Tàng Phong

Quyển 1 - Chương 29




Dịch giả: Phuongkta1

"Nối lại một tay..."

Lời nói của Thương Hải Lưu vừa mới phát ra, Từ Hàn phía sau lão lại sững sờ.

Hắn thật không ngờ trong trấn nhỏ ở U châu vắng vẻ này vẫn còn có một người quen cũ của Thương Hải Lưu, nhưng điều mà hắn càng không nghĩ đến chính là nguyên nhân khiến Thương Hải Lưu gặp mặt người bạn cũ kia hiển nhiên là vì giúp hắn nối lại cánh tay đứt.

Chỉ là...

Bờ vai đã đứt thực sự có thể nối lại sao?

Hoặc có thể nói, phải tìm cánh tay ở chỗ nào để nối vào bả vai kia?

Dùng tầm mắt của Từ Hàn hiển nhiên nghĩ mãi mà không rõ đấy.

Một đường tiến về phía bắc thực sự rất vất vả, người bình thường có thể mất hai tháng để kết thúc hành trình nhưng Từ Hàn cùng Thương Hải Lưu lại mất tới bốn năm tháng.

Bọn hắn cần tránh né tay sai của Trường Dạ Ty, người hào hiệp trả thù cùng giặc cỏ trục lợi.

Từ ý nào đó bên trên mà nói có thể đi đến nơi đây, cũng có thể coi là một cái kỳ tích.

Hai tháng trước Thương Hải Lưu thương thế nghiêm trọng, Từ Hàn mang theo lão trốn đông núp tây, thậm chí còn có một đoạn thời gian phải bất đắc dĩ dùng lại nghiệp cũ ngày xưa, gián tiếp cải trang thành tên ăn mày lên đường.

Mặc dù bọn hắn cố gắng tránh những chỗ đông người, nhưng vẫn không thể tránh được một số lần chém giết, thương thế của Thương Hải chịu tác động của việc chém giết nên khôi phục rất chậm chạp, mấy tháng sau mới có hơi chút khởi sắc, nhưng vẫn chưa thể lành hẳn.

Mà mỗi ngày Từ Hàn đều giúp đỡ mèo đen hấp thu Yêu lực trong cơ thể như trước kia, sau thời gian gần nữa năm, bệnh trạng của mèo đen mặc dù có chút giảm bớt, nhưng để khỏi hẳn vẫn còn một khoảng cách rất lớn.

Tu vi của Từ Hàn sau khi hấp thu Yêu lực của mèo đen tăng lên cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên trong nửa năm đã từ cấp Thiên La Hán cảnh vượt qua La Hán cảnh đại thành, vào Kim Cương cảnh. Hắn cũng dần dần thích ứng việc dùng cánh tay trái chém giết, chiến lực khôi phục. Mà miếng Đại Diễn kiếm chủng đã hợp với đan điền của hắn, mặc dù không thể nào sử dụng, nhưng có kiếm chủng kia thêm với Thương Hải Lưu chỉ đạo, kiếm thuật của hắn tinh tiến cực nhanh, cho tới bây giờ đã có chút thành tựu, phiền toái thông thường chỉ cần Từ Hàn một người đối phó là được.

Cũng chính bởi vì Từ Hàn trưởng thành, để cho Thương Hải Lưu không cần mệt mỏi chống đỡ những kẻ thù thỉnh thoảng tới cửa gây chuyện, đã có thêm thời gian tĩnh dưỡng, thân thể của lão mới có thể khôi phục được bảy tám phần, sau đó lão liền vội vàng dẫn Từ Hàn tiến về phía bắc, lại không nghĩ ở phương bắc xa xôi này thậm chí người quen biết cũ của lão ở chỗ này đợi chờ.

Nhưng điều đáng tiếc duy nhất là dù cho tới bây giờ Thương Hải Lưu cũng không muốn thừa nhận Từ Hàn là đồ đệ của lão.

Chính như lời nói của lão: "ta truyền cho ngươi chính là công pháp Kiếm Lăng Nam Hoang, nhưng ta là khí đồ của Kiếm Lăng, ta vốn đã bất tài, sao có thể làm ra việc không hợp quy tắc của tông môn..."

Lúc Từ Hàn nghĩ đến những điều này, cuộc nói chuyện trên bàn gỗ vẫn đang còn tiếp tục.

