Thái Cổ Thần Vương

Chương 1203: Không đứng đắn.




Đám người Tần Vấn Thiên chờ đợi ở phía dưới, sau một lát chỉ thấy trong hư không quang mang chớp lên rồi Ngô Đồng thụ diệp lộ ra, sau đó thân ảnh Nam Hoàng Vân Hi từ phía trên đứng nói:   

             - Tần Vấn Thiên, ngươi đi lên đi.  

             Tần Vấn Thiên mắt sáng lên mà đi lên trên Ngô Đồng, theo Ngô Đồng thụ diệp từng bước một đi lên nhưng trong lòng có phần có chút hiếu kỳ, Nam Hoàng Vân Hi bảo hắn đi lên để làm gì ? Nơi này là tổ địa của Nam Hoàng thị, là nơi truyền thừa tất cả cho Nam Hoàng Vân Hi. Hắn tuy là người trợ chiến nhưng đối với Nam Hoàng thị mà nói cũng bất quá chỉ là một ngoại nhân mà thôi.  

             Trong ánh mắt Nam Hoàng Thanh Nhược cùng Nam Hoàng Sanh Ca lóe ra dị sắc. Tần Vấn Thiên, vậy mà lên rồi, các nàng ngẩng đầu lên, nơi đó có thánh khiết chi quang ẩn ẩn làm cho người ta có cảm giác hư ảo và không thấy rõ được đến tột cùng có cái gì phát sinh.  

             - Khương Tử Dục, ngươi có thể nhìn ra được cái gì không?   

             Nam Hoàng Sanh Ca nhìn thoáng qua Khương Tử Dục bên cạnh Nam Hoàng Thanh Nhược hiếu kỳ hỏi.  

             Khương Tử Dục lắc đầu, nói:   

             - Tổ địa của Nam Hoàng thị là nơi thần bí nhất, như thế nào lại cho ta xem được rõ.  

             Nam Hoàng Sanh Ca nhẹ nhàng gật đầu, chỉ có truyền thừa Thánh nữ mới có tư cách đi vào và đạt được truyền thừa.  

             Tần Vấn Thiên từng bước một đi lên, rốt cục, hắn đã đi lên tới đỉnh Ngô Đồng thụ và thấy được một cây Ngô Đồng cổ thụ màu vàng kim, từng mảnh từng mảnh lá cây nhìn như kiêu dương vậy và ở nơi đó có một con Thánh Thú Phượng Hoàng thần bí mà cường đại ngồi ở đó, bộ dáng cực kỳ cổ lão.  

             - Tần Vấn Thiên bái kiến tiền bối.  

             Vừa nhìn thấy lão Phượng Hoàng, Tần Vấn Thiên có chút khom người nói. Nam Hoàng thị tổ địa vậy mà có được một con Thánh Thú Phượng Hoàng cường đại, đây cũng không phải là Thánh Thú còn nhỏ mà chân chính là Thánh Thú cường đại. Chỉ sợ nó có được khả năng hủy thiên diệt địa, chống lại nhân vật tồn tại đỉnh cấp tại Tiên Vực như các Tiên Đế, đây tuyệt đối là tồn tại siêu cường.  

             Tần Vấn Thiên cũng không dám coi một đầu lão Phượng Hoàng kinh khủng như vậy xem như yêu thú thông thường mà đối đãi, trong mắt mang theo kính ý nói.  

             - Không cần khách khí.  

             Thanh âm của lão Phượng Hoàng rất mờ mịt, phi thường huyền diệu truyền đến.  

             - Phượng Tổ nói muốn cùng ngươi nói mấy câu.  

             Nam Hoàng Vân Hi nhìn Tần Vấn Thiên khẽ nói, Tần Vấn Thiên nhẹ gật đầu. Lúc này Nam Hoàng Vân Hi được tắm rửa trong hào quang thánh khiết, khuôn mặt xinh đẹp vô song. Từ bây giờ trở đi, nàng chính là truyền thừa thánh nữ của Nam Hoàng thị nhất tộc có địa vị cao quý, tại Nam Hoàng thị có được quyền lực lớn vô cùng, có thể trực tiếp triệu tập rất nhiều nhân vật Tiên Vương cường đại để sử dụng.  

             Càng quan trọng hơn là Nam Hoàng Vân Hi có được Phượng Tổ truyền thừa, có được tư cách tranh đoạt vị trí Nữ Đế của Nam Hoàng thị.  

             - Ta từ trên người ngươi thấy được tuyệt học của Nghệ.  

             Thanh âm của lão Phượng Hoàng vẫn rất mờ mịt, giống như đến từ bốn phương tám hướng vậy.  

             - Tiền bối cũng biết Cổ Đế Nghệ ?   

             Tần Vấn Thiên hỏi, lão Phượng Hoàng đứng hàng tổ địa, hắn còn tưởng rằng sẽ không bước chân ra ngoại giới.  

             - Ta theo Nam Hoàng thị mà tồn tại, chuyện của Tiên Vực mà ta biết xa hơn xa so với ngươi.  

