Thái Cổ Thần Vương

Chương 1171: Tần Vấn Thiên, ngươi dám?




Thời gian dường như ngừng trôi vào giờ phút này, bóng người bay lượn trên không trung vừa đẹp như vậy, cũng động lòng người như vậy.  

             Hắn, đã trở về.  

             Giờ phút này, người Thiên Ung thành rốt cuộc cũng biết là ai đã trở về.  

             Mười sáu tuổi thành danh ở Thiên Ung thành, mười tám tuổi có danh tiếng chấn động Sở quốc, người thanh niên có thể tự quyết định ngôi vị hoàng đế của Sở quốc bằng năng lực của mình. Hắn từng thống nhất Đại Hạ hoàng triều, trở thành quân vương của Đại Hạ. Hắn từng ở trên bầu trời Tiên cung thể hiện ra phong thái tuyệt sắc, thiên hạ không ai không thấy.  

             Hắn cưới Mạc Khuynh Thành ở Sở quốc, toàn bộ Sở quốc đều chấn động. Bá chủ thiên hạ hoàng cấp thánh tông đến đây quấy rối, bị hắn tiêu diệt. Không ai sánh được phong thái của hắn.  

             Hắn sinh ra ở Sở quốc, trưởng thành ở Thiên Ung thành, hắn từng bị Bạch gia từ hôn, sau này hắn trở thành truyền thuyết khắp Thiên Ung thành.  

             Chỉ là, sau này hắn lại rời đi. Chuyến đi này, chính là hơn mười năm.  

             Thời gian dễ khiến người ta quên lãng mọi thứ, nhất là ở một thành nhỏ như Thiên Ung thành. Dù người này đã từng là truyền thuyết, nhưng khi Tinh Hà công hội lấy phong thái bá chủ bước vào thế giới này, nhất thống thiên hạ, khiến các thế lực mạnh mẽ khác cũng phải thuần phục, càng khiến người ta dần dần quên đi Tần Vấn Thiên, thậm chí quên đến mức có người muốn động đến thê tử của hắn, sinh ra ý nghĩ ảo tưởng với Mạc Khuynh Thành.  

             Hiện tại, hắn đã trở về. Phong thái tài hoa tuyệt thế này, dường như lại khiến người ta nhớ lại, nhớ lại người đã từng là truyền kỳ.  

             Nhìn bóng người tuyệt thế của Tần Vấn Thiên, và tư thái tuyệt mỹ của Mạc Khuynh Thành. Dường như bọn họ mới là cặp đôi đẹp nhất trong thiên hạ, những người không tôn trọng điều này, chỉ tự rước lấy nhục.  

             Nhược Hoan theo phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng càm thấy ấm áp trong lòng, khẽ mỉm cười. Nàng đã chứng kiến mọi chuyện của bọn họ, từ lúc quen biết đến khi yêu nhau.  

             Cuối cùng, hai người cũng gặp lại nhau.  

             Trong Tần phủ ở Thiên Ung thành, còn có người của Bạch gia. Bạch Thanh Tùng, Bạch Thu Tuyết nhìn bóng dáng hai người này, Bạch Thu Tuyết giờ phút này không cảm thấy đố kị, chỉ có chúc phúc, khóe mắt cuối cùng lại ngấn lệ.  

             Tần Dao càng mềm lòng, nước mắt không chịu khống chế trực tiếp chảy xuống.  

             Hai người bay trên không trung thật lâu không nói gì. Mạc Khuynh Thành bị Tần Vấn Thiên ôm lấy, nàng nhìn bóng người gần trong gang tấc này, dung nhan tuấn dật, khí tức quen thuộc, nước mắt đã rơi từ lâu trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. Nàng cũng không quan tâm Tần Vấn Thiên đang nhìn thấy phút yếu đuối của mình. Giờ phút này, nàng thầm khóc, nước mắt kia làm ướt dung nhan xinh đẹp, vẫn dẫn theo nụ cười rạng rỡ, nhìn khuôn mặt Tần Vấn Thiên, lại ngây ngốc khóc, ngây ngốc cười.  

