Tay Chơi Bá Đạo

Chương 6




Dịch: Niệm Di

***

Khu văn phòng của giáo viên mới được xây dựng vào mùa hè năm nay. Mùi formaldehyde* trong đó còn chưa tan hết nên không có nhiều người vãng lai đến đây.

(Chú thích: * Hợp chất hữu cơ focmanđêhít (formaldehyde) (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO.)

Thầy Thạch Thanh Tùng cầm một xấp tài liệu, đến trước thang máy rồi bấm nút.

Ông ta đeo kính gọng tròn, áo sơ mi sẫm màu, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ. Thạch Thanh Tùng có khuôn mặt điềm đạm, khí chất tao nhã, dễ gần, giống như một một vị lão sư đọc sách, dạy các vị thư sinh trong các bức ảnh cổ phong.

Thạch Thanh Tùng, một người luôn lấy 4 chữ cần - kiệm - liêm - chính để đối nhân xử thế, luôn luôn là một giáo viên tốt trong mắt học sinh, một cấp dưới tốt trong mắt các vị lãnh đạo, một người chồng tốt trong mắt vợ mình và một người cha tốt trong mắt bọn trẻ ở nhà.

Thang máy từ các tầng trên đi xuống, cánh cửa chậm rãi mở ra bằng âm thanh leng keng.

Có một người đàn ông đứng ở góc thang máy. Gã đội mũ bảo hộ lao động màu vàng, quần và áo đồng phục công nhân màu xanh bị vấy bẩn bởi những mảng bùn đen lớn trong khi găng tay bảo hộ đã mòn đến nỗi dị hình dị dạng.

Những công nhân xây dựng bình thường đều đeo khẩu trang trắng trên mặt nên khó mà nhận diện được tuổi tác và ngoại hình.

"Tòa nhà này vẫn chưa sửa chữa xong ư?"

Thạch Thanh Tùng thầm nghĩ, bước vào thang máy, lập tức ngửi thấy một mùi hắc của vật liệu sửa chữa.

Rõ ràng đây là mùi phát ra từ người công nhân này. Dường như đã nhận ra ánh mắt của Thạch Thanh Tùng, gã lúng túng lùi lại nửa bước.

Thạch Thanh Tùng bèn ho một cách xấu hổ, nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng lịch sự, cố nín thở, sau đó vươn tay ấn nút ở tầng một.

Thang máy tiếp tục đi xuống. Trong cái không gian chật hẹp này, mùi hăng hắc càng nồng nặc hơn, như muốn xuyên thủng khoang mũi, thấm vào cổ họng, ăn mòn phế nang.

Thạch Thanh Tùng giả vờ vô tình nhích nhẹ bước chân, tránh xa nguồn phát ra mùi hôi, đồng thời lấy tay che tập tài liệu trước mũi, thở thật chậm.

Tí tách.

Có tiếng chất lỏng nhỏ giọt.

Thạch Thanh Tùng không nhìn lại nhưng có thể nhìn vào ảnh phản chiếu sau lưng từ vách thang máy bóng loáng như gương. Ông thấy một dạng chất lỏng màu đen nào đó nhỏ ra từ ống quần của người công nhân.

Bùn đất ư?

Người thầy giáo này mím chặt miệng, cầm tài liệu trong tay càng chặt hơn, thầm mong thang máy đến nơi càng sớm càng tốt.

Tí tách, tí tách.

Dung dịch bùn đen ngòm càng chảy ra nhiều hơn, chẳng mấy chốc tạo thành một vũng lớn đọng lại dưới chân gã công nhân, tràn ra gần hết sàn thang máy.

Đồng thời, mùi hăng hắc cứ nồng nặc dần, như muốn đâm nhói da thịt, thẩm thấu vào tim.

Chuyện quái gì thế này?

Thạch Thanh Tùng lùi lại hai bước, vừa né tránh dòng chất lỏng đang lan ra, vừa nhìn chằm chằm vào người công nhân đang im lặng kia.

Thế nhưng, cái trừng mắt này gần như lấy đi một nửa linh hồn của Thạch Thanh Tùng.

Ông ấy trông thấy đôi mắt vô thần của người công nhân đang đứng đó. Con ngươi của gã đục ngầu và khuếch tán dần, đậm một màu máu đỏ.

Đây là đôi mắt của người chết!

Thạch Thanh Tùng cảm giác lông tơ toàn thân mình dựng đứng hẳn lên. Đột nhiên, người thầy giáo này nhớ đến một mẩu tin liên quan đến tòa nhà này.

Chỉ hai tháng trước, con đường chính phía trước tòa nhà này đã được cải tạo và hoàn thiện lại. Trong lúc thi công, có một công nhân cải tạo đường đang đứng cạnh một máy rải đá dăm.

Đột nhiên, một bên trục của xe tải bị gãy. Thân sau xe đổ xuống khiến nhựa đường nóng và sỏi mịn lập tức bao trùm lên một nửa cơ thể của người làm đường.

Đội thi công vội vã vọt đến để tìm cách cứu nạn, nhưng do nhựa đường có độ dính cao và cường độ nén rất mạnh, lại có quá nhiều sỏi đá nên họ không thể nào kéo nạn nhân ra được.

Ngoài ra, lớp nhựa đường sền sệt ấy có độ nóng rất cao nên không thể cắt bằng cơ giới, đành phải dùng cuốc, xẻng để bóc tách thủ công.