"Nối cánh tay?" Lão già áo xanh nghe Thương Hải Lưu nói như vậy thì nhướng mày, y ngẩng đầu nhìn Thương Hải Lưu, vẻ mỉa mai lóe lên trong con ngươi thâm sâu, dường như đang suy tính mấy thứ gì đó.

Thương Hải Lưu lại lơ đễnh với chuyện này, lão ngửa đầu uống sạch một chén nước trà, cười tủm tỉm nói: "người ta nói Phu tử của Thiên Sách phủ Đại Chu y thuật cao minh, nhưng người chết hoại tử hiện xương trắng, ta cũng không tin, nhưng ta nghĩ lấy bản lĩnh của ngươi thì nối cánh tay đứt có lẽ không là vấn đề gì quá lớn."

Thiên Sách phủ? Phu tử?

Từ Hàn ở nơi xa nghe vậy hai con ngươi ngưng tụ, ánh mắt nhìn về phía lão già áo xanh lập tức bắt đầu trở nên kinh ngạc.

Thiên Sách phủ trên danh nghĩa là quái vật khổng lồ có thể sánh vai cùng Trường Dạ Ty của Đại Chu, từ việc nắm giữ quân sự đến quyết định biện pháp, cơ cấu dân sinh của Đại Chu, dưới tay lại có ba vạn Thiên Sách quân lấy tư cách phòng giữ Đô thành Trường An, theo ý nào đó bên trên mà nói Thiên Sách phủ cũng coi là người đứng đầu phía dưới hoàng quyền.

Nhưng từ khi vị vua mới lên ngôi đến nay, cố ý nâng đỡ Trường Dạ Ty, đến nỗi Thiên Sách phủ hôm nay sớm chỉ còn trên danh nghĩa.

Nhưng chủ nhân của Thiên Sách phủ, cũng chính là vị Phu tử đại nhân ở trước mặt, lại chính là người dân chúng coi như Thần Chích. Y đã nắm giữ Thiên Sách phủ sáu mươi năm, đã từng hầu hạ ba vị hoàng đế Đại Chu kể cả Thái Nguyên Đế hôm nay, nhân vật như vậy, dù cho hôm nay Chúc Hiền nắm giữ Trường Dạ Ty một tay che trời gặp cũng phải nhún nhường ba phần.

Từ Hàn nghĩ như thế nào cũng không hiểu được, kẻ ác bị triều đình Đại Chu truy nã hơn mười năm như Thương Hải Lưu lại giao hảo với Phu tử của Thiên Sách phủ đến như vậy.

"Ừ, khó thì không khó." Lão già áo xanh dường như từ trong thái độ nhìn như tùy ý của Thương Hải Lưu thấy được có chút mùi vị khác biệt, thần sắc trên mặt y bắt đầu nghiêm túc, lập tức liền gật đầu, coi như đã đồng ý."chỉ là, ngươi muốn nối lại một cánh tay như thế nào cho vị bằng hữu nhỏ này đây?"

"Ta muốn đi núi Đại Uyên." Thương Hải Lưu trả lời đơn giản rõ ràng, lại như nói chuyện không đầu không đuôi.

Thế nhưng vị Phu tử đại nhân nghe vậy thần sắc trên mặt chợt ngưng lại, y ngay lập tức trở nên trầm mặc, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Thương Hải Lưu một lần nữa, y dò xét một lúc lâu, giống như muốn xác định lời nói của Thương Hải Lưu có phải là cao hứng nhất thời hay không.

Nhưng cuối cùng y cũng không có được đáp án mà mình muốn. Bởi vậy, y cúi đầu, nặng nề thở dài một hơi.

"Ngươi thực sự muốn đi sao?"

Y hỏi, thanh tuyến chẳng hiểu vì sao trở nên trầm thấp thêm vài phần.

"Đại sư huynh trấn thủ Kiếm Trủng, Nhị sư huynh nắm giữ sơn môn. Bọn họ thân mang trọng trách, ta lại một mình tiêu dao hơn ba mươi năm, chuyện kia, vẫn nên để ta làm cho thỏa đáng." Thương Hải Lưu thu hồi thái độ bất cần đời như trước đến nay, nghiêm mặt nói.

Ánh nến trong khách sạn vẫn chập chờn, gió tuyến bên ngoài phòng vẫn đang còn cuồng bạo.

