Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, thu hết ánh mắt của mọi người vào trong đáy mắt.
Không hiểu sao, trong lòng của hắn chợt nổi lên một tia thích thú mơ hồ. Được mọi người nhìn chăm chú như vậy giống như là rất giỏi đấy.
Tuy nói Doanh Thừa Phong đã hai đời làm người nhưng ở đời trước, hắn chỉ là một gã thuyền viên bình thường mà thôi. Cho dù là được lên phi thuyền nhỏ già cỗi kia thì cũng không tới phiên hắn ra lệnh.
Mà sau khi tới được thế giới linh đạo, cái mà hắn gặp được không phải trưởng bối mà chính là kẻ thù chém chém giết giết. Được người khác nhìn chăm chú bằng ánh mặt hâm mộ cùng kính sợ này, quả là một đãi ngộ cực kỳ hiếm thấy.
Tuy nhiên, loại cảm giác lâng lâng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi. Hắn lập tức kiềm chế tâm thần, ánh mắt lại trở nên chững chạc.
Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.
Sở dĩ những người này kính sợ như thế là bởi vì tấm ngọc bài ở trong tay hắn.
Thật ra ngọc bài này là vật phẩm mà chỉ có cường giả Hoàng Kim Cảnh mới có thể có được, mà thực lực của hắn còn kém xa Hoàng Kim Cảnh. Cho nên căn bản hắn cũng không có tư cách kiêu ngạo rồi.
Đột nhiên, hai loại ý niệm lóe lên trong đầu hắn. Trong nháy mắt, tâm niệm hắn đã chuyển biến, những người khác không thể nhận ra.
Chậm rãi ngồi xuống đối diện vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia, Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi:
- Các hạ muốn trao đổi cái gì?
Mặc dù tiền được dùng phổ biến tại thế giới linh đạo nhưng trong hoàn cảnh lén mua bán này, thông thường vẫn là lấy vật đổi vật, càng vật phẩm bậc cao thì lại càng như vậy. Ngược lại là những vật phẩm cấp thấp như Dưỡng Sinh Đan thì mới dùng tới kim loại linh tệ đặc thù để trao đổi.
Người nọ ôm quyền thi lễ, hơi khom người, nói:
- Tại hạ không biết là tiền bối đại giá quang lâm, lúc trước đã đắc tội, xin hãy tha lỗi.
Lúc trước, thực lực Doanh Thừa Phong biểu hiện ra ngoài chỉ là Bạch Ngân Cảnh mà thôi, còn y lại là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh. Cho nên ngay từ đầu y đã hơi khoa trương. Nhưng giờ phút này, sau khi Doanh Thừa Phong lấy ra ngọc bài, y đã biết đối phương chính là một vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh không muốn lộ ra thân phận, vì vậy dáng vẻ bệ vệ của y lập tức bị đè ép xuống.
[CHARGE=2.1]
Doanh Thừa Phong hơi ngẩn người ra. Hắn thật không ngờ, sau khi lấy ngọc bài ra lại có chỗ tốt không tưởng như vậy.
Tuy nơi đây chính là Linh Đạo Thánh Đường, cho dù là cường giả Hoàng Kim Cảnh chân chính thì cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Nhưng lúc biết được người ở trước mặt mình chính là một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh, lại rất ít người có thể thờ ơ.
Hơn nữa, người này cũng không phải là hạng người vô danh, mà chính là một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao. Một nhân vật như vậy chỉ cần dùng tâm thần đi thăm dò, chắc chắn ít nhiều cũng sẽ phải để lại một chút dấu vết.
Cho nên người này mới biểu hiện tôn kính Doanh Thừa Phong như vậy.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, cậy mình nhiều tuổi nói:
- Các hạ khách khí làm gì. Hôm nay lão phu tới đây chỉ lấy thân phận một người bình thường tới tham gia đại hội mua bán mà thôi.
Người nọ cười theo vài tiếng nhưng trong lòng hoàn toàn không tin tưởng.
Cao thủ Hoàng Kim Cảnh đều là nhân vật trác tuyệt cấp bậc đại tông sư. E rằng chỉ có kẻ ngu ngốc mới coi bọn họ là người thường đấy.
Cúi đầu nhìn sạp hàng trước người, trong lòng y mơ hồ cảm thấy hối hận.
Theo y, Doanh Thừa Phong vốn đã rời đi nhưng lại đột nhiên quay lại, hiển nhiên là đã vừa ý đồ vật trên quầy hàng. Điều này khiến y không biết nên làm như thế nào.
Thật ra có vài đồ vật trên quầy hàng này mà ngay cả bản thân y cũng không biết rõ lai lịch, chỉ là y tự cảm thấy mấy thứ này rất có trọng dụng mà thôi.
