Sau khi từ biệt Từ Hàn, tâm tình Diệp Hồng Tiên rất tốt.
Nàng không ngừng hát lên khe khẽ, đi thẳng lên núi.
Giờ cũng không còn sớm, trong sơn môn Linh Lung Các đều tắt hết đèn đuốc, đệ tử cũng đã ngủ yên.
Sau khi Tư Không Bạch xuất quan, an bài nhiều thứ, khiến cả môn phái náo nhiệt ồn ào. Vô luận là trưởng lão chấp sự hay đệ tử chân truyền cũng mệt mỏi quá độ, quả thực không dư thừa tinh lực thức đêm chờ trời.
Nhưng chỉ có ở bên cạnh một cái sân nhỏ, trong một tòa tiểu viện, nến vẫn đang sáng. Mà ở cửa, một nam tử mặc thanh sam, sắc mặt tái nhợt, đứng yên lặng như pho tượng, trầm lặng như bóng người.
Diệp Hồng Tiên khi nhìn rõ thân hình kia thì có hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức thu hồi nụ cười trên mặt.
Nàng chậm rãi đi tới bên cạnh người nọ, thần sắc trong mắt lạnh lẽo thêm vài phần.
Nam tử mặc thanh sam hỏi: "Thế nào?"
"Kém một chút, nhưng chung quy vẫn tốt hơn việc luôn phải yên phận ở một góc."
"Ta xem chừng ngươi cũng đưa cả thân mình này vào mỹ nhân kế rồi." Người nam tử kia lại nói, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Không tốt sao?" Diệp Hồng Tiên nghiêng đầu nhìn lại.
Nam tử kia hỏi ngược lạ: "Được không?"
Diệp Hồng Tiên khẳng định: "Mỹ nhân phối anh hùng, rất tốt."
Nam tử kia hỏi tới: "Hắn là anh hùng sao?"
"Bây giờ còn chưa phải." Ánh mắt Diệp Hồng Tiên khẽ liếc: "Nhưng sớm muộn gì hắn cũng là anh hùng."
Nam tử nghe vậy, hơi sửng sốt một chút, cuối cùng gật đầu một cái: "Nhưng như ngươi mong muốn."
"Nhất định như ta mong muốn."
Gió đêm khi đó khẽ thổi, nét mặt thiếu nữ cười tươi như đóa hoa quỳnh đêm.
. . .
Ba ngày sau.
Linh Lung Các xảy ra tai họa.
Một vị đệ tử trên đỉnh Đại Hoàn Phong, giữa đêm chợt phát điên, liên tục giết chết ba vị đệ tử ngủ chung phòng, không hề thu tay lại mà tiếp tục xông ra, làm bảy người nữa bị thương, mới bị đệ tử Chấp Kiếm Đường chạy tới đánh chết.
Chuyện này cứ như vậy truyền đi trong sơn môn, hết sức ồn ào. Có người nói là đệ tử kia bị yêu tà phụ thân, hai tròng mắt đỏ bừng, dù chỉ như một thư sinh nhưng lực lượng lại lớn vô cùng, phải cần tới bốn vị đệ tử Tam Nguyên Cảnh mới có thể đánh chết được hắn.
Linh Lung Các lập tông mấy ngàn năm qua, ngoại trừ ba mươi năm trước, Chung Trường Hận trảm sát sư tôn mê muội của mình ra, chuyện như vậy có thể nói chưa bao giờ phát sinh. Cao tầng Linh Lung Các chấn động, Tư Không Bạch đã hạ lệnh điều tra chuyện này cẩn thận.
Nhưng dư âm chuyện này không dứt, chỉ trong hai ngày kế tiếp, trong đệ tử của ba đỉnh đều xuất hiện triệu chứng như vậy, qua năm ngày, tổng cộng có bảy người bị như vậy.
Linh Lung Các trong nhất thời trở nên hoang mang.
Hôm nay, Từ Hàn từ trong nhập định mở mắt.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, cảm thấy không cam lòng.
Thương thế Tư Không Bạch tạo thành đã khỏi, qua mấy ngày này hắn cũng đang nghĩ biện pháp dung hợp nội đan và kiếm chủng. Qua thời gian dài như vậy, nội đan cùng kiếm chủng cơ hồ đã hòa vào nhau với nhau, nhưng một điểm cuối cùng, hắn vẫn không thể vượt qua, điều này khiến hắn ít nhiều cảm thấy có chút phiền não. Nhưng tu vi nhục thân của hắn đã tăng lên rõ rệt, cũng đã tới sát điểm đột phá cảnh giới.
Từ Hàn lắc lắc đầu, bỏ qua phiền não trong lòng.
Việc tu hành cũng không cần phải gấp gáp.
Hắn suy nghĩ như vậy, nghiêng đầu nhìn sắc trời, lúc này đã là giữa trưa.
Ngoài phòng truyền đến một loạt âm thanh vang động, có lẽ là Tần Khả Khanh đang chuẩn bị bữa trưa.
Từ Hàn ngồi xuống bên cạnh cái bàn đá. Huyền Nhi đang ngồi phơi nắng trong sân nhảy một cái lên ngực hắn, nó thân mật cọ cọ lên mặt Từ Hàn, sau đó liền co người lười biếng, nằm trên đùi hắn, nhắm mắt lim dim.
Từ Hàn khẽ mỉm cười, vuốt ve lưng Huyền Nhi, tâm tình cũng vô hình tốt lên mấy phần.
Ngay tại lúc này, một thân ảnh bước vào trong sân, khuôn mặt đầy vẻ ủ dột.
