Dịch: Phuongkta1
Yến hội của Ninh quốc hầu rốt cuộc rơi vào một kết cục tan rã trong không vui.
Con trai của Lâm Lệ bị người đột nhiên xuất hiện tên là Từ Hàn đả thương, cần phải sai người khiêng về phủ thống lĩnh, không ai biết được vị Đại thống lĩnh của Trường Dạ Ti kia rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào, Diệp Thừa Thai cũng vì chuyện này mà mất hết hứng thú, các khách mời hiển nhiên đều là hạng người có nhãn lực, đồng loạt mượn cớ xin cáo lui.
Phủ Ninh quốc hầu vừa mới còn cực kỳ náo nhiệt trong chớp mắt lại thành trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Diệp Thừa Thai ngồi bên trong điện, hai tóc mai của lão đã mọc ra một ít tóc trắng, nhìn Hầu phủ người đi nhà trống, ánh mắt ngưng trọng, thật lâu không nói.
"Phu quân." Lúc này có một bóng hình xinh đẹp đi vào, thần sắc lo lắng nhìn Diệp Thừa Thai.
Diệp Thừa Thai nghe vậy rốt cuộc từ trong suy nghĩ của mình hồi phục thần trí, lão ngửa đầu nhìn Mục Ân Ân đi đến trước mặt mình, khóe miệng cố nặn ra một nụ cười.
"Phu nhân đã tới." Lão nói như vậy rồi đứng lên.
"Phu quân, Trường Dạ Ty dù sao cũng nhận được Thánh thượng nể trọng, ngày hôm nay con trai của Lâm Lệ lại bị đánh trọng thương trong phủ chúng ta, thiếp sợ..." Mục Ân Ân cau mày nói, Diệp Thừa Thai đột nhiên quyết định chuyện gả Diệp Hồng Tiên cho Từ Hàn, bà vốn đã cảm thấy không thích đáng, thêm với chuyện hôm nay lại càng khiến bà sinh ra sầu lo.
Diệp Thừa Thai trầm ngâm một hồi, sau đó chợt vươn tay, nắm chặt hai tay Mục Ân Ân.
Lão nhìn khóe mắt bà đã hiện lên đuôi cá, nghĩ đến vẽ tao nhã của bà lúc lần gặp mặt đầu năm đó. Sau đó, trong mắt Diệp Thừa Thai hiện lên một vẻ kiên quyết, lão rất nghiêm túc nói.
"Lo lắng của phu nhân, kẻ làm chồng này đương nhiên biết rõ, nhưng phu nhân đã từng nghĩ tới vì sao Diệp phủ chúng ta lại rơi vào tình cảnh như vậy, nếu như Tư Không Bạch không thu nhận Hồng Tiên, chỉ sợ tên Lâm Khai kia đã sớm ỷ thế hiếp người, cưỡi trên đầu Diệp phủ chúng ta."
"Ý của phu quân là" Mục Ân Ân rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn bà có gia đình, một lòng chỉ nghĩ đến giúp chồng dạy con, tranh chấp trong triều đình không phải là thứ bà có thể hiểu rõ đấy.
"Đơn giản là vì chuyện Mục Vương phủ năm đó, Chúc Hiền mãi mãi sẽ ôm lấy địch ý đối với những người có quan hệ dây mơ rễ má với Mục gia như chúng ta. Một ngày Trường Dạ Ti còn tồn tại, phủ Ninh quốc ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng chuyển mình. Lúc trước còn có thể tham sống sợ chết, hôm nay Hồng Tiên đã vào Linh Lung Các, chúng ta sẽ thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Chúc Hiền, nếu như chúng ta không thể chiếm được sự tín nhiệm của Trường Dạ Ti, vậy sao không quyết chí leo lên chiến xa của Thiên Sách phủ, có câu là rắn chết trăm năm vẫn còn độc, Thiên Sách phủ dù thế yếu, cũng sẽ không mặc cho Trường Dạ Ti hô phong hoán vũ trong Đại Chu này. Phu tử đã ẩn núp nhiều năm như vậy, đột nhiên mang đệ tử của ngài đưa vào Trường An, nếu như ta đoán không nhầm, cuộc phản kích Thiên Sách phủ đã muốn bắt đầu."
