Thái Cổ Thần Vương

Chương 1174: Ta cũng đang có ý đó.




Phiêu Tuyết thành, Giang Lăng quận, một trong ba thành lớn. Ngày xưa, Vân Châu do Đông Thánh tiên môn quản lý, sau khi Thiên Biến tiên môn tiếp nhận, thành chủ mới của Phiêu Tuyết thành cũng được Thiên Biến tiên môn cắt cử người đến.  

             Ở trong Phiêu Tuyết thành, hiện tại, lâu chủ của tòa Phiêu Tuyết chế tạo nên Cổ Phiêu Tuyết thành này đã trở thành một ngọn gió. Thường xuyên có cường giả đến đây xem Cổ Phiêu Tuyết thành này, xúc động với truyền thuyết năm tháng ngày xưa oai hùng của Phiêu Tuyết lâu chủ.  

             Đối với truyền thuyết này, người Phiêu Tuyết thành vốn đã từ từ quên lãng, nhưng khi Tần Vấn Thiên ra tay, Phiêu Tuyết lâu chủ lại xuất hiện trên thế gian, xuyên qua hư không hạ xuống thánh địa Vân Châu, tiêu diệt một mạch Khương thị, chấn động Vân Châu, chuyện cũ của Phiêu Tuyết lâu chủ và Quỳnh Tiên lại được mọi người để ý, lưu truyền rộng rãi.  

             Lúc này, ở Cổ Phiêu Tuyết thành, rất nhiều người nhìn về phía chuông Cửu Tiên. Tiếng chuông đã lâu không vang lên, Bùi Vũ vẫn ngồi ở trước chuông Cửu Tiên, giống như đang ngủ say, rất nhiều người âm thầm cảm thán, có thể cố chấp với cổ nhân như vậy, thích cổ nhân đến thế, chắc cũng chỉ có một người như Bùi Vũ. Hiện tại, quận vương phủ Bùi gia ngày xưa đã di chuyển rời đi từ lâu nhưng Bùi Vũ vẫn ở nơi này.  

             - Đông.   

             Đúng lúc này, trên lâu vang lên tiếng chuông, bất chợt vang lên tiếng kêu. Bùi Vũ mở mắt, một lực lượng kỳ diệu bao phủ mảnh thiên địa này, trên bầu trời đột nhiên có bông tuyết bay xuống, xinh đẹp khác thường.  

             - Tiếng chuông vang lên, bông tuyết rơi, hồn của lâu chủ Phiêu Tuyết lại bắt đầu tưởng niệm Quỳnh Tiên sao?   

             Mọi người chậm rãi vươn tay, đón nhận bông tuyết từ trên trời bay xuống lúc đó, tùy ý để nó dung hòa trong tay, hồn của Phiêu Tuyết lâu chủ dường như vĩnh viễn bất diệt, vĩnh viễn nhớ về Quỳnh Tiên. Khi hắn tưởng niệm Quỳnh Tiên, nước mắt của hắn sẽ hóa thành bông tuyết.  

             Bùi Vũ mở mắt, nhìn tuyết bay khắp trời, thân thể xoay tròn, lộ ra nụ cười sáng lạn:   

             - Ngươi đã tỉnh lại, xem ra ngươi lại nhớ đến Quỳnh Tiên, nàng thật hạnh phúc.  

             - Ai...   

             Một tiếng thở dài truyền đến, ánh mắt của Bùi Vũ đột nhiên bắn ra một tia sáng kỳ dị, nói:   

             - Phiêu Tuyết lâu chủ, thật sự là ngươi sao, ngươi có thể nghe được lời của ta sao?  

             - Bùi Vũ, ngươi tội gì phải lừa mình dối người, ta là cổ nhân, đã ngã xuống từ lâu, ngươi sinh tồn ở hậu thế, sao lại để thanh xuân của bản thân lãng phí trên người chết như ta. Thật đáng buồn.  

             Sắc mặt của Bùi Vũ hơi thay đổi, nói:   

             - Nhưng ta nguyện ý chờ ngươi.  

             - Ta không muốn nhìn thấy ngươi lãng phí sinh mạng như vậy, ngu ngốc không ai bằng. Loại người như ngươi không có tín niệm của chính mình, không sống vì mình thì có tư cách gì đi thương hắn. Dù yêu cũng chỉ tạo thêm gánh nặng cho người khác, không chiếm được tôn trọng.   

             Một tiếng quát chói tai truyền đến, Bùi Vũ chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn rơi, nhìn vào hư không.  

