Edited by Bà Còm
“À...” Đối với câu hỏi của Hoàng Hậu, biểu tình trên mặt Tạ Hộ có ý vị rất sâu xa. Hoàng Hậu thấy nàng như vậy, dứt khoát đưa lá thư trong tay cho Tạ Hộ. Tạ Hộ tiếp nhận, lúc này mới cúi xuống đọc. Lá thư cuối cùng có hàng chữ ‘Lạc thị tuyệt bút’, nội dung cho thấy rõ cảm xúc tiêu cực, nói cái gì mà mình không còn mặt mũi sống ở trên đời, vân vân... Tạ Hộ xem thư xong mới liếc nhanh về phía Hoàng Hậu một cái. Hoàng Hậu lại nhíu mày hỏi một lần nữa: “Ngươi khẳng định đã biết gì đó, đúng hay không?” Tạ Hộ không nói gì mà chỉ trả lại bức thư cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu gấp lại bức thư thật cẩn thận, sau đó mới lầm bầm lầu bầu: “Ta biết ngay nàng gả cho Thẩm Diệp không phải là chuyện tốt, quả nhiên đúng vậy. Nàng nhất định đã bị "thiên đại ủy khuất" gì đó, bằng không, dựa theo tính tình của nàng thì chắc chắn không có khả năng viết xuống những lời này. Cho dù ngươi không muốn nói, ta đều có biện pháp phái người đi điều tra ra.” Hoàng Hậu nói xong liền muốn hô người tiến vào, lại bị Tạ Hộ ngăn cản: “Nương nương, không thể làm vậy đâu ạ.” Hoàng Hậu không rõ vì sao Tạ Hộ lại ngăn trở nhưng cũng không cứng rắn kêu người, mà một lần nữa nghiêm mặt bảo nàng: “Nếu ngươi không nói thì ta liền tự mình đi tra. Ngươi không cần lo lắng giấu giếm làm chi, ta với nàng tình như tỷ muội, không có chuyện gì là ta không thể biết đến. Ngươi cứ nói ra không cần phải cố kỵ điều gì, chuyện này ta sẽ chống lưng cho ngươi!” Hoàng Hậu nói làm Tạ Hộ hơi chút do dự, trước mắt là một cơ hội rất tốt, có thể đem toàn bộ ủy khuất mà Lạc thị đã chịu nói cho Hoàng Hậu nghe. Như vậy có lẽ không cần chờ đến khi Thẩm Hấp ra tay, Hoàng Hậu có thể đi trước một bước thay Thẩm Hấp lôi tên cặn bã Thẩm Diệp kia ra xử lý sạch sẽ. Về sau Thẩm Hấp không cần gồng người gánh chịu tất cả tai tiếng trên lưng một mình. Chỉ là, nếu nàng thật sự kể cho Hoàng Hậu nghe những gì Lạc thị đã trải qua, đó chính là hoàn toàn vạch trần bí mật dưới ánh sáng mặt trời và gạt qua sự tự tôn mà Lạc thị liều chết duy trì. Chuyện này đối với Lạc thị mà nói có lẽ là chết không nhắm mắt. Thẩm Hấp sở dĩ không nói ra những việc này, một trong những nguyên nhân chính là vấn đề đó, Thẩm Hấp cũng muốn thay mẫu thân duy trì tôn nghiêm cơ bản nhất. Huống chi, hôm nay người hỏi chính là Hoàng Hậu nương nương, dù cho Hoàng Hậu có cảm tình rất thân thiết với Lạc thị, nhưng đâu ai biết được nương nương có thể bởi vì chuyện này mà ghét bỏ Lạc thị hay không, có thể quay đầu liền đem chuyện này nói cho Thiên Hòa Đế hay không? Nếu Thiên Hòa Đế nhận biết người yêu trong lòng ngài mấy chục năm qua gặp phải đối đãi như thế, ngài sẽ bạo nộ hay sẽ ghét bỏ? Xét đến cùng, Tạ Hộ vẫn không biết rốt cuộc Lạc