             Bóng người bay lượn trên hư không dừng lại, chớp mắt ngắn ngủi này lại giống như vĩnh hằng. Tần Vấn Thiên vươn tay, lau nước mắt của Mạc Khuynh Thành, tay hắn rất ôn nhu, nhìn dung nhan vẫn tuyệt mỹ lại có phần tiều tụy này khiến hắn hơi đau lòng. Những năm gần đây, ở khoảng thời gian này, nàng nhất định đã chịu rất nhiều ủy khuất.  

             - Khuynh Thành, xin lỗi nàng.   

             Tần Vấn Thiên có chút áy náy. Mạc Khuynh Thành đã bỏ ra quá nhiều thứ cho hắn, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều.  

             Ngón tay nhỏ nhắn của Mạc Khuynh Thành đặt trên môi Tần Vấn Thiên, nước mắt của nàng không tiếp tục chảy xuống nữa, miệng cười ấm áp, vừa rực rỡ lại tốt đẹp, dường như tất cả ủy khuất trước đây vào giờ phút này đều tan thành mây khói.  

             Tần Vấn Thiên cũng cười, không nói ba chữ xin lỗi nàng nữa, lúc này hai người không nói gì, đầu hắn cúi xuống phía trước, nhẹ nhàng hôn lên trán của Mạc Khuynh Thành, khẽ nói:   

             - Khuynh Thành, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi cùng nhau đi tới Tiên Vực.  

             - Được.   

             Mạc Khuynh Thành nặng nề gật đầu, nước mắt vừa ngừng chảy hình như lại sắp không nhịn được mà tiếp tục chảy xuống. Hai mắt ướt át vô cùng động lòng người, nàng thật sự không muốn sẽ lại phải cách xa Tần Vấn Thiên cả một thế giới nữa. Quá xa xôi, hằng đêm nàng đều ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, ảo tưởng một ngôi sao nào đó sẽ có bóng hình của Tần Vấn Thiên.  

             Bóng dáng Tần Vấn Thiên ôm Mạc Khuynh Thành rơi xuống đất, hắn nhìn về phía Dược Hoàng, Tần Xuyên và Diệp Thanh Vân, nói:   

             - Nghĩa phụ, Dược Hoàng tiền bối, Vấn Thiên tới chậm.  

             - Không muộn, ngươi tới thật đúng lúc, chậm một chút nữa, e là sẽ không thấy được bộ xương già này của ta.   

             Tần Xuyên nhìn khí chất không tầm thường của Tần Vấn Thiên, cười nói. Những năm gần đây, có đôi khi hắn cũng sẽ lo lắng không biết Tần Vấn Thiên có đang an toàn hay không, dù sao ở Tiên Vực cũng có quá nhiều cường giả.  

             - Đều do ta liên luy đến nghĩa phụ.   

             Tần Vấn Thiên nói.  

             - Có liên quan gì tới ngươi, là Tinh Hà công hội này quá bá đạo.   

             Tần Dao tràn ngập oán niệm với Tinh Hà công hội. Một đệ tử tầm thường bái nhập Tinh Hà công hội ngày ngày đều dám tới quấy rầy nàng.  

             - Tỷ, ai khi dễ ngươi?   

             Tần Vấn Thiên nhìn thần sắc ủy khuất của Tần Dao, vươn tay vuốt ve mái tóc của Tần Dao, hỏi.  

             Ánh mắt của Tần Dao u oán nhìn hắn, nói:   

             - Ngươi lâu như vậy mới về, còn hỏi ai khi dễ ta?  

             - Ta biết sai rồi. Tỷ, ngươi muốn đánh ta cũng được.   

             Tần Vấn Thiên không tim không phổi nói. Nữ tử trước mắt là người thân cận nhất của hắn từ nhỏ, vẫn luôn lớn lên cùng hắn.  

             - Coi như ngươi biết điều.   

