Tàng Phong

Quyển 1 - Chương 5




Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong

Từ Hàn cùng Lưu Sanh phân chia mỗi người mang theo một thanh đoản kiếm, sau đó bị dẫn tới một con đường đi vào rừng rậm.

Đó là một mảnh rừng rậm cực kỳ quỷ dị.

Mặc dù đã gần đến nửa đêm, nhưng trên bầu trời trăng sáng sao thưa, mà trong rừng rậm lại cực kỳ âm u, lấy thị lực của hai người Từ Hàn cũng khó có thể thấy rõ ràng cảnh tượng trong đó.

Hơn nữa, giống như có ảo giác, hai người có thể ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt loáng thoáng phiêu tán trong không khí.

Hai người có thể từ trong phòng tối trổ hết tài năng, hiển nhiên bọn hắn có chỗ bất phàm.

Nhưng nói cho cùng tuổi tác cũng không quá mười một mười hai tuổi.

Đột nhiên đi tới địa phương như thế này khó tránh khỏi trong lòng hoảng hốt, hai người tại lúc đó nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nồng đậm bất an.

"Làm sao bây giờ?" Sau một lúc lâu trầm mặc, Lưu Sanh quay đầu nói, thanh tuyến hơi khô chát.

Từ Hàn lắc đầu, đối với loại không gian thay đổi giống như pháp thuật, hắn chưa từng nghe nói qua bao giờ, hiện tại đột nhiên gặp phải, cũng là tâm thần xao động, tạm thời khó có thể tự kiềm chế.

"Ngươi có biết chút gì về những thứ yêu thi trong miệng bọn chúng nói không?" Từ Hàn suy nghĩ một chút, hỏi lại.

"Đại khái là một chút tà vật bị yêu hóa." Lưu Sanh quay đầu nhìn một mảnh rừng rậm đen kịt, trầm giọng đáp lại.

Câu trả lời này khiến Từ Hàn sững sờ, hắn vốn là thuận miệng vừa hỏi, nhưng theo trong lời nói của Lưu Sanh nghe ra, tựa như đối phương còn mơ hồ biết rõ một chút.

Lúc này Lưu Sanh cũng phục hồi lại thần trí của mình, y cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Từ Hàn, nhưng mấy ngày nay ở chung, đã làm hai người tạo nên đầy đủ tin tưởng, y mỉm cười, nói ra: "Cha ta đã từng nói với ta, Yêu tộc thống trị phương thế giới này trong thời kì Thượng Cổ, nhưng về sau không biết nguyên nhân gì lại bị loài người trục xuất đến phía nam khu vực Côn Luân, thế giới ngày nay tuy rằng vẫn có Yêu tộc làm loạn, nhưng vẫn không thể so với thời kì Viễn Cổ. Mà một số người trong đó đã đem yêu lực trong cơ thể Yêu tộc tinh luyện, đã luyện thành Yêu Đan, cũng chính là vật lúc trước bọn chúng trộn lẫn ở trong thức ăn để cho chúng ta ăn vào, nhưng một số người không thể chống cự lại yêu lực gặm nhấm liền hóa thành yêu thi chỉ biết đuổi theo máu thịt, mà chúng ta thì rất may mắn còn sống."

Nói đến đây, trên mặt Lưu Sanh trồi lên một vòng cười khổ, "coi như là nhân họa đắc phúc, ta tin tưởng ngươi cũng cảm thấy, sau khi hấp thụ yêu khí, thân thể của chúng ta so với trước đây tốt lên nhiều, ta nghĩ đây chính là phương pháp bồi dưỡng sát thủ của bọn chúng, hiệu quả rất nhanh, đương nhiên cũng là tàn khốc đẫm máu."

Từ Hàn nghe vậy trong lòng một trận ngạc nhiên, đối với tình cảnh của mình bây giờ lại càng thêm phần lo lắng.

"Rống!"

Ngay trong lúc hắn chần chờ muốn nói thêm chút gì đó, trong rừng rậm đột nhiên vang lên một tiếng dã thú gào rú.