thị giữ địa vị như thế nào trong lòng Đế Hậu; nếu tùy tiện nói ra thì không chừng thật sự sẽ khiến chuyện xấu ập xuống. Muôn vàn suy nghĩ chạy qua đầu óc Tạ Hộ. Cuối cùng, Tạ Hộ hạ quyết tâm lắc đầu: “Nương nương, chuyện này có lẽ không phải đơn giản như ngài suy nghĩ, bà mẫu...” Tạ Hộ còn chưa nói xong đã bị Hoàng Hậu nương nương cắt lời: “Đơn giản hay không đơn giản thì bổn cung sẽ tự điều tra rõ. Ngươi đến Nguyên Dương điện tìm tiểu Hoàng tôn đi, bổn cung mệt mỏi rồi. Hách ma ma, đưa Đại Hoàng Tử Phi ra ngoài.” Thái độ Hoàng Hậu nương nương rất kiên trì, nửa điểm cũng không cho Tạ Hộ cơ hội mở miệng khuyên bảo, liền hô Hách ma ma đang chờ ngoài cửa tiến vào. Hách ma ma trung thành, thu được mệnh lệnh của Hoàng Hậu liền đưa tay ra hiệu mời Tạ Hộ. Khỏi cần nói Hách ma ma đối với Tạ Hộ có bao nhiêu tôn kính, bởi vì trong tương lai, vị Hoàng Tử Phi này thật sự rất khó nói sẽ được bay lên tới thân phận gì. Hoàng Thượng đã bàn với Hoàng Hậu nương nương, muốn Hoàng Hậu nương nương nhận Đại Hoàng tử làm đích tử, nói cách khác, thân phận vị Đại Hoàng Tử Phi sau này "nước lên thì thuyền lên". Mà vì sao Hoàng Thượng đưa ra một loạt quyết định này tuy rằng Hách ma ma nghiền ngẫm không ra Thánh ý, nhưng cũng có thể hiểu được một điểm -- tiền đồ của Đại Hoàng tử sau này không thể hạn lượng, mà vị Hoàng Tử Phi này chẳng phải cũng sẽ "thê bằng phu quý" hay sao? Cho nên mặc kệ nói thế nào, Hách ma ma vẫn dốc hết toàn lực khách khí với Tạ Hộ, không chỉ tự mình hộ tống nàng ra ngoài, còn đưa nàng đến tận Nguyên Dương điện, giúp nàng thông truyền, đích thân tiếp nhận tiểu Hoàng tôn đưa đến tận tay Tạ Hộ mới tính công đức viên mãn.*Edited by Bà Còm* Tạ Hộ ôm Khang Ninh ngồi trên nhuyễn kiệu ra cửa cung. Khang Ninh đang khoe khoang những thứ Thiên Hòa Đế cho hắn, giống như tiện tay ban thưởng nhưng chỉ liếc mắt một cái liền biết toàn là bảo bối giá trị liên thành. Thanh âm trong trẻo của Khang Ninh ở trong nhuyễn kiệu truyền ra: “Nương, cái này cho ngài.” Bàn tay nhỏ bé mũm mĩm giơ lên một chuỗi hạt Đông Châu cực lớn đưa tới trước mặt Tạ Hộ. Tạ Hộ tiếp nhận xong thì hắn liền cầm một khối ngọc bội bàn long giơ lên: “Cái này cho phụ thân.” Tiểu tử này nhỏ vậy mà đã biết phải tặng lễ như thế nào. Tạ Hộ dở khóc dở cười, đặt hắn ngồi một bên để hắn tự chơi một mình, còn nàng thì ngồi ngây người lo lắng về hành động sắp tới của Hoàng Hậu nương nương. Không biết Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này ra sao? Nếu Nương nương trực tiếp sai người bắt Thẩm Diệp khảo vấn, phỏng chừng mọi chuyện sẽ vỡ lở; nhưng nếu Nương nương ngấm ngầm điều tra, vậy thì sẽ điều tra như thế nào? Một đường lo lắng sốt ruột về tới Thương Lan Uyển.