Mục Ân Ân nghe vậy, thân thể khó tránh khỏi chấn động.
Bà ngửa đầu nhìn về phía chồng mình.
Người nam nhân này đã qua bốn mươi tuổi, năm tháng đã để lại những dấu vết không thể lau đi trên gương mặt lão, hai tóc mai cũng hiện ra điểm trắng.
Trường Dạ Ty chèn ép, bóng đen của triều đình gần như đã tôi luyện khiến lão sắc sảo, đã sớm không còn bộ dáng năm đó nữa.
Nhưng vào thời khắc này, ngay lúc này, ngay trong nháy mắt mà lão nói ra những lời nói kia.
Mục Ân Ân có chút hoảng hốt, dường như trong lúc mơ hồ bà lại nhìn thấy vị thiếu niên hăng hái, nhẹ nhàng năm xưa một lần nữa đứng trước mặt mình.
Lão là chồng của bà, là Ninh quốc hầu của Đại Chu, cũng là thống lĩnh Hãm Trận doanh dưới trướng Mục gia quân năm đó.
Thiết huyết tướng quân Diệp Thừa Thai, lấy sọ làm nón lấy máu làm giáp, kiếm đi ba thước ngừng quỷ khóc a!
Mục Ân Ân rốt cuộc không thể hiễu rõ ngươi lừa ta dối trong thành Trường An, nhưng nếu như Diệp Thừa Thai đã có quyết định, phu xướng phụ tùy, sống chết cùng lão. <(cảnh đầm ấm, thuận hoà trong gia đình thời trước, chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo)>
Vì vậy, bà khẽ gật đầu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt đầu mình chậm rãi kề vào trong ngực Diệp Thừa Thai. ...
Từ Hàn giống như một người vô sự trở lại chỗ ở của mình trong phủ Ninh quốc hầu.
Cảnh ban đêm dần dần buông, hoàng hôn hạ xuống.
Từ Hàn đuổi những người hầu bị Diệp Thừa Thai phái tới hầu hạ hắn đi, một thân một mình đứng trong sân.
Ở trong sân, mèo đen đang đuổi theo lá rụng ngày thu, một đôi mắt trừng đến tròn trĩnh, dường như bất cứ lúc nào nó cũng luôn cảm thấy hiếu kỳ đối với cái thế giới này.
Chích.
Vào lúc này một tiếng kiếm minh vang lên, cái thanh Hình Thiên kiếm mà Thương Hải Lưu lưu lại bị Từ Hàn nắm trong tay.
Thân kiếm màu đỏ tươi chiếu đến con ngươi đen nhánh của hắn, dường như cũng bịt kín một màu máu nhàn nhạt.
Uống!
Kèm theo một tiếng thở nhẹ, thân thể của hắn đột nhiên bắt đầu chuyển động.
Từng kiếm chiêu lăng liệt được hắn vung ra, kiếm chiêu cũng không huyền diệu, chỉ là các loại chiêu thức bình thường như đâm, bổ, treo, vung, nhưng mỗi một chiêu Từ Hàn đều thi triển cực kỳ nghiêm túc, cũng không vì chiêu thức đơn giản mà có chút lười biếng.
Bởi vì kinh mạch trong cơ thể nên dù cho đã gieo xuống Đại Diễn Kiếm Chủng, Từ Hàn vẫn như trước kia, hắn không thể tu luyện kiếm quyết đứng đầu thiên hạ này, nhưng bất kể kiếm pháp này huyền diệu cao thâm như thế nào, nhưng cuối cùng là thoát thai trong chiêu thức một đâm một bổ đơn giản như vậy. Từ Hàn tự biết cho dù hắn có thể thuận lợi tu bổ tốt kinh mạch, nhưng so với tu sĩ bình thường mà nói, bước chân của hắn cũng đã chậm quá nhiều, mà bây giờ mỗi một lần luyện kiếm, mặc dù nhìn hiệu quả có vẻ quá mức bé nhỏ, nhưng vẫn hơn là thời gian sống uổng.
Mười hai năm ăn bữa hôm lo bữa mai, bốn năm vào sống ra chết khiến trong lòng Từ Hàn nhiều ít có một cảm giác gấp gáp khó hiểu như vậy.
