Tựa như làn khói mỏng
Tựa như một đời lưu luyến
Tựa như một kiếp đau thương...
...___*___...
Tôi lặng nhìn về phía trước, màn mưa lớn vẫn không ngừng tuôn, nó tạt ướt gương mặt tươi cười trên bia mộ của tôi giống như dòng thác đang không ngừng chảy siết trong lồng ngực lạnh giá.
Nơi này, thế giới này, có phải còn gì đó để tôi lưu luyến chăng? Bản thân mình là ai tôi cũng không biết, chỉ biết mình đã chết rồi, đã không còn trên thế gian này nữa.
Đây là một nơi tuyệt đẹp, phải nói là đẹp đến mức động lòng người. Hoa hướng dương vàng rực, mặt trời chiếu sáng muôn nơi, lại còn rất ấm áp. Chung quy là tôi rất thích... Có điều những bông hướng dương ấy luôn gợi lên cho tôi một hình ảnh, ở đó có một người đàn ông tuấn tú, và câu nói yêu tôi vẫn luôn văng vẳng vang lên.
Theo những gì tôi nhìn thấy trên bia mộ, tôi tên Tô Doãn Đình, còn hôm nay chính là ngày mất. Không biết liệu có ai đó đến không nhỉ?
Đến rồi... sẽ lại đi.
.........
"Cô gái của tôi, đời này em đã chịu khổ nhiều rồi. Kiếp sau tôi nhất định sẽ đến sớm, nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu em..."
Âu Định cầm cây ô đen tiến đến gần bia mộ trắng, hắn hơi cúi đầu vuốt đi hàng nước bám trên tấm hình của Tô Doãn Đình.
Không phải kiếp sau, mà là kiếp này hắn vốn dĩ đã dùng cả sinh mệnh đề yêu cô gái ấy. Nhưng đến giây phút cuối cùng... cô lại không còn nữa.
Tôi nhìn hắn ta, người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng... không phải là người mà tôi muốn gặp, anh ấy hôm nay không đến sao, người mà tôi vẫn luôn chờ đợi đó ngay cả gương mặt tôi cũng không nhớ nổi. Nhưng thật sự rất nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy.
Mưa ngày một lớn làm những khóm hoa yếu đuối không trụ được mà dập nát, thứ để lại chỉ có một mảnh hoang tàn.
Hắn đứng đây rất lâu, mãi vẫn không chịu đi, gương mặt cũng đầy đau đớn. Nhìn gương mặt ấy, tôi không kìm lòng được mà muốn tiến tới an ủi, nhưng thứ duy nhất tôi có thể làm là lặng thinh.
Tôi đã chết rồi, biết chạm vào người khác thế nào đây...
Tôi vẫn im bất động, nhìn thế giới liên tục đổi thay, vật đổi sao dời vẫn chỉ có mình tôi.
Đến tận khi chiều tối, cuối cùng cũng có một người đến, anh ấy cầm theo một bó hoa hướng dương to xụ, có điều bông nào bông nấy nhìn chẳng đẹp tí nào.
Anh đặt bó hoa trên tay xuống, sau đó hoảng loạn giơ chiếc ô trong tay ra che cho bia mộ.
"Đình Đình! Xin lỗi em. Hôm nay anh bận việc nên đến trễ rồi... Có phải... em lạnh lắm không? Anh ở đây với em nhé?"
Mặc cho cơ thể ướt nước mưa đến mức run lên anh ấy vẫn để chiếc ô che cho tôi. Còn bản thân quỳ bên cạnh hai mắt nhắm nghiền.
Tôi biết, anh ấy đang khóc. Đàn ông sao lại dễ rơi nước mắt như vậy chứ, đúng là đồ yếu đuối!
Mặc dù như thế, tôi lại đến gần cố gắng ôm lấy cơ thể đang run lên của anh, anh có biết là em đã đợi lâu lắm rồi không, đợi đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chiếc váy cưới trắng trên người tôi bị bùn đất của nước mưa bắn lên, nhìn thế nào cũng thấy không xinh đẹp. Không biết liệu anh ấy có để ý không nhỉ?
Thế giới rộng lớn như thế, tôi lại chỉ như một làn sương khói, như một cơn gió thoáng qua, như một giấc mộng cũ... xoá mãi cũng không nhoà.
Là một mảnh hồn còn vấn vương nơi trần ai.
Thực chất là không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Đã chết từ rất lâu rồi...
"Anh đừng khóc nữa, xấu quá đi." Tôi lên tiếng, dù biết trước anh ấy sẽ chẳng nghe thấy gì.
"Hoa này... là do anh tự trồng đấy, chắc chắn em phải thích."
Tôi lại nhìn xuống nó, nếu miễn cưỡng thì có thể chấp nhận được.
"Bác sĩ nói... anh khỏi bệnh rồi."
"..."
"Đình Đình! Anh nợ em một hôn lễ."
"..."
"Đình Đình! Anh sẽ cố gắng làm mọi cách để chữa lành vết thương đó của em."
"..."
"Đình Đình! Em... Đừng im lặng như thế có được không? Anh thật sự rất sợ."
"..."
"Đình Đình! Anh yêu em..."
"..."
Ngay cả tôi cũng sợ, cũng không muốn rời đi, không muốn rời xa anh ấy. Nhưng tạm biệt anh, người đàn ông cuối cùng em cũng được nhìn thấy. Sợ rằng còn lưu luyến nữa sẽ chẳng có được kết cục tốt.
"Kiếp sau sẽ không yêu anh nữa, tạm biệt!"
Cơ thể tôi như nhẹ bẫng, sau đó hoà vào màn mưa tan biến đi mất...