             Lão Phượng Hoàng mở miệng nói ra, Tần Vấn Thiên tự biết mình đã lỡ lời mà cười một tiếng. Thật sự là hắn đã nghĩ sai, dạng tồn tại siêu cấp đại năng như cổ lão Phượng Hoàng, chuyện nàng biết được chỉ sợ vượt qua tưởng tượng của mình nhiều.  

             Sự tồn tại của nàng cũng là một dạng cổ lão như Nam Hoàng thị vậy.  

             - Nghệ hắn đã từng thống trị một thời đại, thiên phú tuyệt luân, lúc tuổi còn trẻ liền triển lộ qua thiên tư kinh người. Tuyệt học Thần chi thủ của hắn càng làm cho người ta nghe được mà sợ mất mật, đó chân chính là đại công phạt chi thuật. Ngươi tu hành Thần chi thủ bất quá xem như mới đến sơ khuy môn kính, căn bản chưa đến được tinh yếu của Thần chi thủ.  

             Lão Phượng Hoàng mở miệng nói.  

             - Vãn bối biết, tại Cổ Đế chi thành tu luyện Thần chi thủ hoàn toàn chính xác mới chỉ là nhập môn mà thôi.  

             Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lúc đó tu vi của hắn mới chỉ là Thiên Tượng cảnh giới mà thôi.  

             - Ta sẽ để ngươi nhìn được một ít gì đó.  

             Lão Phượng Hoàng mở miệng nói rồi giữa hư không xuất hiện quang mang chớp động và một mảnh không gian màu lửa đỏ. Trong mảnh không gian này có xuất hiện một hình ảnh, đó là một bức tranh, trong bức tranh có một cái thân ảnh tuyệt thế đứng sừng sững giữa thiên địa. Tại trước người hắn có vô số cường giả của hai thế lực tựa hồ đang giằng co với nhau.  

             Cường giả đứng trong hư không kia toàn thân nở rộ vô tận Thần hoa, trong chốc lát mọi người đều như bị loá mắt, phảng phất như lực lượng toàn bộ thân thể hắn đều được thôi phát ra rồi duỗi bàn tay đẩy về phía trước. Lập tức một cái bàn tay giống như của thần linh vậy đè xuống phía dưới, bàn tay này bao trùm trong phạm vi nghìn vạn dặm mang theo lực lượng hủy diệt vô thượng muốn phá hủy tất cả.  

             Trong lòng Tần Vấn Thiên rung động kịch liệt, tất cả cường giả khác đều chống lại cái thân ảnh tuyệt thế kia nhưng mỗi một kích đánh ra đều có uy lực kinh thiên động địa, Thần chi thủ kia giống như đã hóa thành cái ổ quay san bằng thiên địa, muốn hủy diệt tất cả chúng sinh. Dưới một cái tát xuống này không ai cản nổi, một cái thế lực cường đại đã sinh sôi vô số năm tháng chiếm lĩnh mấy vạn dặm cương vực nhưng tại phía dưới một đạo chưởng ấn khiến cả thiên địa run rẩy, đại địa băng diệt đều đã hóa thành bụi bặm mà tan biến mất.  

             - Giết sạch.  

             Tần Vấn Thiên nhìn xuống nơi đó mà cơ thể hơi rung động. Thực lực của đại năng cường giả đơn giản là đã vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn nhưng mà đúng vào lúc này hắn lại thấy cái thân ảnh tuyệt thế kia ánh mắt sáng lên nhìn về một phía trong hư không rồi thò bàn tay ra. Trong chốc lát bàn tay kia phảng phất như đã hoành khóa khoảng cách vô tận, xuyên thẳng qua hư không, cả vùng không gian này phảng phất như đều được xé mở ra, tại một nơi cách đó rất xa có một vị siêu cấp cường giả sắc mặt đại biến muốn đào vong nhưng phía dưới phạm vi bao trùm của Thần chi thủ đã không có chỗ nào có thể trốn được nữa.  

             Cái Thần chi thủ này muốn tóm lấy đối phương từ một phương khác kéo tới. Vị cường giả kia điên cuồng giãy dụa nhưng Thần chi thủ đã trực tiếp hóa thành Hủy Diệt Chi Quang giết chết hắn.  

             Màn sáng tiêu tán rồi hình ảnh biến mất, trong lòng Tần Vấn Thiên cảm thán, thực lực của cường giả tuyệt đỉnh đại năng chân chính quá mức đáng sợ, cái Thần chi thủ này cũng không khỏi quá doạ người đi.  

             Cái thân ảnh tuyệt thế kia dĩ nhiên chính là Cổ Chi Đại Đế Nghệ Đế.  

             - Đây là cảnh năm đó Nghệ hủy diệt một cái thế lực cừu gia, mấy lần công kích đã phá hủy một cái gia tộc cổ xưa cường đại, vô luận ngươi có nội tình bao nhiêu năm, bao nhiêu tiên nhân cường giả nh tại trước mặt cường giả tuyệt đỉnh chính thức thì vẫn không chịu nổi một kích.  