*Đăng tại Wattpad* Thẩm Diệp đã rời khỏi thư phòng. Thẩm Hấp đang đứng một mình ngoài sân ngắm hoa. Thấy Tạ Hộ trở về, Thẩm Hấp xoay người lại tự mình tiến lên đón nàng, từ trong tay nàng tiếp nhận Khang Ninh đã sớm mở ra hai tay đòi phụ thân, để hắn cưỡi trên vai mình, sau đó mới hỏi Tạ Hộ: “Có mệt hay không?” Tạ Hộ phải mặc lễ phục nặng nề, trên đầu cũng búi tóc theo quy cách phu nhân, hơi gật đầu, như suy tư gì nói với Thẩm Hấp: “Vâng, chàng chơi với Khang Ninh trong chốc lát, thiếp vào đổi thân xiêm y rồi ra.” Thẩm Hấp gật đầu, sau đó mang theo Khang Ninh đi về hướng vườn hoa. Bàn tay nhỏ mũm mĩm của Khang Ninh tự động nắm lấy búi tóc của Thẩm Hấp, tay kia kéo tai Thẩm Hấp lại gần, sau đó giọng nói trong trẻo liền ríu rít bên tai Thẩm Hấp, có câu nói được rõ ràng, có câu lại bị ngọng nghịu nghe không rõ. Thẩm Hấp cũng không sửa hắn, cứ kiên nhẫn nghe hắn bi bô, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng hắn đối thoại vài câu. Tiểu gia hỏa hiện giờ đã nói được một câu với ba bốn từ nối nhau, coi như tương đối mạch lạc, đối với câu hỏi của Thẩm Hấp đôi khi cũng có thể chuẩn xác trả lời khiến cho Thẩm Hấp vui vẻ không thôi. Tạ Hộ thay đổi thường phục, từ nội gian đi ra đã kêu Hoa Ý đến phòng bếp lấy mấy món điểm tâm dễ dàng tiêu hoá rồi nàng tự mình bưng tới đình hóng gió ở sâu trong vườn hoa, pha sẵn nước trái cây. Đôi phụ tử đi dạo mệt mỏi đang muốn đến đình nghỉ ngơi, liền thấy thân ảnh ôn nhu của Tạ Hộ đã sớm chờ ở bên trong. Khang Ninh từ trên vai Thẩm Hấp đòi xuống dưới, đôi chân ngắn ngủi chạy lạch bạch về phía Tạ Hộ rồi ôm nàng một cái thật chặt. Sau đó hắn thấy điểm tâm trên bàn liền duỗi tay muốn lấy, bị Tạ Hộ đập một cái lên mu bàn tay nên ủy khuất chu miệng ra. Tạ Hộ vừa lúc nắm lấy cái miệng nhỏ đang chu ra của hắn, nhân cơ hội giáo dục: “Tay nhỏ có dơ hay không? Ăn cái gì thì nhất định phải rửa tay trước, nhớ rõ chưa?” Khang Ninh ủy khuất nhìn thoáng qua lão cha "thương mà không giúp gì được", sau đó mới đưa tay cho Hoa Ý đang bưng chậu nước đứng ở một bên. Hoa Ý nén cười, rửa tay cho Khang Ninh xong xuôi, lúc này Tạ Hộ mới bế hắn đặt trên bàn đá để hắn tự lấy điểm tâm ăn. Nàng cầm một miếng bánh hoa mai đưa cho Thẩm Hấp, Thẩm Hấp cười tiếp nhận. Tạ Hộ vừa châm trà vừa thuật lại chuyện xảy ra trong cung hôm nay: “Hoàng Hậu nương nương thấy hộp thư kia bèn bảo là muốn điều tra, sau đó liền đuổi thiếp xuất cung.” Thẩm Hấp nghe xong nhìn Tạ Hộ một lúc lâu không nói gì, sau khi nhìn chằm chằm Tạ Hộ trong chốc lát mới hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu Hoàng Hậu muốn tra, chúng ta cũng ngăn cản không được.” Tạ Hộ suy nghĩ một chút mới đứng lên, do dự đi tới bên cạnh Thẩm Hấp, cúi người thì thầm bên tai phu quân mấy câu. Sau đó sắc mặt Thẩm Hấp phát