             Tần Dao bĩu môi nói:   

             - Ta tha thứ ngươi. Tiểu tử kia thiếu đánh, mỗi ngày đều quấy rầy ta, còn sỉ nhục Khuynh Thành. Ngươi nhất định phải giết chết hắn.  

             Tần Dao nói, ngón tay chỉ về phía trước, dùng lời nói sỉ nhục người thanh niên kia. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên di chuyển, nhìn về phía bóng dáng kia. Người thanh niên nhìn thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên liền lui bước về phía sau. Hắn là người của Thiên Ung thành, đương nhiên cũng biết đến tên của Tần Vấn Thiên.  

             - Người như ngươi cũng xứng quấy rầy tỷ ta.   

             Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói. Người kia điên cuồng lui về phía sau, lại thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên vung lên, Một tiếng phụt truyền ra, người kia trực tiếp ngã xuống.  

             - Tất cả những người này đều đến để đối phó với Tần phủ sao?   

             Tần Vấn Thiên nhìn Tần Dao hỏi.  

             - Đúng, mọi người xung quanh đều vậy, ngoại trừ Tinh Hà công hội còn có không ít người của các thế lực khác ở Thiên Ung thành muốn đục nước béo cò, bỏ đá xuống giếng lần này. Nhân lúc Tinh Hà công hội đi diệt Tần phủ ta liền nhúng tay vào.   

             Tần Dao lạnh như băng nói.  

             - Ta đã hiểu.   

             Tần Vấn Thiên chậm rãi bước lên phía trước, rất nhiều cường giả đều lui về phía sau. Tên của Tần Vấn Thiên đang nổi vượt ra ngoài Thiên Ung thành, Sở quốc, thậm chí trở thành nhân vật truyền kỳ của toàn bộ thế giới. Mặc dù có Tinh Hà công hội làm chỗ dựa, nhưng hiện nay ai dám chọc hắn?  

             Trong hư không này, cường giả của Tinh Hà công hội còn đang đại chiến với yêu thú của Tần Vấn Thiên. Ở đây, không ai có thể chống lại Tần Vấn Thiên.  

             Lại có cuồng phong từ phía xa gào thét tới, chỉ thấy trùng trùng điệp điệp bóng người dùng tiên binh nhanh chóng chạy đến đây. Chính là Luyện Ngục và đám người Thanh Mị tiên tử.  

             - Vây bọn họ lại.   

             Thanh Mị tiên tử nhìn thấy tình hình giằng co bên này liền trực tiếp vẫy tay. Các cường giả đều lập tức hạ xuống, trực tiếp bao vây một vòng ở bên ngoài, những người tới đánh Tần phủ lập tức lộ ra thần sắc cực kỳ khó coi.  

             - Quân vương, người định xử lí thế nào?   

             Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chờ đợi Tần Vấn Thiên hạ lệnh.  

             - Giết không tha.   

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói.  

             - Rõ.   

             Một tiếng hét lớn chỉnh tề đồng thời truyền ra. Các cường giả của Đại Hạ tiến hành sát phạt, thần sắc của cường giả lúc trước chiến đấu với Diệp Thanh Vân liên tục biến đổi, hắn đột nhiên chạy về phía dưới Tần phủ.  

             Tần Vấn Thiên nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp giơ tay lên đánh ra một chưởng. Một tiềng ầm hủy diệt truyền ra, thân thể nhân vật Thiên Tượng cường đại này lúc trước còn có thể đại chiến với Nhân Hoàng của Diệp quốc Diệp Thanh Vân trực tiếp nổ tung, biến mất, ngay cả cặn cũng không dư lại.  

             Trong lòng những người ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều run rẩy. Thật mạnh, Tần Vấn Thiên hiện tại rốt cuộc mạnh tới mức nào?  

             Người Đại Hạ bắt đầu giết chóc, trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Thần sắc của Tần Vấn Thiên vô cùng lạnh lùng, nhìn Tần phủ hóa thành đống đổ nát, dù là Tinh Hà công hội hay những thế lực bỏ đá xuống giếng, chỉ có dùng thủ đoạn máu tươi mới có khả năng chấn áp hậu nhân. Chuyện như vậy, hắn không hy vọng lại xảy ra nữa.  