Từ Hàn thấy vậy, khẽ mỉm cười: "Tống huynh tới có chuyện gì sao?"
Người này chính là Tống Nguyệt Minh, đã mấy ngày rồi, cứ đúng giờ cơm là hắn lại tới. Từ Hàn cũng đã chẳng lấy làm lạ, nhưng mà hôm nay, khuôn mặt thiếu niên này có vẻ gì đó không đúng. Tống Nguyệt Minh xuống bên cạnh Từ Hàn, còn chưa nói chuyện, đã thở dài thườn thượt: "Ài."
"Lại thêm một người."
Tống Nguyệt Minh nói vậy.
Từ Hàn sửng sốt một chút, cũng đã đoán được kết quả của người kia như thế nào rồi.
Vào lúc đó hắn cũng nhíu chặt hai hàng lông mày.
"Cũng may là ta đã nghe theo lời khuyên của Từ huynh, không luyện phần kiếm quyết kia." Tống Nguyệt Minh xoa xoa ngực mình, giống như thoát được đại nạn. Nhưng rất nhanh hắn lại i nghĩ tới những sư huynh đệ đang hừng hực khí thế tu luyện: "Nhưng Linh Lung Các cứ tiếp tục như vậy. . ."
"Có thể thấy Linh Lung Các cũng đã đi tới đường cùng." Từ Hàn ngồi bên cạnh, ánh mắt có chút đăm chiêu.
Đối với thứ gọi là thiên hạ đệ nhất tông môn này, thực ra Từ Hàn cũng không có quá nhiều cảm tình. Nhưng dù bất kể thế nào, Ninh Trúc Mang và Chung Trường Hận cũng đều có ân với hắn, tận mắt thấy Linh Lung Các do cả đời bọn họ bảo vệ chìm vào diệt vong, không biết số phận. Trong lòng Từ Hàn cũng cảm thấy khó chịu.
Tống Nguyệt Minh cắn răng, chợt nói: "Từ huynh, nếu không chúng ta nói rõ chuyện này với Tư Không trưởng lão?" Từ Hàn nghe thấy vậy, chỉ nhìn Tống Nguyệt Minh một cái, đáp: "Tống huynh thật là mau quên, huynh đã quên những việc mà Lãng Triêu Sa đối xử với huynh như thế nào rồi sao?"
"Lãng Triêu Sa là Lãng Triêu Sa. Hắn không thể đại biểu cho toàn bộ Linh Lung Các." Tống Nguyệt Minh dường như rất bất mãn, giải thích với Từ Hàn.
Từ Hàn híp mắt, hỏi ngược lại: "Lãng Triêu Sa tất nhiên không thể đại biểu cho Linh Lung Các, nhưng Tống huynh cho rằng ta có thể nhận ra điểm kỳ quái trong phần kiếm quyết đó, lẽ nào với nhãn giới của Tư Không trưởng lão lại không nhìn ra?"
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, dường như bừng tỉnh. Đạo lý đơn giản như vậy, hắn không nghĩ tới thì thôi, Từ Hàn đã nói đến mức này, hắn làm sao còn không hiểu rõ.
Sự hoảng sợ lúc này tràn ngập trong lòng Tống Nguyệt Minh, hắn kinh ngạc nhìn Từ Hàn, điệu bộ có chút cà lăm: "Vậy. . . vậy. . . Tư Không trưởng lão làm như vậy, cuối cùng là vì cái gì?"
Cổ họng hắn dường như khô khốc, giọng nói cũng cứng ngặc, thậm chí mơ hồ có chút khò khè.
"Bị ma quỷ ám ảnh, thấy lợi tối mắt." Từ Hàn nói một câu hết sức đơn giản, nhưng dường như đã điểm trúng trọng tâm vấn đề.
Tống Nguyệt Minh nhất thời trầm mặc, hắn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, phải mất một lúc mới ngẩng đầu nhìn Từ Hàn, hỏi: "Chẳng lẽ Linh Lung Các cứ như vậy xong đời?"
"Rết có trăm chân, chết mà không ngã, huống chi là Linh Lung Các. Nhưng muốn cứu được nó, không thể chỉ dựa vào ta và huynh, mà phải tìm được biện pháp." Từ Hàn trầm giọng nói.
Tống Nguyệt Minh nghe vậy, hai mắt sáng lên, không dằn lòng được, liền hỏi: "Biện pháp gì?"
Sắc mặt Từ Hàn nghiêm túc, lên tiếng hỏi: "Nếu đã nói đến mức này, Từ mỗ muốn hỏi Tống huynh một câu, nếu Linh Lung Các cứ như vậy mà đi xuống, Tống huynh có tính toán gì không?"
Tống Nguyệt Minh lập tức sa sầm, hắn nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, sau một hồi lâu, mới nói: "Sư môn có công ơn nuôi dưỡng ta, nếu thực sự đã đến bước cuối cùng. Tống mỗ không thể đổ trách nhiệm cho người khác, tất sẽ sống chết cùng tông môn."
Lúc đó thiếu niên này ưỡn ngực thẳng lưng, ánh mắt như đuốc, khí thế như hổ.
Những lời khuyên giải mà Từ Hàn đang muốn nói với hắn, ngay sau khi nhìn thấy vẻ mặt này, lập tức được chôn sâu trong lòng.
Thiếu niên lại một lần nữa hỏi: "Vậy biện pháp mà Từ huynh nói đến tột cùng là gì?".
Nhưng Từ Hàn chỉ lắc đầu một cái, không nói gì.
Hắn chỉ nhìn Tống Nguyệt Minh thật lâu.
Trong lòng nói.
Ngươi chính là biện pháp. . .