sinh biến hóa, kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, thật lâu không thể thốt lên được lời gì. Tạ Hộ nhìn thẳng phu quân một lát, sau đó trông thấy Khang Ninh đang chồm người muốn lấy nước uống, bèn đi đến ôm hắn đặt trên đùi, cầm chén nước cho hắn uống từng chút một. Ánh mắt Thẩm Hấp vẫn nhìn chằm chằm Tạ Hộ không chớp, như là muốn soi thấu từ kiếp trước tới kiếp này của nàng, cuối cùng mới sâu kín thở dài. Tạ Hộ thấy phu quân có chút sa sút tinh thần, dứt khoát bế Khang Ninh đưa đến tay Thẩm Hấp -- chỉ khi ôm hài tử trong tay thì Thẩm Hấp mới có thể giảm bớt tâm tình nặng nề. Hiện tại cuộc đấu tranh giữa Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đã đi tới hồi gay cấn, tất cả đều phơi bày chứ không còn đấu ngầm. Lạc Cần Chương và Dục Mẫn Đường cầm đầu đại thần cũng đấu túi bụi ở trong triều, ngày ngày giao phong không ngừng. Mà chuyện Hoàng Thượng muốn cho Thẩm Hấp dưỡng dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu cũng có không ít quan viên đã biết, nhưng vì Thánh chỉ chưa chính thức ban phát nên bọn họ không thể gây sóng gió gì. Từ đó có thể thấy được, chờ đến khi Thánh chỉ phát ra thì trong triều lại sẽ là một màn loạn đấu như thế nào. Thấy Thẩm Hấp chơi với Khang Ninh một lát thì biểu tình trên mặt không còn cứng đờ như lúc nãy, Tạ Hộ mới từ bên cạnh đứng lên, đi đến bên người hai phụ tử, từ phía sau ôm choàng lấy Thẩm Hấp. Thẩm Hấp nghiêng đầu nhìn nàng, Tạ Hộ cho phu quân nụ cười ngọt ngào. Thẩm Hấp quay đầu hôn một cái trên má nàng, Khang Ninh đang ngồi trong lòng phụ thân thấy thế cũng ồn ào muốn hôn hôn, Tạ Hộ và Thẩm Hấp rốt cuộc nhịn không được cười ha hả. Thẩm Hấp nâng Khang Ninh lên thật cao, đi đến trong hoa viên chơi trò xoay vòng vòng. Tạ Hộ đứng ở bậc thang của ngôi đình nhìn bộ dáng khoái hoạt của hai phụ tử, chỉ cảm thấy nếu thời gian có thể cứ dừng lại như vậy thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Phu quân của nàng, nhi tử của nàng, bọn họ chính là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng. Vì bọn họ, có một số việc nàng nhất định phải liều mạng một phen.*Edited by Bà Còm* Thật ra, lá thư cuối cùng Hoàng Hậu đọc được là do nàng mô phỏng chữ viết của Lạc thị để làm giả. Chiếc hộp trầm hương kia nàng cũng đã sớm mở ra xem qua nội dung trong thư tín -- Lạc thị cũng không lộ ra bất cứ điều gì trong những bức thư, mà thư từ kia cũng chỉ được viết trong vòng sáu năm đầu tiên sau khi gả cho Thẩm Diệp, những năm kế tiếp thì không viết nữa. Tạ Hộ không phải không nghĩ tới trực tiếp nói ra bí mật của Lạc thị cho Hoàng Hậu nương nương biết, tuy nhiên, chuyện được người trực tiếp báo cho đâu thể nào so với tự mình điều tra ra, ít nhất độ tin tưởng càng cao hơn. Cho nên, Tạ Hộ mới quyết định viết lá thư kia, sau đó làm bức thư trông như có vẻ cũ rồi bỏ vào hộp gỗ trầm hương. