trầm này mạnh mẽ đập bay, thân thể bay rớt ra ngoài, trong miệng cũng vì phủ tạng bên trong bị chấn nát mà đồng loạt phun ra từng đường máu tươi.

"Đến a!!"

Từ Hàn đã giết đến đỏ cả hai mắt, toàn thân đẫm máu, quần áo hoàn toàn nghiền nát, hắn cầm theo thanh trường kiếm quỷ dị kia, sợi tóc phất phơ ở trong gió đêm, trong miệng vang lên những tiếng hét giận dữ.

Đám Tu La áo đen vẫn đang còn có chiến lực chật vật đứng người lên, nhìn Từ Hàn tựa như ác quỷ trước mặt, trong mắt lại đồng loạt lộ ra vẻ sợ hãi, trong lúc nhất thời lại không có một người dám can đảm tiến lên một lần nữa.

Cuộc chiến rơi vào giằng co.

Nhưng đây cũng không thể coi là tin tức tốt gì đối với Từ Hàn.

Trên lưng hắn vẫn đang cắm mấy thanh kiếm sắc, máu tươi vẫn không ngừng chảy xuống từ miệng vết thương, nhuộm đỏ rực mặt đất dưới chân hắn.

Ý thức của hắn theo máu tươi chảy xuống mà dần dần có chút mơ hồ, nhưng hắn nghiến răng chèo chống lấy, hắn biết rõ, hắn không thể ngã xuống, một khi ngã xuống sẽ không còn cơ hội đứng lên.

"Muốn chết!" Mà đúng lúc này một tiếng hét to vang lên, Từ Hàn trong lòng giật mình, kiếm trong tay mãnh liệt vung lên, chém về phía thanh âm kia truyền tới.

Chỉ thấy một cái bóng người màu xanh bay tới, trường kiếm trong tay gã giống như rắn độc, dùng một cái góc độ cực kỳ xảo trá đâm tới đầu Từ Hàn.

Keng!

Một tiếng nổ tung giòn vang.

Sắc mặt Từ Hàn lập tức trở nên trắng bệch, thân thể lại không ngừng thối lui về phía sau mấy bước.

"Ngươi dám làm ta tổn thương! Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Lời nói âm độc vang lên từ trong miệng bóng người màu xanh, Từ Hàn lắc đầu, chăm chú nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ người đột kích mình chính là vị thủ lĩnh Đại Tu La áo xanh kia.

Giờ phút này máu thịt bên trái gương mặt gã đã mơ hồ, thấp thoáng có thể thấy được xương trắng, thần sắc trên mặt lại càng dữ tợn đáng sợ, hiển nhiên đã cực kỳ giận dữ.

Thân là một vị Đại Tu La, lại nghe được lời kia của Từ Hàn, chỉ điểm này liền đủ để cho gã hận Từ Hàn thấu xương rồi.

Mà giờ khắc gã đã hồi phục thể lực, hoàn toàn lộ ra thực lực ứng với Đại Tu La, chỉ một cú đánh liền làm cho tâm thần Từ Hàn lay động, không thể không dùng kiếm chống xuống đất mới có thể đứng thẳng người mình.

Nam tử áo xanh sắc mặt tối tăm phiền muộn nhìn đám Tu La áo đen ở chung quanh, thấy bọn họ do dự không dám tiến lên, trong lòng thầm mắng một câu phế vật, trong miệng lại gào lên: "xông lên cho ta! Giết tên tiểu súc sinh này!"

Đám Tu La áo đen nghe vậy, sắc mặt đồng loạt biến đổi, nhưng sợ hãi đối với nam tử áo xanh rốt cuộc đã áp chế rung động mà Từ Hàn vừa mới mang đến cho bọn chúng.

Bọn chúng hiểu rất rõ so với hình phạt nghiêm khắc của Sâm La Điện, bị Từ Hàn giết chết cũng có thể coi là một loại giải thoát.

Vì vậy đám Tu La lại giết tới một lần nữa.

Mà Từ Hàn giờ khắc này đã sớm là nỏ mạnh hết đà, hắn cố chấp muốn nhấc kiếm trong tay lên một lần nữa, nhưng trên đầu truyền đến choáng váng khiến cho tay của hắn mới nâng lên lại rơi xuống lần nữa.

Hắn rốt cuộc đã tiêu hao khí lực cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hàn mang của đám Tu La gào thét mà đến.

Khóe miệng Từ Hàn nổi lên một nụ cười khổ.

Kết thúc ở đây đi...

Hắn thầm nói như vậy, ánh mắt rút cuộc chậm rãi đóng lại.

Hành vi cam chịu số phận như vậy khi rơi vào trong mắt nam tử áo xanh, điều này khiến cho trong đầu gã tuôn ra một hồi khoái ý.

"Phế vật chính là phế vật, Thương Hải Lưu thì làm sao? Người phản bội Sâm La Điện thì không ai có thể cứu được."

Gã dữ tợn vừa cười vừa nói.

Mà cũng đúng lúc này, tiếng nói của gã vừa dứt.

Một cơn gió đêm thổi tới.

Bụi bặm đầy đất bị thổi tung lên.

"Đát!"

"Đát!"

"Đát!"

Trên đường phố nơi xa truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ lại rõ ràng.

Thanh âm kia chậm chạp lại nặng nề.

Giống như trên núi cao, hòa thượng gõ vang trống chiều từ trong núi. Xa xưa và lâu dài.

Lại giống như chuông tang đòi mạng phía dưới Cửu U, phía trên Hoàng Tuyền. Uy nghiêm mà băng lãnh.

"Thật ư?"

Khi đó có người trong bóng tối hỏi như vậy.

---o0o---