"Cẩn thận!" Lưu Sanh lập tức bắt đầu đề phòng, y cao giọng quay qua Từ Hàn quát, vô thức một tay đẩy ra thân thể Từ Hàn, bản thân mình cũng giống như một con cá chép lăn qua mấy vòng, thoát khỏi chỗ vừa nãy.

Hiện tại Từ Hàn vẫn đang còn ngây người, một đường bóng đen lấy tốc độ cực nhanh từ trong rừng rậm thoát ra, thẳng tắp đánh về chỗ Từ Hàn cùng Lưu Sanh vừa mới đứng.

Từ Hàn chưa tỉnh hồn nằm rạp trên mặt đất, dựa vào ánh trăng mới nhìn rõ hình dáng của bóng đen đột nhiên lao ra.

Đó là một cái nam hài nhìn qua cùng tuổi với bọn họ, chỉ là hai mắt của gã đen kịt, không có nửa điểm tròng trắng của mắt, quần áo trên người sớm đã rách rưới, phơi ra bên ngoài thân thể giăng đầy miệng vết thương máu thịt hư thối, nhưng gã đối với chuyện này giống như không quan tâm, sau khi đánh một phát chưa trúng, lại lần nữa phát ra một tiếng rống phẫn nộ thật to, thân thể cũng không ngừng hướng về phía Từ Hàn đánh giết tới.

Từ Hàn làm tên ăn mày mười hai năm cũng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy?

Lập tức liền bị dọa đến chân tay luống cuống, chỉ là theo bản năng cầm chặt đoản kiếm trong tay đâm tới cái yêu thi kia.

Nhưng yêu thi này hiển nhiên đã sống rất lâu ở trong rừng rậm này, kinh nghiệm đối chiến vô cùng phong phú, Từ Hàn hạng người vừa mới ra đời sao có thể làm bị thương được chúng.

Móng tay của gã sinh ra sắc bén như tay dã thú cùng lúc đó mãnh liệt đánh ra, đoản kiếm Từ Hàn đâm ra liền cứ như thế bị gã cứng rắn đập bay.

Rồi sau đó, gã lại lần nữa phóng tới Từ Hàn, lúc này Từ Hàn nghiễm nhiên đã không có lực chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu thi đánh tới, trong đầu trống rỗng.

"Súc sinh!" Ngay trong lúc tình huống nghìn cân treo sợi tóc. Lưu Sanh ở bên cạnh phát ra một tiếng hét to, y không chút nghĩ ngợi chạy vội tiến lên, thân thể nhảy lên thật cao, dao găm trong tay hung hăng đâm về phần lưng yêu thi.

Rống!!!

Chủy thủ đâm ra, cực lớn đau đớn khiến yêu thi không thể không tạm thời để xuống Từ Hàn đã là vật trong bàn tay của mình, gã mãnh liệt xoay người, lại là một trảo, hung hăng đánh bay Lưu Sanh đang đánh giết tới đây.

Thân thể của Lưu Sanh tại dưới tác động của man lực yêu thi, bay ngược ra ước chừng ba trượng, mới chật vật dừng lại trên mặt đất, nhưng thân thể trong quá trình này cuồn cuộn vẽ ra từng đường vết máu bừa bộn.

Rống!!!

Miệng vết thương trên lưng cũng không có làm yêu thi bị thương nặng, ngược lại đã khơi dậy hung tính của gã, gã ngửa mặt lên trời gào thét, quay đầu nhìn về phía Lưu Sanh đang không thể đứng dậy, cất bước trầm trọng hướng phía y đi đến.

Hiển nhiên, Lưu Sanh đánh lén đã triệt để chọc giận yêu thi.

Lưu Sanh gian nan đứng người lên, nhưng đoản kiếm cũng đã đâm vào trên lưng yêu thi, hiện tại trong tay của y đã không có một thứ gì có thể đánh bạc chống cự yêu thi.

Đối mặt với việc bị yêu thi áp sát, y chỉ có thể là cẩn thận từng li từng tí lui ra phía sau, để cùng bảo trì một cái khoảng cách tương đối an toàn.

Nhưng yêu thi thì lại không đủ kiên nhẫn cùng đùa trò hề miêu miêu này.

