Thân hình Doanh Thừa Phong hơi nhoáng lên một cái, Quỷ Ảnh bộ pháp được thi triển ra làm cho hắn giống như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Doanh Hải Đào.
Chân mày Lâm Tự Nhiên thoáng giật một cái, hắn khi ở trong Long Đầu Nham từng chứng kiến khinh công thân pháp của Doanh Thừa Phong, hơn nữa lại rất bội phục. Nhưng lúc đó lại không nghĩ tới chỉ có mấy tháng trôi qua, tốc độ của tiểu tử này lại tiến thêm một bước.
Thật sự không biết là hắn tu luyện như thế nào mà bất kể lực lượng chân khí, tinh thần lực lượng hay là khinh thân công pháp nhanh như tia chớp đều có tiến bộ rõ ràng.
Kỳ thật, thực lực Doanh Thừa Phong tuy rằng không yếu, nhưng tu vi chân khí bát tầng hay tinh thần lực lượng cấp bậc Linh Sư ở trong tông môn cũng không tính là gì. Cho dù là tuổi của hắn cũng không lớn, chỉ vẻn vẹn mới mười sáu tuổi, nhưng ở trong lịch sử Khí Đạo Tông cũng không phải là loại độc nhất vô nhị.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong so với người khác cường đại hơn chính là tốc độ phát triển của hắn, Lâm Tự Nhiên có loại cảm giác, nếu như tiểu tử này vẫn duy trì loại tốc độ tiến giai khủng bố như thế này vậy ngày trở thành đại lão tông môn sẽ không còn xa nữa.
Lực lượng tinh thần nhanh chóng phóng ra thoáng quét qua người Doanh Hải Đào vài vòng, Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch ra.
Tình huống của đường huynh hắn rất không ổn, miệng vết thương trên bụng không ngờ lại bị lưỡi dao sắc bén đâm vào, mặc dù đã được người cầm máu, nhưng bởi vì miệng vết thương quá lớn cho nên máu vẫn chảy ra rất nhiều. Dựa theo thủ đoạn cứu thương ở thế giới này thì gần như rất khó có thể cứu về một mạng.
Thân hình thoáng run rẩy, một cỗ cảm xúc xa lạ tới cực điểm xuất hiện ở trong cơ thể Doanh Thừa Phong.
Hận ý! Hận ý ngập trời tuôn ra, gần như muốn bao phủ lấy toàn bộ lý trí của hắn.
Hắn tuy rằng gọi Doanh Hải Đào một tiếng đường huynh, nhưng trên thực tế Doanh Thừa Phong chẳng qua chỉ là một vị khách ngoại lai ở thế giới này. Quan hệ giữa hai bên chẳng có chút thân thích nào, khi hắn thay thế chiếm giữ quyền điều khiển khối thân thể này thì cũng không có đem những quan hệ đó để ở trong lòng.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy Doanh Hải Đào hấp hối, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, Doanh Thừa Phong biết hắn đã phạm phải sai lầm rất lớn, hơn nữa còn tương đối thái quá.
Khối thân thể này không ngờ đột nhiên xuất hiện một loại lực lượng áp bách điên cuồng, dưới sự áp bách của cỗ lực lượng này chân khí và lực lượng tính thần của hắn đều lâm vào trạng thái cuồng bạo. Hắn muốn giải phóng, hung hăng giải phóng, hắn phải đem cỗ lực lượng này giải phóng ra ngoài, nếu nhịn tiếp thì sợ rằng sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng.
Bụp...
Thanh âm của Phong Huống ở phía sau hắn vang lên, theo đó một cỗ lực lượng ôn hòa từ trên trời giáng xuống giống như tắm rửa bình thường.
Cỗ lực lượng ôn hòa này làm cho cỗ khí tức cuồng bạo trong cơ thể Doanh Thừa Phong dần bình phục xuống.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hắn đột nhiên xoay người nói:
- Sư tổ! Đường huynh của đệ tử còn có thể cứu không?
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều chuyển về phía Phong Huống.
Sau khi nhìn thấy tình huống của Doanh Hải Đào, bọn họ đều có cảm giác thúc thủ vô sách. Chẳng qua, ở trên thế giới này Linh Sư không nghi ngờ gì chính là đám người thần bí và cường đại nhất. Nếu như nói còn có ai có thể cứu tính mạng Doanh Hải Đào, vậy chỉ có Phong Huống đại sư mà thôi.
Hơi chần chờ một chút, Phong Huống than nhje một tiếng, từ trong người lấy ra một tấm giấy trắng.
Phù lục.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, lập tức có vài phần mong chờ.
Uy lực của phù lục đã in sâu vào trong óc hắn, hắn hiểu rất rõ ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan một vị võ sư cao thủ bị uy lực phù lục bao phủ làm cho không thể có năng lực hoàn thủ, bị hắn giết chết.
Như vậy, chiếc phù lục này ở trong tay Phong Huống sẽ có tác dụng gì?