Phía dưới thiên hạ nhìn như yên ổn này là mạch nước ngầm đã sớm mãnh liệt, muốn sống sót thì thứ có thể dựa vào trước tiên chính là bản thân mình.
Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, Từ Hàn sức cùng lực kiệt thu kiếm trở vào bao, sau đó đứng ngay tại chỗ, hít một hơi thật sâu, bình phục khí tức chạy loạn trong cơ thể mình vì thi triển kiếm pháp lúc trước.
Lúc này mới xem như đã hoàn thành tu hành của ngày hôm nay.
Huyền Nhi ở một bên đã sớm kết thúc cuộc "chiến đấu" của nó cùng lá rụng, nghiêng cái đầu nhìn Từ Hàn một lúc lâu, nó cuối cùng chờ tới lúc hắn dừng lại, cũng vào lúc đó phát ra một tiếng gọi khẽ, sau đó vội vàng nhảy tới đầu vai Từ Hàn, dùng đầu hưng phấn cọ lấy cái cổ tràn đầy mồ hôi của Từ Hàn.
"Đừng làm rộn." Từ Hàn thấy ngứa khi bị nó cọ vào cổ, "vào, ta muốn đi tắm, đến lúc đó ta lại dẫn ngươi đi dạo chơi Trường An."
Huyền Nhi là một con mèo rất kỳ quái.
Nói nó là Yêu, nó lại không có tập tính khát máu đáng sợ như những Tinh quái trong truyền thuyết kia, cũng không có pháp môn thông thiên như loài vật nọ.
Nói nó không phải là Yêu, nhưng nó lại thông minh hơn loài mèo rất nhiều, hơn nữa trong cơ thể có một cỗ Yêu lực đáng sợ.
Từ Hàn không thể hiểu nó rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, trong lòng của hắn xưa nay tuân theo lấy một cái suy luận đơn giản. Người nào đối xử tốt với hắn, hắn sẽ đối xử với người đó như vậy.
Đối với Tần Khả Khanh là như thế, đối với Thương Hải Lưu là như thế, đối với Huyền Nhi cũng là như vậy.
Nghĩ như vậy, hắn cưng chiều sờ lên bộ lông bóng loáng trên người Huyền Nhi, mỉm cười, đang muốn đi ngoài viện phân phó tôi tớ đang chờ mang nước đến cho hắn.
Nhưng hắn mới đi đến cửa sân, còn chưa kịp mở cửa, cửa sân kia lại đột nhiên tự mở ra từ bên ngoài.
Từ Hàn sững sờ, ngửa đầu nhìn lại, lại thấy Diệp Hồng Tiên mặc một bộ áo dài màu hồng nhạt đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào, hiện tại khuôn mặt xinh đẹp, mĩ miều của nàng đang che kín sương lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Hàn.
"Diệp tiểu thư" khi thấy rõ dung mạo người đến, Từ Hàn nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói, cũng có chút nghi hoặc với việc Diệp Hồng Tiên đột nhiên tới đây.
"Không mời "thê tử tương lai" của ngươi đi vào ngồi một chút ư?" Diệp Hồng Tiên nói, lời nói nhìn như mập mờ, lại bởi vì ngữ khí băng lãnh nên khiến Từ Hàn trong lòng có chút bất an.
Vào lúc đó hắn hơi hơi trầm ngâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "mời."
Diệp Hồng Tiên lại không có một chút e ngoại, được Từ Hàn mời, liền mở rộng bước chân, đi vào trong nội viện.
Từ Hàn nhìn bóng lưng nàng đi vào trong nội viện, lông mày nhíu lại, cuộc tranh đấu giữa hắn và nàng lúc buổi trưa ngày hôm nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt, lúc này Diệp Hồng Tiên lại tiếp tục đến đây, nhiều ít khiến Từ Hàn không thể hiểu được tâm tư của nàng.
Mà dù sao nếu hắn muốn đi vào Linh Lung Các, thì rốt cuộc vẫn phải là dựa vào Diệp Hồng Tiên, quan hệ giữa hai người cũng không thể quá cứng nhắc, bởi vậy sau một phen suy tư, Từ Hàn nhẹ nhàng dẫn nàng đi vào trong phòng.