Thân thể của gã bỗng nhiên cong lại, giống như dã thú hai chân chạm đất, trong miệng phát ra từng tiếng rống khó chịu, rồi sau đó, Lưu Sanh còn không kịp phản ứng.

Thân thể của gã mãnh liệt thoát ra, như một mũi tên rời cung thẳng tắp đánh giết tới Lưu Sanh.

Tốc độ của gã thực sự là quá nhanh.

Dù cho Lưu Sanh đã nhanh chóng phản ứng kịp, hai tay mãnh liệt vỗ mặt đất, muốn trở mình chạy trốn, nhưng vẫn như cũ còn là tránh không được bị yêu thi đụng vào, một cái lảo đảo mới ngã xuống đất.

Còn lần này, yêu thi hiển nhiên không muốn cho Lưu Sanh thêm bất kỳ cơ hội nào, gã đứng dậy tiến lên, gắt gao đè thân thể Lưu Sanh xuống đất.

Trong đôi con ngươi lập tức hắc mang lập loè, gã há to miệng, lộ ra lại một miệng răng nanh sắc bén không giống con người.

Mắt thấy gã ngửa đầu muốn hướng phía mặt Lưu Sanh cắn xuống, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống.

Nhưng vào lúc này, Từ Hàn ở sau lưng rút cuộc từ trong kinh hãi hồi phục thần trí, hắn không kịp nghĩ nhiều, thậm chí không kịp sợ hãi, một tay nhấc lên thanh đoản kiếm bị đánh bay ra cạnh người mình, chạy vội tiến lên.

Trước khi răng nanh của yêu thi cắm vào mặt Lưu Sanh, dùng hết khí lực toàn thân đem thanh đoản kiếm kia hung hăng đâm vào trên đầu lâu yêu thi.

Cùng lúc đó máu tươi màu tím đen từ bên trong đầu lâu yêu thi bắn tung tóe ra, dính đầy khuôn mặt Từ Hàn.

Từ Hàn thần sắc trên mặt dữ tợn, ánh trăng chiếu đến, nhìn qua âm trầm thật giống như một tên Tu La.

Thân hình yêu thi theo máu tươi màu tím phun ra, giống như một con rối mất đi sợi dây điều khiển, hắc mang trong mắt gã dần dần tản đi, trong miệng phát ra một tiếng thống khổ vang lên, rồi sau đó bỗng nhiên ngã xuống.

Hô!

Hô!

Từ Hàn ngã trên mặt đất, hắn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên mặt thần tình phức tạp.

Mà Lưu Sanh cũng từ sau tai nạn sống sót rất nhanh hồi phục thần trí của mình, y gian nan đẩy yêu thi đè trên người mình ra, sau đó kéo lấy thân thể chồng chất vết thương đi đến bên cạnh yêu thi thò tay đem thanh dao găm của mình rút ra.

Lúc đó con mắt của y hiện lên một vẻ tàn nhẫn, sau đó mãnh liệt thò tay cầm lấy đầu của yêu thi, cắn răng một cái, cứng rắn cắt xuống từ trên thân thể của gã.

Làm xong những thứ này, y đi tới trước người Từ Hàn, đưa đầu của yêu thi tới trước mặt Từ Hàn.

"Ngươi giết gã, gã là của ngươi." Lưu Sanh nói như vậy, thanh tuyến trầm thấp giống như u linh lẩm bẩm.

Từ Hàn khoát tay áo, tựa hồ đối với những thứ phát sinh lúc trước trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Nếu không phải ngươi kịp thời cứu ta, ta đã chết sớm rồi, gã là của ngươi." Từ Hàn liếc nhìn Lưu Sanh, lắc đầu nói.

Lưu Sanh nghe vậy, y cúi đầu xuống trầm mặc, nhìn đầu người xấu xí trong tay, suy tư thật lâu, sau đó, y giống như nghĩ thông suốt điều gì, rút cuộc nhẹ gật đầu, thu hồi tay của mình, cột đầu người kia ở hông của mình. Sau đó, giống như Từ Hàn, ngửa đầu ngã xuống bên cạnh hắn, nhìn bầu trời đầy sao, kinh ngạc sững sờ.