Phong Huống tiến lên vài bước, nhẹ giọng nói:
- Nới rộng khoảng không ra.
Lập tức, tất cả mọi người vây quanh Doanh Hải Đào đồng loạt lùi về phía sau, để ra một khoảng đất trống rất lớn.
Trong đó, sắc mặt Doanh Lợi Đức lại kích động tới mức sắc mặt đỏ bừng lên, Doanh Hải Đào là đứa con cả của hắn, mắt nhìn thấy mạng đứa con của mình sắp biến mất, hắn là người đầu tiên phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người tóc xanh. Nhưng không nghĩ tới, xem bộ dạng của Phong Huống trưởng lão thì dường như vẫn còn hy vọng.
Ngón tay nhẹ nhàng búng ra, chiếc phù lục theo đó mà phát sáng lên.
Một luồng ánh sáng thần bí từ trên tấm phù lục phóng thích ra ngoài, theo đó hóa thành tầng ánh sáng bao phủ lấy cả người Doanh Hải Đào đang nằm trên mặt đất.
Đạo ánh sáng này cũng không hề chói mắt, nhưng sự xuất hiện của nó làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Mặc dù không được tiếp xúc với đạo ánh sáng này, nhưng lại có thể dễ dàng cảm thụ được sự ấm áp và thân thiết từ trong đó.
Ánh mắt hắn hơi liếc về phía Doanh Thừa Phong, thầm nghĩ trong lòng: "Phong sư thúc đối với Doanh Thừa Phong quả nhiên là cực kỳ ưu ái, ngay cả Quang Minh Phù Lục khó có được cũng đều sử dụng."
Nếu lúc này bị nguy hiểm tới tính mạng không phải là Doanh Hải Đào, mà là một đệ tử khác như vậy Phong sư thúc tuyệt đối sẽ không xuất ra một tấm Quang Minh Phù Lục.
Doanh Thừa Phong khẩn trương quan sát, sau một lát hắn mới thở dài một hơi, thân thể chậm rãi được thả lỏng ra.
Ở trong tầng ánh sáng, sắc mặt Doanh Hải Đào chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, ngay cả hô hấp cũng có vẻ trở nên dễ dàng hơn một ít. Tuy rằng hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh, nhưng nhìn qua thương thế đã dần ổn định lại, ít nhất không giống như lúc đầu bất cứ khi nào cũng có thể mất mạng.
Hồi lâu sau, đoàn ánh sáng kia mới dao động kịch liệt một chút rồi hóa thành từng tia sáng nhỏ tiến vào trong thân thể Doanh Hải Đào.
Khi được những tia sáng đó nhập vào, sắc mặt Doanh Hải Đào lập tức hồng hào lên, không còn tài nhợt như người sắp chết nữa.
Doanh Thừa Phong quay về phía Phong Huống vái một cái thật sâu, nói:
- Đa tạ sư tổ.
Hắn đương nhiên biết được cái phù lục này nhất định rất quý báu, Phong Huống có thể lấy nó ra hoàn toàn là nể mặt hắn.
Phong Huống hơi xua tay, nói:
- Tiểu tử này thương thế tuy rằng đã ổn định, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều cho nên vẫn phải cẩn thận điều dưỡng một thời gian.
- Vâng. - Doanh Lợi Đức tiến lên phía trước khẽ cúi thấp đầu nói, ở trên mặt hắn thậm chí còn có một tia nước mắt trực trào ra.
Đám người Trương Xuân Hiểu lập tức hợp lực đem Doanh Hải Đào đang hôn mê chuyển vào trong phòng nghỉ ngơi. Khi biết được tính mạng của hắn không còn phải lo lắng nữa, tất cả mọi người đều thở một hơi nhẹ nhõm, thần kinh vốn đang căng như dây đàn cũng được thả lỏng ra.
Đợi cho hết thảy mọi thứ an bài thỏa đáng, Doanh Thừa Phong mới thấp giọng nói:
- Nhị thúc! Đường huynh tại sao lại bị thương?
Sắc mặt Doanh Lợi Đức thoáng buồn bã, nói:
- Hắn bị người ta dùng ngôn ngữ kích bác, lên lôi đài so đấu, do không địch lại cho nên mới bị thương.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong thoáng âm trầm, nói:
- Tu vi chân khí của đường huynh chẳng qua mới chỉ thất tầng mà thôi, tại sao lại cậy mạnh thượng đài đấu với người ta?
Chấp Pháp Đường phái ra đệ tử đi theo bọn họ cơ bản tu vi đều là bát tầng, cửu tầng, thậm chí còn có cả thập tầng võ sĩ. Nếu Doanh Hải Đào và Trương Xuân Hiểu không phải là có quan hệ đặc thù với Doanh Thừa Phong thì căn bản không được phép đồng hành.
Mà có thể ở trong tiểu viện của Linh Đạo Thánh Đường thì cơ bản đều là tùy tùng của Linh Sư đại nhân, muốn từ trong đó chọn ra một kẻ tu vi thất tầng chân khí thì thật không dễ dàng gì.