Sau khi đào hơn mười phút, cuối cùng, người công nhân cũng được tách ra, nhưng phần thân dưới của gã đã bị thiêu sống bởi lớp nhựa đường nóng hổi... Không còn bất cứ cơ hội nào để sống sót cả.

Có lẽ là may mắn trong bất hạnh, nên người công nhân đó đã bị sốc và bất tỉnh ngay trong vòng phút khi vừa gặp sự cố, nên đã qua đời mà không bị đau đớn chi nhiều. Bên cạnh đó, phía thầu thi công đã bồi thường một số tiền lớn cho gia đình nạn nhân để lo hậu sự.

Để tránh những ảnh hưởng tiêu cực, nhà trường nghiêm cấm người trong cuộc tiết lộ thông tin và không được thảo luận với nhau. Thạch Thanh Tùng là một trong số ít những người biết về vụ này, nên mỗi khi đi ngang qua con đường phía trước khu văn phòng của giáo viên đều lặng lẽ đẩy nhanh tốc độ bước chân.

Tí tách, tí tách.

Suy nghĩa ùa về, cũng tương tự những giọt nước đen đục ngầu đang nhỏ giọt như một con thác nhỏ. Nó tùy ý nhĩu xuống từ ống quần người công nhân. Đó chính là hỗn hợp của nhựa đường nóng và huyết tương.

Nó tạo ra cảm giác nóng rát, gay mũi, còn lò mờ ngửi thấy một mùi thịt nướng thơm lừng.

Người công nhân tiến lên một bước. Nhựa đường dưới chân gã dính như keo, xé toạc đế cao su khỏi lớp vải cứng cáp của đồng phục công trường.

Như không để ý tới độ nóng của nhựa đường, gã tiến thêm một bước nữa. Nhựa đường nhớp nháp giống như một đôi bàn tay to, xé mạnh lấy lớp da bên ngoài chân.

Loạt xoạt...

Những mảng da lớn ở chân dễ dàng bong tróc y hệt như mang giày cao su đi mưa dưới tác động lớp của nhựa đường, phơi trần phần bắp thịt và cơ gân trắng hồng.

Chỉ còn mỗi bắp đùi là có thể điều khiển được hành vi chuyển động, gã công nhân dần dần tiến về phía Thạch Thanh Tùng.

Xoạt, xoạt xoạt...

Mỗi khi bước xuống đất, phần thịt dưới chân của gã công nhân sẽ bị xé toạc ra một mảng. Xương cốt trắng hếu lộ ra từ máu thịt đỏ thẫm. Máu tươi bắn thẳng lên trên khuôn mặt vặn vẹo của Thạch Thanh Tùng.

"Ah ah ah ah ah!!"

Thạch Thanh Tùng kinh hãi thốt lên, mất hẳn cái vẻ điềm đạm, hiền hòa của người chữ nghĩa.

Ông cố gắng lùi lại, dựa sát vào cửa thang máy một cách tuyệt vọng, đồng thời nhấn nút Emergency của thang máy bằng những ngón tay run rẩy.

Nơi mà hai chân của ông đang đứng trông y hệt một hòn đảo duy nhất giữa cả đại dương nhựa đường.

Leng keng.

Chuông thang máy vang lên, đã đến tầng một.

Cửa mở ra, Thạch Thanh Tùng với cặp kính nghiêng lệch mặc kệ tài liệu rơi vãi tứ tán, vội vàng vọt thẳng ra ngoài.

Ông ấy đã quên mất một điều.

Khi còn bé, bà nội của ông đã từng kể rằng, khi gặp quỷ thì không được chạy. Vì khi chạy, gót chân người ta sẽ nhấc lên, và ác quỷ sẽ nhân cơ hội đưa ngón chân của nó chống vào dưới gót chân của con người để chiếm lấy thân thể của nạn nhân.

Trong khi ông ấy không thể nhìn thấy cảnh tượng đằng sau lưng, gã công nhân trong thang máy ưỡn người thẳng đứng, rón mũi chân, nhẹ nhàng bay ra khỏi thang máy như một diễn viên ballet tĩnh lặng.

Đại sảnh ở tầng một trống rỗng, cực kỳ im ắng, nhưng bước chân chạy điên cuồng của Thạch Thanh Tùng đã phá vỡ sự im lặng này.

Chẳng bao lâu, ông ta có thể chạy ra khỏi cổng, đón lấy ánh nắng mặt trời.

Cuối cùng, ngay giây phút ngón tay chạm vào nắm cửa, ngón chân của con quỷ kia chạm vào gót chân mà Thạch Thanh Tùng vừa nâng nhẹ lên.

Vù vù!!!

Đang trong tư thế chạy, Thạch Thanh Tùng đột nhiên dừng bước. Ông đứng thẳng người một cách vô cảm, bước đến bức tường của trong đại sảnh khu văn phòng giáo viên. Nhờ ảnh phản chiếu trên gạch ốp tường, ông từ từ đeo lại kính cận, lau mồ hôi trên trán, chỉnh sửa lại nếp tóc một cách cẩn thận.

Lộp bộp, lộp bộp.

"Thạch Thanh Tùng" bình tĩnh xoay người, quay trở lại thang máy. Không gian bên trong thang máy vẫn bình thường, chẳng hề có huyết tương hay nhựa đường lan tràn như ban nãy nữa.

Ông ngồi xổm xuống, nhặt những tờ giấy vương vãi trên mặt đất lên rồi ôm nó trong tay.

Từ một góc mù trong thang máy, "Thạch Thanh Tùng" đang cười một cách điên cuồng, há chiếc mồm quái dị của mình ra, gần như chạm tới mang tai.