             Trong không trung, một tiếng động lớn vang lên, cường giả Tiên Đài này bị Tiểu Hỗn Đản hóa thân thành Yêu Long một đòn xé rách cánh tay, máu tươi đầm đìa. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng bay về phía khoảng không phía dưới, Tiên Đài phóng ra ánh sáng loá mắt, đánh về phía người của Tần phủ.  

             Tần Vấn Thiên cũng điên cuồng phóng ra Tiên Đài, uy lực tối cao bạo phát, trong phút chốc cuốn tất cả vào bên trong không gian mênh mông này, uy lực Tiên Đài của đối phương không có cách nào chảy tiếp.  

             Lúc này, thân thể của Luyện Ngục cũng chuyển động, nhanh như tia chớp chém về phía đối phương, lửa luyện ngục giết chết mọi thứ lập tức bao phủ mảng lớn không trung.  

             Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn phía dưới, người này dù có cảnh giới Tiên Đài nhị trọng, nhưng chỉ cần Tiểu Hỗn Đản hoặc Luyện Ngục cũng đủ giết chết hắn, hơn nữa lần này hai người còn liên thủ với nhau.  

             - Tần Vấn Thiên, dù các ngươi có ba vị Tiên cảnh, ở trước mặt Tinh Hà công hội vẫn không chịu nổi một đòn đâu. Đại quân sẽ nhanh chóng hạ xuống tàn sát các ngươi. Nếu ngươi giết ta, Tinh Hà công hội sẽ khiến các ngươi phải chết rất thảm.   

             Cường giả này giãy dụa giận dữ hét.  

             - Không nên tùy tiện giết hắn, để hắn chậm rãi hưởng thụ tử vong.   

             Tần Vấn Thiên trực tiếp đáp lại.   

             - A   

             Lại một tiếng hét thảm vang lên, một chân của hắn bị Luyện Ngục đốt cháy trực tiếp phá hủy. Lửa mạnh đáng sợ này nhảy vào thân thể của hắn, đốt cháy Tiên Đài của hắn.  

             - Tần Vấn Thiên, ngươi dám?   

             Hắn điên cuồng hét lớn.  

             Luyện Ngục nghe thấy hắn uy hiếp Tần Vấn Thiên, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm. Khi đối phương và Tiểu Hỗn Đản va chạm trong chớp mắt, tay nàng liền khắc lên người đối phương.   

             - Ầm ầm ầm.   

             Tiên Đài bị nghiền nát, tiên quang tiêu tan, nhưng lại không trực tiếp giết chết hắn.  

             - Xèo...   

             Lửa luyện ngục đốt cháy từng chút một trên người đối phương.  

             - A, a!   

             Nhưng sống được không. Không lâu sau, trên mảnh đất Tần phủ này, máu tươi nhuộm đỏ đống đổ nát, bọn họ hủy diệt Tần phủ thành đống đổ nát, nhưng lúc này, bọn họ cũng trở thành đống đổ nát chôn cùng Tần phủ này.  

             - Nghĩa phụ, ngươi phái người dẫn bọn họ đi vào những thế lực tham dự chuyện gia tộc ta hôm nay, người vô tội còn nhỏ không giết, cứ là nhân vật cấp trưởng lão của các thế lực tham dự quyết sách gia tộc lần này đều giết chết không cần luận tội.   

             Giọng nói lạnh như băng của Tần Vấn Thiên vang vọng thiên địa, lại một chấn động khiến toàn bộ Thiên Ung thành kinh ngạc. Lần này, Thiên Ung thành sắp bị máu tươi rửa sạch, những thế lực tham dự bỏ đá xuống giếng, kết thúc!  

             Tần Vấn Thiên trở về cùng lửa giận đáng sợ, những người bỏ đá xuống giếng, dám động vào Tần phủ, động đến người nhà của hắn, động vào thê tử của hắn, Mạc Khuynh Thành đều đáng chết!