...

"Năm năm, nếu mà chúng ta có thể sống qua năm năm, ngươi muốn làm những gì?"

Hai người thiếu niên cứ như vậy nhìn bầu trời đêm rất lâu, rốt cuộc, Lưu Sanh mở miệng phá vỡ trầm mặc.

"Hả?" Vấn đề này thật ra khiến Từ Hàn bất ngờ, hắn hơi sững sờ, nhìn về phía bầu trời đêm trong con mắt chiếu đến ánh sao trên trời, vô cùng sáng lạn.

Khóe miệng của hắn tại lúc đó phát họa một nụ cười chân thành.

Hắn nói: "Nếu thật sự có thể sống đến lúc đó, ta muốn đi tìm nàng."

"Nàng?" Lưu Sanh sững sờ, nhưng rất nhanh liền hồi phục thần trí. Hai người trong mấy tháng ở chung, sớm đã là không giấu nhau điều gì, y tự nhiên cũng biết nàng trong miệng Từ Hàn chính là nữ hài bị mẹ của mình bán đi.

"Ngươi ưa thích nàng?" Lưu Sanh truy vấn, trên mặt hiếm thấy lộ ra một chút vẻ chế nhạo.

Nhưng y chọc ghẹo cũng không có làm Từ Hàn sinh ra nửa phần ngượng ngùng, Từ Hàn lắc đầu, cực kỳ rất nghiêm túc nói: "Năm đó nhờ nửa cái bánh bao không nhân mà ta có thể sống cho tới bây giờ, ta nếu có thể sống qua năm năm, ta muốn đi tìm nàng, nhìn xem nàng sống ra sao."

"Nếu như nàng đã gả cho người khác? Ngươi làm sao bây giờ?" Lưu Sanh hiển nhiên cũng không tin lí do thoái thác của Từ Hàn, y xem ra nếu không phải thích, vì sao lại nhớ mãi không quên?

"Vậy thì như thế nào? Nàng có được hạnh phúc liền đủ rồi." Từ Hàn cũng lơ đễnh. Nhưng hắn lúc đó vẫn dừng một chút, lại lần nữa nhìn về phía Lưu Sanh, nói: "Vậy còn ngươi? Năm năm về sau, ngươi muốn làm những gì? Đi tìm đệ đệ muội muội của ngươi sao?"

Chính như Lưu Sanh biết rõ Từ Hàn là một tên ăn mày, Từ Hàn cũng biết Lưu Sanh có một cái đệ đệ cùng muội muội, ở bên trong loạn lạc lạc đường, Lưu Sanh đối với bọn họ nhớ mãi không quên.

"Ừ." Cái đề tài này đối với Lưu Sanh mà nói hiển nhiên có chút nặng nề, y vừa mới còn vui cười sắc mặt bỗng nhiên chìm xuống, y nhẹ gật đầu, thần sắc cô đơn đáp lại.

Từ Hàn tự biết mình nói lỡ, hắn vội vàng ngồi dậy, thò tay vỗ vỗ bả vai Lưu Sanh, nói: "Yên tâm, đệ đệ muội muội của ngươi không có việc gì, đợi năm năm sau, chúng ta cùng đi tìm bọn họ trở về!"

Lưu Sanh nghe vậy sững sờ, y nhìn về Từ Hàn, lại thấy thần sắc trên mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, lòng y ấm áp, cũng cùng lúc đó trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu: "Tốt! Chờ đến lúc đó, ta cũng cùng ngươi chém giết mang trở về cô bé kia, bất kể nàng gả hay không lấy chồng, đều phải làm em dâu ta."

"Tốt! Đến lúc đó chúng ta liền cùng một chỗ đem nàng đoạt lại!" Từ Hàn cũng gật đầu đáp lại.

Nói xong, hai người thiếu niên nhìn nhau cười cười.

Lúc đó, cái rừng rậm bốn phía toàn là giết chóc tựa như cũng trở nên không hề đáng sợ như vậy.

---o0o---