Cho nên hôm nay y mới bày ra những thứ này. Nếu như người nào có thể nhận ra một vật trong số đó hoặc có thể khiến cho ai đó động tâm, đem bảo vật ra trao đổi, như vậy y cũng liền buôn bán có lời rồi.
Giống vậy, nếu có người cảm thấy hứng thú với vật phẩm của y nhưng lại không thể đưa ra bảo vật gì khiến y động tâm, vậy thì đương nhiên y sẽ dừng việc mua bán, cất giấu vật ấy đi.
Nhưng y không thể ngờ rằng mình sẽ gặp phải tình cảnh như lúc này.
Nếu hai bên đều không biết thân phận của đối phương, như vậy y sẽ không kiêng kị chút nào. Nhưng giờ phút này, đối phương lại là cường giả Hoàng Kim Cảnh, mà vừa rồi y cũng đã làm lộ ra thân phận của mình.
Y tin rằng, chỉ cần vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này muốn thì nhất định sẽ có vô số cách có thể biết được thân phận của y qua Linh Đạo Thánh Đường.
Loại bảo vật được nhân vật hùng mạnh này xem trọng đương nhiên không phải như bình thường, tuyệt đối là kỳ trân có một không hai.
Dựa theo suy nghĩ của y, cho dù Doanh Thừa Phong vừa ý vật gì thì y cũng đều có thể ra giá cao ngất. Nếu như đối phương có thể đáp ứng thì ít y cũng không tính là chịu thiệt thòi. Nhưng nếu như đối phương không thể lấy ra, vậy thì y có thể thu hồi vật ấy, đợi ngày sau từ từ tìm kiếm lai lịch.
Nhưng e rằng, lúc này không thể thực hiện được điều đó.
Nếu bị một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh biết ở trong tay y có một bảo vật làm hắn thèm chảy nước miếng, như vậy cuộc đời y sẽ phải chịu sự uy hiếp thật lớn. Chỉ sợ ngày sau đột nhiên bị người giết chết trong tích tắc.
Giống vậy, y cũng không thể chào giá quá cao. Nếu làm cho đối phương thẹn quá hóa giận hoặc là đau lòng vì phí tổn quá lớn, xoay đầu lại giết người bịt miệng, như vậy kết cục của y cũng tuyệt đối không khá giả. E rằng y chỉ vừa mới rời khỏi Thiên Hạo Thành liền bị cường giả Hoàng Kim Cảnh phục kích, sinh mạng tiêu tan.
Cho nên, mặc dù gương mặt của y lúc này đang tươi cười thoải mái nhưng trong nụ cười này lại có chút cay đắng.
Khẽ ho một tiếng, người nọ kiếm chế tâm thần, nói:
- Tiền bối, không biết ngài vừa ý đồ tốt nào trong sạp hàng nhỏ này của vãn bối?
Trong lòng y âm thầm cầu nguyện, đồ vật được vị cường giả Hoàng Kim Cảnh này vừa ý không nằm trong số vài món không biết lai lịch kia.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu rồi phủi tay, lấy ra vài món vật phẩm trong sạp.
Ngoài nhánh cây kia, Doanh Thừa Phong còn lấy ra trọn một bộ phòng hộ linh khí, một miếng sắt không biết tên và vài bình đan dược. Thật ra lúc thoáng nhìn qua, hắn chỉ vừa ý nhánh cây kia mà thôi. Nhưng lúc phủi sạch bụi, hắn chợt tưởng tượng ra vài chuyện, cho nên mới lấy ra miếng sắt không rõ lai lịch cùng một kiện phòng hộ linh khí và đan dược.
- Lão phu tương đối vừa ý mấy thứ này. Các hạ nói giá đi hoặc là cần thứ gì để trao đổi.
Doanh Thừa Phong trầm ổn nói.
Nếu đối phương đã coi mình là một gã cường nhân Hoàng Kim Cảnh thì đương nhiên hắn phải diễn như thật.
Thật ra mượn thân phận cường giả Hoàng Kim Cảnh đi cáo mượn oai hùm một phen cũng là một trải nghiệm vô cùng tốt.
Người nọ chần chờ một chút, nhìn chằm chằm vào nhánh cây và miếng sắt kia. Thật ra y cũng đoán được, nhất định mục tiêu của Doanh Thừa Phong là một trong hai vật này, hoặc là cả hai. Nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của đối phương, cho dù như thế nào y cũng không dám lên tiếng hỏi.
Người kia cười khổ một tiếng rồi nói:
- Tiền bối, dựa theo quy củ của giao dịch ngầm, phần lớn đều là lấy vật đổi vật. Nếu ngài có thể đưa ra bảo vật mà ván bối vừa ý thì có thể đem mấy thứ này đi. Nếu không được thì
Y lập tức ngậm miệng lại nhưng trong lòng có chút không yên.