             - Ngươi mau đi đi, theo đuổi cuộc sống của chính mình. Ngươi ở nơi này sẽ chỉ khiến ta khinh thường ngươi.   

             Giọng nói mơ hồ lại truyền đến, tiếng chuông lại vang lên, giống như trống chiều chuông sớm, gõ vào trong đầu Bùi Vũ. Nước mắt nàng tuôn rơi, nhìn vào bông tuyết bay lượn trong không trung.  

             Hóa ra, là như vậy sao?  

             Khóc hồi lâu, Bùi Vũ dừng lại, nhìn bông tuyết nói:   

             - Được, ta đi đây. Ngươi nói đúng, ta nên theo đuổi cuộc sống của mình, ngươi nhớ bảo trọng.  

             Nói xong, Bùi Vũ xoay người về phía xa, dứt khoát kiên quyết rời đi, cũng không lâu sau, bóng người của nàng đã hoàn toàn biến mất.  

             Mọi người nhìn bóng người dần biến mất này, trong lòng thầm cảm thán, hồn của Phiêu Tuyết lâu chủ lại thức tỉnh nữa sao?  

             Bông tuyết vẫn bay khắp trời, trong hoa tuyết bay lượn, có một bóng người chậm rãi thong thả hạ xuống.  

             - Ai vậy?   

             Thần sắc của mọi người chợt nghiêm lại, vừa nãy, chẳng lẽ chính hắn là người nói chuyện với Bùi Vũ, giả vờ là Phiêu Tuyết lâu chủ?  

             - Tần Vấn Thiên, hắn là Tần Vấn Thiên.   

             Có người nhận ra hắn, trong đôi mắt chớp hiện tia sáng sắc bén. Năm đó, người khiến Cổ Phiêu Tuyết thành sống lại, khiến Phiêu Tuyết lâu chủ xuất hiện trên nhân gian lần nữa, bất ngờ chính là Tần Vấn Thiên. Hắn đã trở về, lại hạ xuống Cổ Phiêu Tuyết thành lần nữa.  

             Tần Vấn Thiên đứng trên chuông Cửu Tiên, nhìn vào bóng người đang biến mất này, khẽ nói:   

             - Bùi Vũ, hi vọng ngươi đừng trách ta.  

             Tần Vấn Thiên hắn không hy vọng Bùi Vũ tự hủy thanh xuân ở chỗ này, suốt đời coi chừng người mơ hồ không thực.  

             - Các vị đều bước ra ngoài đi.   

             Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng nói. Có người không quen biết hắn, cười lạnh nói:   

             - Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai mà có thể khiến chúng ta bước ra ngoài?  

             Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn hắn một cái, lập tức nhắm mắt lại, phóng ra tiên niệm, trong phút chốc, chuông Cửu Tiên điên cuồng vang lên âm thanh thùng thùng, không ngừng chấn động lòng người.  

             - Cút.   

             Một giọng nói cất lên giống như sấm sét giữa trời quang. Cùng với tiếng chuông khủng khiếp, trực tiếp chấn động màng tai người trong này. Phù một tiếng, người kia phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn chấn động, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Người này, lại có thể khai thông chuông Cửu Tiên?  

             Hắn là Tần Vấn Thiên!  

             Nghĩ đến lời đồn ngày xưa, hắn lập tức hiểu rõ, người trước mắt chính là Tần Vấn Thiên, cổ niệm thông tiên, người đúc tiên binh, Tần Vấn Thiên.  

             - Đông, đông, đông...   

             Tiếng chuông không ngừng vang lên trong thiên địa một mảnh trắng xóa. Bông tuyết bay lượn, thành cổ rộng lớn vô tận run rẩy, những bóng người đều nhanh chóng lùi về Phiêu Tuyết thành, lui về phía dưới Cổ Phiêu Tuyết thành dưới này.  

             Tiên niệm của Tần Vấn Thiên chìm đắm trong chuông Cửu Tiên, khai thông chuông Cửu Tiên. Tiên niệm của hắn dường như nhìn thấy được cả tòa Phiêu Tuyết thành, nhìn thấy được hình dạng của Phiêu Tuyết thành giống như hình người, giống như bóng người của Phiêu Tuyết lâu chủ. Hắn lấy thân luyện thành, lấy hồn mình hòa vào trong Phiêu Tuyết thành mà hắn và Quỳnh Tiên chế luyện. Hắn dùng tính mạng để chế luyện thành.  

             - Ầm ầm ầm!   