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt để tìm cơ hội tiết lộ ra sự thật này -- -- vào lúc nàng vào cung chăm sóc Thẩm Hấp bị thương, nàng đã thấy bức tranh vẽ Hùng Ưng của Thiên Hòa Đế trong một góc của Nguyên Dương Điện, vì thế nàng đã vẽ thêm một con Hùng Ưng vàng kim trong bức họa ở Thương Lan Uyển. Có bức vẽ này thì phong thư giả kia của nàng sẽ tương đối an toàn hơn nhiều. Vốn dĩ mục đích của nàng là muốn tìm một thời cơ thích hợp nói cho Thiên Hòa Đế biết về bức tranh và hộp thư, nhưng ai ngờ hôm nay ở cung Hoàng Hậu nương nương nàng lại thấy bức họa gốc, vì vậy nàng liền "thuận lý thành chương" cho lá thư kia nổi lên trên mặt nước. Mà đối với Lạc thị, Tạ Hộ không gặp qua cho nên cũng chẳng có cảm tình sâu nặng gì. Dưới cái nhìn của nàng, Lạc thị chỉ là mẫu thân của phu quân mà lại là một vị mẫu thân không làm tròn trách nhiệm bảo vệ nhi tử của mình. Cả đời của Lạc thị xác thực rất bi ai, tuy nhiên từ đầu đến cuối bà chỉ lo bảo hộ mặt mũi của chính mình, chấp nhận sự thống khổ Thẩm Diệp áp đặt lên bà. Lạc thị mềm yếu giữ im lặng không phải vì bảo hộ những người khác mà là bảo hộ cho chính mình, là bản thân bà ích kỷ không muốn để cho người khác biết những gì bà phải trải qua, sợ người khác dùng ánh mắt khác thường để đánh giá bà, sợ mất đi tình cảm của người khác dành cho bà. Nhưng hỡi ôi, Lạc thị làm vậy thật không công bằng cho nhi tử cũng đang chịu tra tấn giống như bà, nhi tử của bà không có nghĩa vụ phải gánh vác phần thống khổ giùm bà. Đương nhiên, sự việc ghê tởm này thì nên tận hết khả năng khiến cho càng ít người biết càng tốt, nhưng dưới tình huống cần thiết, Tạ Hộ sẽ không làm ra lựa chọn giống Lạc thị quyết định giữ im lặng mà chống đỡ một mình -- Hoàng Hậu muốn tra thì cứ để cho nương nương tra, sau khi điều tra ra sự thật thì bí mật ghê tởm này liền không cần Thẩm Hấp phải gánh vác và đối mặt một mình. Thiên Hòa Đế là người trong lòng của Lạc thị, Hoàng Hậu nương nương là khuê mật của bà, đương triều Tể tướng là phụ thân, những người này chẳng lẽ không nên trả giá chút gì cho những chuyện mà Lạc thị đã gặp à? Tại sao có thể đem hết thảy đau khổ và áp lực đều đặt trên mỗi một tấm lưng của Thẩm Hấp từ nhỏ cho tới tận bây giờ? Còn vấn đề gì sẽ xảy ra sau khi chuyện của Lạc thị bị lôi ra ánh sáng -- Thiên Hòa Đế còn có thể tiếp tục yêu bà hay không, Hoàng Hậu còn có thể coi bà là bằng hữu hay không, Lạc Tể tướng có thể càng thêm thương tâm thất vọng hay không? Tạ Hộ mặc kệ bọn họ suy nghĩ con khỉ gió gì, những chuyện ghê tởm đó dù sao cũng đã xảy ra trên người Lạc thị, bọn họ không thể trốn tránh mà phải được chia đều trách nhiệm!