Mặc dù nói như vậy không tệ nhưng y lại hoàn toàn không tin tưởng.
Bởi vì y cũng không tin, một vì cường giả Hoàng Kim Cảnh sẽ nói quy củ cùng với y.
Doanh Thừa Phong khẽ cười một tiếng, nói:
- Cũng đúng, đúng là lão phu sơ sót.
Sau đó hắn đứng dậy, vẫy tay một cái về một chỗ hẻo lánh.
Một thủ vệ áo lam ở trong góc đó lập tức chạy nhanh tới, đến trước mặt hắn liền dừng lại, cung kính nói:
- Tiền bối, ngài có gì phân phó?
Tuy nói giao dịch ngầm hoàn toàn dựa vào nhãn lực. Mua bán thành công hay không cũng không có quan hệ gì với Linh Đạo Thánh Đường.
Nhưng thân phận của hai người trước mắt kia thật sự là không như bình thường, đặc biệt Doanh Thừa Phong đã lấy ra miếng ngọc bài bằng vàng quý báu kia.
Vị thủ lĩnh hộ vệ áo lam lúc trước thậm chí còn không dám tra xét thân phận của Doanh Thừa Phong đã liền dẫn người vội vàng rời đi.
Tuy nhiên, trước khi y đi vẫn lén sắp xếp cho một người đứng chờ đợi ở một góc khuất.
Cái này gọi là lo trước khỏi họa, mà quả thật người này cũng được Doanh Thừa Phong dùng đến rồi.
Sắc mặt ẩn nấp ở sau tấm áo choàng của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia nhanh chóng biến hóa, trong ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong nhiều hơn vài phần kính sợ.
Hoàn cảnh tại tầng hầm Linh Tháp cực kỳ đặc thù. Tuy y là một gã cường giả Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao nhưng ở trong hoàn cảnh này, thực lực của y phải chịu áp chế thật lớn, đặc biệt là lực lượng tinh thần.
Cho nên y căn bản là không phát hiện ra có một vị thủ vệ áo lam ẩn núp tại nơi hẻo lánh đằng kia.
Lúc này, nhìn thấy Doanh Thừa Phong làm vậy, trong lòng y càng khẳng định đối phương chắc chắn là một vị cường giả Hoàng Kim Cảnh thật sự.
Dĩ nhiên Doanh Thừa Phong không biết được ý nghĩ của y, liền trầm giọng nói:
- Chuẩn bị cho hai người chúng ta một gian phòng, lão phu muốn mua bán bí mật cùng hắn.
Trong hội mua bán trên mặt đất, thường thường có một bên không muốn đem bảo vật của mình ra trước mặt nhiều người. Cho nên bọn họ sẽ yêu cầu được sắp xếp một căn phòng kín để tiến hành mua bán, trao đổi.
Đương nhiên, nếu bên còn lại không đồng ý thì yêu cầu này sẽ không được chấp nhận đấy.
Thủ vệ áo làm liền xoay người nói với vị cường giả Bạch Ngân Cảnh:
- Tiền bối, không biết ý ngài như thế nào?
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh cười khổ một tiếng, nói:
- Ta không có ý kiến.
Thật ra trong lòng y có ý kiến thật lớn nhưng dưới khí phách mà Doanh Thừa Phong biểu hiện ra ngoài, y cũng không có gan phản bác.
Dưới sự sắp xếp của thủ vệ áo lam, bọn họ nhanh chóng tiến vào một căn phòng kín.
Người luyện võ bình thường muốn dùng loại phòng nhỏ này thì cần phải nộp một khoản tiền nhất định, nếu không muốn nộp thì chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Nhưng lúc Doanh Thừa Phong đưa ra yêu cầu này, chẳng những bọn họ lập tức lấy được một gian phòng tốt nhất, hơn nữa cũng không nhắc đến việc thu phí.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng, trong không gian an tĩnh này cũng có cấm chế hùng mạnh. Tuy nhiên, trên căn bản loại sức mạnh này hướng về phía ngoài, bọn họ có thể yên tâm nói chuyện với nhau ở đây, không lo bị người ngoài nghe thấy.
Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, ngoài cái bàn ra thì chỉ còn có bốn chiếc ghế, xung quanh là vách tường trống rỗng rồi.
Doanh Thừa Phong đi tới một chiếc ghế, dáng vẻ như chủ nhân, vẫy tay một cái nói:
- Các hạ, mời ngồi.
Vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia miễn cưỡng ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Doanh Thừa Phong lấy ra túi không gian từ hông, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
Đôi mắt của vị cường giả Bạch Ngân Cảnh kia lập tức sáng lên. Y trợn tròn mắt, nhìn chằm chắm vào túi không gian giống như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như đóa hoa tươi nở rộ, rốt cuộc không thể nhìn sang hướng khác rồi.