             Cả tòa Phiêu Tuyết thành bắt đầu rung động, Tần Vấn Thiên phóng ra tiên niệm đến tận cùng. Hắn dường như cũng muốn hóa thân làm thành cổ, dung nhập vào trong đó. Trên người hắn phải chịu một áp lực kinh khủng, bên trong chuông Cửu Tiên, bóng người Tần Vấn Thiên như ẩn như hiện.  

             - Lên.   

             Hét lớn một tiếng, Cổ Phiêu Tuyết thành bát ngát chuyển động, đột ngột nhô lên khỏi mặt đất. Hai tay của Tần Vấn Thiên vươn ra, giống như tư thế nâng thiên địa lê. Kèm theo động tác của hắn, cả tòa thành trì cũng đi lên, mọi người ở bên ngoài đều kinh hãi run sợ. Cổ Phiêu Tuyết thành, thật sự là một tòa thành có thể di động.  

             Tiếng chuông chấn động trong thiên địa, thân thể Tần Vấn Thiên càng lên càng cao, Cổ Phiêu Tuyết thành theo thân thể hắn cùng nhau phóng lên trên không trung, chuông Cửu Tiên điên cuồng biến đổi hóa thành một chiếc chuông cổ cực kỳ khổng lồ. Ánh sáng bao phủ Tần Vấn Thiên, cũng bao phủ cả tòa Cổ Phiêu Tuyết thành, một tích tắc này, chuông Cửu Tiên hóa thân thành tiên chuông thật sự tỏa ra ánh sáng vạn trượng.  

             - Chuông Cửu Tiên, mới là hồn của tòa Cổ Phiêu Tuyết thành này.   

             Tần Vấn Thiên tâm sáng như gương, cổ niệm thông tiên, chính là niệm thông chuông Cửu Tiên.  

             - Năng lực luyện khí của Phiêu Tuyết lâu chủ quả thật hoàn toàn thông thiên.   

             Trong lòng Tần Vấn Thiên tán thưởng. Ánh sáng chuông cổ tỏa khắp vạn trượng, bao phủ Phiêu Tuyết thành rộng lớn. Trong phút chốc, hình chiếu của Cổ Phiêu Tuyết thành tiến vào chuông cổ, biến mất ngoài đời thực, còn ở trong chuông Cửu Tiên lại xuất hiện một tòa thành.  

             Tần Vấn Thiên nâng chuông Cửu Tiên ở trong tay, thân thể lơ lửng trên không trung. Tòa cổ thành ở phía dưới hoàn toàn biến mất, tiến vào bên trong chuông Cửu Tiên.  

             Phía xa, chỉ thấy một bóng người quay lại, bất ngờ chính là Bùi Vũ. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng người Tần Vấn Thiên trên không trung.  

             - Là ngươi.   

             Bùi Vũ thì thào nói nhỏ.  

             - Là ta.   

             Tần Vấn Thiên gật đầu:   

             - Bùi Vũ, hãy cố gắng sống cuộc sống của mình, đừng nên tiếp tục ảo tưởng cuộc sống không thực tế nữa. Từ hôm nay, Phiêu Tuyết lâu chủ đã trở thành quá khứ. Tần Vấn Thiên ta mới là lâu chủ của Phiêu Tuyết.  

             Đôi mắt đẹp của Bùi Vũ nhìn vào không trung. Đúng vậy, hiện tại Tần Vấn Thiên mới là người khống chế Phiêu Tuyết thành, hắn là truyền nhân của Phiêu Tuyết lâu chủ, là Phiêu Tuyết lâu chủ mới.  

             - Bùi Vũ, bảo trọng.   

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói, bóng người lập tức bay lên không trung, rời khỏi đó.  

             Khi Tần Vấn Thiên đi tới Phiêu Tuyết thành, mọi người ở Trượng Kiếm tông dựa theo dặn dò của Tần Vấn Thiên đi tới quận vương của Giang Lăng quận phủ, nhưng lại bị quân thị vệ của vương phủ cản lại. Nhìn tòa tiên điện ở phía trước mang khí thế khoáng đạt, người của Trượng Kiếm tông cũng cảm nhận được một chút uy áp vô hình.  

             - Các ngươi là ai?   

             Thị vệ hỏi.  

             - Tần Vấn Thiên giới thiệu chúng ta đến đây tìm quận vương.   

             Lão tổ của Trượng Kiếm tông đi lên phía trước nói. Mắt thị vệ lóe lên, nhìn lướt qua mọi người trước mặt:   

             - Các vị tạm thời chờ chút, để ta đi thông báo.  

             - Được.   

             Lão tổ của Trượng Kiếm gật đầu, không dám có chút ý kiến. Một thị vệ tầm thường này cũng có khí thế như hắn.  