Từ Hàn nhìn hai vị lão nhân thần sắc nghiêm trọng, trong lòng chẳng biết vì sao sinh ra một cỗ lo sợ bất an khó có thể nói nên lời.

"Thực ra chỉ cần ngươi sẵn lòng, ngươi rất có hi vọng du ngoạn cảnh giới kia, đến lúc đó..." Phu tử dường như có chút không đành lòng, y muốn khuyên nhủ nói.

"Không được." Thương Hải Lưu lại dứt khoát cắt đứt lời nói của lão Phu tử.

"Cảnh giới kia có thứ gì tốt sao? Ta đã đi qua Côn Luân, chỗ đó chỉ là một mảnh hoang vu, không còn bất cứ thứ gì nữa."

"Thế nhưng..." Lão Phu tử lại không hề cam lòng, y đang muốn nói thêm gì nữa.

Nhưng lại giống hệt như lần trước, lời nói của y vừa mới phát ra đã bị Thương Hải Lưu cắt ngang.

"Không có thế nhưng, chẳng lẽ ngươi muốn Thương Hải Lưu ta giống như những lão bất tử của Thái Âm cung, mỗi ngày nơm nớp lo sợ kiếp nạn rơi vào mình? Sống trăm năm trong bộ dạng như vậy có ý nghĩa gì? Còn không bằng ta tiêu dao nhân gian mấy chục năm này."

"Huống hồ..." Thương Hải Lưu nói đến đây, chợt xoay chuyển lời nói. Trên mặt lão hiện lên một nụ cười vui vẻ, nói: "người bên ngoài có thể khuyên ta những lời nói như vậy, nhưng ngươi không được khuyên ta, năm đó ngươi không thể bước một bước vào cửa, hôm nay lại khuyên ta là thế nào?"

Phu tử nghe vậy sững sờ, lập tức không nhịn được cười lên.

Lúc này Hạ Lão Tam - chủ nhân của khách sạn đã chuẩn bị xong đồ ăn, từng dĩa đồ ăn chỉ cần nhìn qua đã khiến cho ngón trỏ người ta run rẩy bị gã bưng lên.

"Chỉ uống nước trà không có tí sức lực nào, ông chủ có rượu không?" Thương Hải Lưu vào lúc đó nói ra, Hạ Lão Tam đương nhiên không thể chối từ, cười ha hả bưng lên một bầu rượu, nói một tiếng chư vị từ từ dùng, lúc này mới lui ra.

"Sững sờ làm gì, đến ăn đi." Thương Hải Lưu nhìn thấy rượu, lập tức mặt mày hớn hở, lại liếc qua Từ Hàn đang đứng ở một bên, tức giận nói.

Từ Hàn lúc này mới tỉnh ngộ lại, hắn sững sờ ngồi vào bên cạnh hai người, nhưng không biết là bởi vì lai lịch của hai người này quá lớn, hoặc là vì trong lời nói của Thương Hải Lưu để lộ ra có chút tin tức khiến cho trong lòng hắn bất an, Từ Hàn cầm lấy chiếc đũa, nhưng thật lâu lại không hề động.

"Rượu này là một thứ ngon, nhớ năm đó ta mới vào sư môn, thế nhưng Kiếm Lăng lại cấm rượu, vì uống một hai ngụm, ta nhận không ít sự trách phạt của sư phụ." Thương Hải Lưu không quan tâm đến vẻ khác thường của Từ Hàn, lão uống cạn một ly rượu trong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mê say, trong miệng lại càng thì thào nói ra.

Lão Phu tử dường như cũng đã chấp nhận quyết định của Thương Hải Lưu, y cũng tự rót cho mình một ly rượu trong, ngửa đầu uống cạn, lập tức nhìn Từ Hàn ở bên cạnh, một lần nữa nhíu mày nói: "trên người tiểu tử này có Yêu khí."

"Dư nghiệt của Sâm La Điện, tu luyện《 Tu La Quyết 》đương nhiên phải có Yêu khí." Thương Hải Lưu lơ đễnh nói, tựa như tất cả lực chú ý đều ở phía trên chén rượu trước mặt.

"Nếu là như vậy, có nối lại cánh tay thì hắn vẫn không thể tu hành Đại Diễn Kiếm Quyết 》của Kiếm Lăng Nam Hoang." Lão Phu tử nói, y có chút khó hiểu rốt cuộc Thương Hải Lưu đang muốn làm điều gì.