Doanh Lợi Đức cười khổ nói:
- Thừa Phong! Đối phương tu vi chân khí cũng không cao, chẳng qua cũng chỉ là bát tầng mà thôi. Ài! Hải Đào trên người còn trang bị linh giáp da, linh binh và linh thuẫn, dùng những trang bị đó hắn có thể vượt cấp khiêu chiến. Nhưng không nghĩ tới... - Hắn khẽ lắc đầu, trong lòng xuất hiện một tia hối hận.
Doanh Thừa Phong thấp giọng nói:
- Nhị thúc! Đối phương là ai? Khiêu khích thế nào?
Cơ mặt Doanh Thừa Phong thoáng co giật một chút, nói:
- Thừa Phong! Hiện tại điều trọng yếu nhất của ngươi là phải nghỉ ngơi dưỡng sức, việc này chờ sau khi ngươi tham gia khảo hạch xong rồi hãy nói.
Phong Huống và Lục Mặc khẽ gật đầu, Doanh Lợi Đức dù sao cũng là kẻ thành thục lão luyện, tuy rằng đau lòng vì việc đứa con nhưng cũng không muốn ảnh hưởng tới đại cục.
Doanh Thừa Phong thoáng mỉm cười nói:
- Nhị thúc! Nếu ngài không nói cho tiểu chất biết, tâm tình tiểu chất sẽ rất buồn bực, hơn nữa trong lòng bị chuyện này vướng mắc, nếu như lúc khảo hạch bị ảnh hưởng thì chỉ sợ khó quá quan a.
Doanh Lợi Đức thoáng nao nao người, nhìn biểu hiện của Doanh Thừa Phong hắn thật sự không biết là thật hay giả.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong quay đầu nói:
- Trương sư huynh! Huynh nói đi.
- Tốt. Đối phương là người Cừu phủ, Cừu Nhân Nghĩa kia cũng tiến vào nơi này, hắn ở cách chỗ chúng ta hai căn tiểu viện. - Trương Xuân Hiểu tức giận, bất bình nói:
- Khi vài người chúng ta rời tiểu viện ra ngoài thì không hẹn mà gặp bọn họ, kết quả đã xảy ra tranh chấp, cuối cùng mới ước hẹn dùng vũ lực giải quyết. Đại sư huynh thân mang mấy món sĩ cấp linh khí, vốn tưởng rằng chắc thắng không thể nghi ngờ, nhưng... - Ánh mắt của hắn đỏ lên, thanh âm có chút nghẹn ngào.
- Cừu gia! Cừu Nhân Nghĩa... - Ánh mắt Doanh Thừa Phong lóe lên một tia sát khí, thì thào lặp lại.
Lục Mặc than nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nói:
- Thừa Phong! Việc này nếu như ở lôi đài tỷ thí thì hẳn là công bình quyết đấu...
Hai mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên giương lên, nói:
- Lục trưởng lão! Ta mặc kệ việc này có hay không công bình quyết đấu. - Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp dị thường:
- Ta chỉ biết đường huynh bị người đả thương, vậy đối phương sẽ phải trả giá đắt.
Lục Mặc khẽ lắc đầu, nói:
- Nơi này là Linh Đạo Thánh Đường, song phương phát sinh ra cãi vã bằng miệng, hơn nữa còn đưa ra lời quyết đấu, lúc này sinh tử là do trời định. Đừng nói là hắn hiện tại còn sống, cho dù là bất hạnh mất mạng chúng ta cũng không thể ra mặt trả thù.
Trong lòng Lục Mặc thoáng phát lạnh, vội vàng nói:
- Thừa Phong! Ngươi cũng không nên càn quấy, tuy rằng ngươi là người có thiên phú Linh Sư, ở đây có một ít đặc quyền, nhưng cũng không thể vi phạm quy củ. Nếu không kết quả chính là mất mạng, nói cách khác... - Hắn chần chờ một chút, nói:
- Việc này chính là vô tình gặp phải, song phương đều có đúng có sai, không thể đơn thuần trách cứ một phương.
Tuy rằng câu nói này có chút không thích hợp, nhưng đám người Trương Xuân Hiểu lại cúi đầu xuống dường như hối hận cái gì đó.
Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Lục trưởng lão! Sự tình đã xảy ra như vậy có truy cứu ai đúng ai sai thì còn ý nghĩa gì nữa? Ha ha... Những người đó nếu đả thương đường huynh của ta, thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lục Mặc hơi giật mình, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Phong Huống ở một bên im lặng quan sát không nói một lời nào, nhưng trong lòng thì tuyệt đối không bình tĩnh.
"Đứa nhỏ Thừa Phong này ngày thường thì rất thành thực, nhưng nếu như chạm vào thân nhân của hắn thì lập tức trở thành những kẻ man rợ không nói lý."
Bất kể là ai đúng ai sai đều phải nợ máu trả bằng máu.
Không tồi. Hào khí như vậy mới là truyền nhân y bát của lão phu.