             Cũng không lâu sau, bọn họ lại nhìn thấy một cường giả uy nghiêm dẫn theo không ít người bước chậm đến. Người trung niên uy nghiêm này chính là quận vương của Giang Lăng quận. Hắn nhìn về phía đám người Trượng Kiếm tông, hỏi:   

             - Các vị là?  

             Hắn thấy thực lực của những người này quả thật rất yếu, chắc chắn không dám nói dối, nếu không sẽ phải chịu tội chết.  

             - Chúng ta là người trong sư môn của Tần Vấn Thiên ở Lạp Tử thế giới. Lão hủ là tông chủ tông môn, thật sự xin lỗi vì đã tới đây quấy rầy tiền bối. Tần Vấn Thiên bảo ta đến đây tìm quận vương, nhờ quận vương dẫn chúng ta đi Thiên Biến tiên môn. Hắn có lưu tiên niệm ở đó, có chuyện quan trọng muốn đi vào Thiên Biến tiên môn.   

             Lão tổ của Trượng Kiếm tông khẽ nói, người trước mắt hắn thật sự mạnh hơn hắn quá nhiều.  

             Quận vương của Giang Lăng quận nghe thấy lời này liền biết lão nhân không nói dối, lập tức khách khí nói:   

             - Hóa ra là người của tông môn Tần thiếu, mời lão tiên sinh mau vào đây. Người đâu, lập tức chuẩn bị Tiên yến, khoản đãi lão tiên sinh cùng với người của tông môn Tần thiếu.  

             Nói xong, hắn tự mình đi lên trước, dùng tư thái cúi thấp, chỉ dẫn lão tổ của Trượng Kiếm tông đi về phía trước.  

             - Tiền bối không dám nhận đại lễ này.   

             Lão tổ của Trượng Kiếm tông vô cùng kinh ngạc, tất cả người của Trượng Kiếm tông ở phía sau hắn đều đưa mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động không nói nên lời.  

             Quận vương của Giang Lăng quận, gọi Tần Vấn Thiên là Tần thiếu, điều này gây chấn động quá lớn. Rốt cuộc Tần Vấn Thiên có thân phận như thế nào.  

             - Mọi người là trưởng bối của Tần thiếu đây là điều chúng ta nên làm, mời các vị vào, đừng khách khí.   

             Quận vương vẫn dùng tư thái ấy, khiến lão tổ của Trượng Kiếm tông đi về phía trước nhưng vẫn lo lắng không yên, mở miệng nói:   

             - Tần Vấn Thiên dặn chúng ta nhanh chóng chạy tới Thiên Biến tiên môn. Quận vương, Tiên yến này cũng không cần chuẩn bị.  

             Quận vương suy nghĩ một lát, lập tức gật đầu nói:   

             - Cũng được. Nếu đã là chuyện quan trọng của Tần thiếu, chúng ta liền trực tiếp lên đường.  

             - Đúng. Ta cũng đang có ý đó.   

             Lão tổ của Trượng Kiếm tông gật đầu, quận vương lập tức tự tay dẫn bọn họ tới Thiên Biến tiên môn ở Vân Châu thành.  

             Thiên Biến tiên môn, từng tòa Tiên cung tràn ngập mờ mịt tiên khí, tiên uy cường thịnh, tùy ý cũng có thể thấy được tiên giả thị vệ cao cao tại thượng. Người của Trượng Kiếm tông tim đập thình thịch, hết lần này tới lần khác, mấy cường giả Tiên Đài gặp bọn họ đều đặc biệt khách khí. Những người này, chỉ một người cũng có thể đơn giản đập chết cường giả đáng sợ của bọn họ bằng một cái tát.  


             - Lạp Tử Thế giới có chuyện quan trọng, ta phải đi Thiên Biến đế quân ngay lập tức. Tỷ, ngươi và đám người lão tổ tạm thời ở lại trong tiên môn.   

             Tần Vấn Thiên mở miệng nói, dẫn mọi người lập tức đi về phía trước, gặp phải một đám thị vệ Tiên Đài. Sau khi bọn họ nhìn thấy Tần Vấn Thiên đều nghỉ chân dừng lại, xếp thành đội ngũ chỉnh tề, cúi người hô:   

             - Tần thiếu.  

             Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, trực tiếp đi qua ở giữa bọn họ, người của Trượng Kiếm tông cũng đi theo bước chân Tần Vấn Thiên. Dọc đường đi, tất cả đều xảy ra như vậy, trong lòng bọn họ đều dâng lên sóng to gió lớn!