Chỗ ở của Từ Hàn dù sao vẫn là phủ đệ Diệp gia, sao khi vào cửa phòng Diệp Hồng Tiên cũng không hề câu nệ, nàng liền ngồi xuống một bên bàn trà trong phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, ánh mắt băng lãnh, bên trong lại cất giấu lửa giận cuồn cuộn.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau rất lâu, Huyền Nhi cảm thấy hồ nghi cho nên nhìn hai người, ánh mắt một hồi chuyển hướng Từ Hàn, một hồi chuyển hướng Diệp Hồng Tiên, dường như cực kỳ khó hiểu đối với hành động của hai cái đại gia hỏa này.
"Tiểu thư, muộn như vậy vẫn đến đây, cũng không phải chỉ muốn nhìn tại hạ như vậy chứ?" Rốt cuộc Từ Hàn phá vỡ trầm mặc giữa hai người trước tiên, hắn cười khổ nói.
Ngày hôm nay hành động của Diệp Hồng Tiên thực sự khiến hắn có chút tức giận, mặc dù đã hiểu rõ chân tướng nhưng Từ Hàn vẫn không hề thích thái độ chỉ cần động đã muốn giết người của Diệp Hồng Tiên.
Nhưng Diệp Thừa Thai đã khai ra bảng giá của lão, hắn chỉ có thể đáp ứng, bất kể là chán ghét đối với người bề ngoài đẹp như tiên nữ, đáy lòng lại giống rắn rết như Diệp Hồng Tiên ra sao, nhưng cân nhắc vì lâu dài, hắn rốt cuộc vẫn phải cố hết sức ở chung một cách hòa bình.
"Hừ!" Diệp Hồng Tiên nghe vậy phát ra một tiếng hừ lạnh, cuối cùng nói: "nói đi, ngươi đổ loại thuốc mê gì cho cha ta, khiến người đồng ý gả ta cho ngươi "
"Tiểu thư nói đùa rồi, Hầu Gia thấy rõ từng li từng tí, ánh mắt như ngọc, sao có thể là người Từ Hàn có thể lừa bịp" Từ Hàn cười nói: "chỉ là ngài nhớ lại ân tình với trưởng bối của ta, thương ta bơ vơ vì thế gả tiểu thư cho ta, chuyện này Từ mỗ cũng không hề biết trước, bởi vậy mới khiến tiểu thư hiểu lầm."
"Thật ư" Diệp Hồng Tiên hiển nhiên sẽ không vì dăm ba câu của Từ Hàn liền bỏ qua, nàng nhìn chằm chằm vào hắn, lãnh lùng nói.
"Tại hạ không dám có lừa dối việc này, ta suy nghĩ kĩ càng, thực sự có chút không phù hợp, chờ qua ít ngày nữa, sau khi Từ mỗ mang tiểu thư đến Linh Lung Các an toàn, nhất định sẽ báo cho Hầu gia biết ý nghĩ trong lòng, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không để tiểu thư ủy khuất." Nếu không vì phải tới Linh Lung Các, Từ Hàn chắc chắn sẽ không đáp ứng cái hôn ước này, trong lòng hắn cảm thấy Diệp Hồng Tiên ngoại trừ có vẻ đẹp xinh xắn bên ngoài, lại không còn một chỗ ưa thích nào, Từ Hàn cũng không muốn sống cùng cô gái như thế trong quãng đời còn lại.
Chỉ là cánh tay phải của hắn bị Yêu lực quấy nhiễu, một ngày chưa trừ diệt, hắn sẽ còn một ngày bứt rứt, bởi vậy chỉ có thể tạm thời đáp ứng Diệp Thừa Thai, đồng thời cũng cố thuyết phục Diệp Hồng Tiên, chờ sau khi tới Linh Lung Các sẽ nghĩ phương pháp xử lý.
"Hừ."
Diệp Hồng Tiên lại hừ lạnh một tiếng, nàng tự mình nâng ấm nước trà trên bàn rót cho mình một chén, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng bĩu một cái.
Lúc đó, nến đỏ trong phòng chiếu đến khuôn mặt của nàng, nét tươi trẻ của nàng dường như mang theo một cỗ mị lực câu nhân tâm phách.
Nàng cười nhẹ môi son hé mở, nói.
"Nói đi, rốt cuộc ngươi có quan hệ như thế nào với Phu tử?"