《 Tu La Quyết 》đã được thiếu niên trước mặt tu luyện đến cảnh giới không thấp, kinh mạch trong cơ thể hắn hiển nhiên đã bị Yêu lực đảo loạn, cho dù là y cũng không thể tìm ra biện pháp chữa trị, đã là như vậy, nối lại một tay cho thiếu niên này thì có ích lợi gì? Vì sao Thương Hải Lưu lại hết lần này tới lần khác gieo kiếm chủng của mình lên người một thiếu niên không thể tu hành《 Đại Diễn Kiếm Quyết 》?

Phu tử cực kỳ khó hiểu với chuyện này.

"Không phải ta đã nói rồi sao?" Thương Hải Lưu nghe vậy bỗng nhiên ngừng động tác trên tay mình, lão quay đầu nhìn về phía Phu tử một lần nữa, sau đó lặp lại từng chữ trong lời nói của chính mình đã nói trước kia: "ta muốn đi Đại Uyên Sơn!"

Phu tử lại sững sờ, nhưng sau đó mấy hơi thở, vẻ khiếp sợ đậm đặc lan tràn ra trên gương mặt y, y kinh ngạc nhìn Thương Hải Lưu, có chút thất thố nói: "ngươi muốn cho hắn..."

Thanh tuyến của y trở nên có chút cao vút, cho đến lúc này y mới tỉnh ngộ được rốt cuộc một cánh tay mà Thương Hải Lưu muốn chuẩn bị cho Từ Hàn là đến từ đâu!

"Phù." Thương Hải Lưu vào lúc đó làm ra một cái dấu im lặng với Phu tử, sau đó lão đưa tay rót một ly rượu trong. Có chút khó chịu nhìn Phu Tử một cái, nói: "cũng đã có tuổi rồi, không thể yên tĩnh một chút giống như ta sao?"

Phu tử cũng hiểu được chính mình thất thố, y thu thanh âm, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại như cũ.

"Tiếp nhận vật kia cũng không phải là chuyện gì tốt, ngươi chắc chắn đứa bé này ít nhất có thể chịu đựng được?" Vị Phu tử từ lúc gặp nhau đã làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân vào lúc đó giống như thay đổi thành một người khác, y nghiến răng nghiến lợi tiến tới trước mặt Thương Hải Lưu, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe rõ, nói như vậy.

"Ta tin tưởng ánh mắt của ta." Thương Hải Lưu vẫn giữ nguyên bộ dạng mây trôi nước chảy như cũ, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Phu tử lại tràn ngập nghiêm túc và kiên định.

Ánh mắt của hai người cứ như vậy gặp nhau ở trên không trung, loại khí thế như có thực chất này bắt đầu va chạm, mà Từ Hàn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra đã ở vào trung tâm của cơn bão táp này, hắn chỉ cảm thấy một hồi áp lực cực lớn kéo tới, khiến hô hấp của hắn trở nên có chút khó khăn, mà theo thời gian trôi qua, áp lực như vậy càng thêm nặng nề, thế cho nên khiến hắn cảm thấy ngực rất khó chịu.

Ngay lúc hắn sắp không thể kiên trì nổi, Phu tử dường như đã nhận ra vẻ quẫn bách của Từ Hàn, y thu hồi ánh mắt của mình trước tiên.

Cỗ "bão táp" kia cũng theo đó ngừng lại, lúc này Từ Hàn mới có thể thở dốc.

"Ngay cả khi giúp hắn nối lại cánh tay kia, ngươi cảm thấy hắn có thể sử dụng sao? Muốn hắn có thể sử dụng tự nhiên, còn phải dùng y thuật của ta, thêm với dược liệu trận quý đặc thù trên Huyền Hà Phong của Linh Lung Các làm vật dẫn, tiến hành điều trị mới có thể khiến hắn thích ứng hoàn toàn." Phu Tử trầm mặt nói."nhưng những năm này Linh Lung Các trở mặt với triều đình, ta hoàn toàn không thể lấy được dược liệu trên Linh Lung Các."

"Chuyện này cũng đơn giản." Thương Hải Lưu lại uống tiếp một chén rượu trong, nhếch miệng cười nói.

"Ngươi thu hắn làm đồ đệ, truyền cho hắn một chút y thuật của ngươi, lại dùng biện pháp đưa lên Linh Lung Các thì xong rồi?"

- --o0o---