             Phượng Hoàng chậm rãi nói ra:   

             - Cho dù là Nam Hoàng thị cũng vậy, nhìn như vô cùng cường đại, phong quang vô hạn, nội tình thâm hậu nhưng nếu có một nhân vật tiếp cận thần minh tuyệt đỉnh chân chính xuất hiện thì Nam Hoàng thị vẫn có thể bị hủy diệt.  

             - Tiền bối sống yên ổn đã nghĩ đến ngày gian nguy, nghĩ quá xa rồi.  

             Tần Vấn Thiên nói ra.  

             - Cái này cũng không xa, ngươi còn trẻ, ngàn vạn năm đối với ngươi mà nói có khả năng quá mức xa xôi nhưng đối với ta, đối với một cái thị tộc cổ lão mà nói, vạn năm tuế nguyệt bất quá là một cái búng tay mà thôi. Mà vạn năm tuế nguyệt trong Tiên Vực mênh mông này sẽ có bao nhiêu nhân vật thiên kiêu quật khởi, mười vạn năm lại sẽ có bao nhiêu nhân vật phong hoa tuyệt đại mới xuất hiện. Trong Tiên Vực bao la vô tận này cho tới bây giờ đều là sóng ngầm phun trào, chinh phạt không ngớt, thời gian thái bình cùng loạn thế liên tục thay đổi mà lý do thường thường chỉ cần một cái sự kiện ngẫu nhiên mà thôi.  

             Lão Phượng Hoàng bình tĩnh nói, nàng cũng không phải là đang cảm thán cái gì mà chỉ là do đã sống vô số năm, gặp gỡ quá nhiều và cũng đã trải qua rất nhiều loạn thế. Những gì nàng gặp được tự nhiên không phải là một thanh niên còn chưa đến trăm tuổi như Tần Vấn Thiên có thể so sánh được.  

             Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, đúng vậy, hắn mới sống được bao lâu chứ. Trong dòng lịch sử cuồn cuộn của Tiên Vực, thời gian trăm năm căn bản là không có ý nghĩa gì, như giọt nước trong biển cả mà thôi.  

             Chỉ là, hắn hơi nghi hoặc một chút, không biết tại sao Phượng Hoàng tại truyền thừa tổ địa của Nam Hoàng thị lại nói cùng mình những thứ này.  

             - Ta biết Nghệ tuyệt học Thần chi thủ ở nơi nào.  

             Lão Phượng Hoàng mở miệng nói ra khiến cho ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên nhìn chăm chú vào Phượng Hoàng, không hổ là tồn tại cổ lão đã sống vô số năm, thậm chí ngay cả cái này cũng biết.  

             - Xin tiền bối chỉ giáo.  

             Tần Vấn Thiên khom người nói, không có chút nào khách khí. Nếu lão Phượng Hoàng đã nói cùng mình nhiều như vậy hiển nhiên là cố ý nói cho hắn biết, nếu không cần gì phải bảo hắn tới đây.  

             - Ngươi ở lại Nam Hoàng Tiên thành một chút thời gian đi, chờ Nam Hoàng Vân Hi bế quan một đoạn thời gian, cũng không dài lắm đâu, chờ sau khi nó xuất quan sẽ mang ngươi đi.  

             Lão Phượng Hoàng mở miệng nói ra.  

             - Được, đa tạ tiền bối.  

             Tần Vấn Thiên không nói thêm gì.  

             - Ngươi đi đi, các ngươi cũng đều có thể đi ra.  

             Lão Phượng Hoàng chậm rãi mở miệng, Tần Vấn Thiên hạ thấp người chào rồi lập tức lui về sau. Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, lão Phượng Hoàng đưa mắt nhìn nhìn qua Nam Hoàng Vân Hi, nói:   

             - Ngươi quyết định rồi, muốn vứt bỏ sao?  

             - Dạ lão tổ.  

             Nam Hoàng Vân Hi mỉm cười gật đầu nói.  

             - Được.  

             Lão Phượng Hoàng nhẹ gật đầu nói :   

             - Ngồi xuống đi.  

             Nam Hoàng Vân Hi ngồi xếp bằng rồi lập tức một trận Phượng Hoàng phù quang sáng chói lập loè bao phủ lấy thân thể của nàng.  

             Về phần Tần Vấn Thiên, sau khi hắn đi xuống thì mọi người liền đưa mắt nhìn hắn hỏi xem đã thấy được cái gì.  

             - Không nên hỏi ta, việc của Nam Hoàng thị tổ địa không thể tiết lộ được đúng không ?   

             Tần Vấn Thiên nhìn Nam Hoàng Thanh Nhược cùng Nam Hoàng Sanh Ca cười nói.  

             - Tự nhiên rồi.  

             Nam Hoàng Sanh Ca nhàn nhạt cười nói một tiếng rồi không nói gì thêm, lúc này một trận gió thổi tới rồi Ngô Đồng thụ diệp bay múa rồi thân ảnh những người khác đều rối rít xuất hiện.  

             - Chúng ta nên đi ra rồi.  

             Nam Hoàng Thanh Nhược nói một tiếng rồi một đoàn người lập tức theo đường cũ trở lại. Rất nhanh, bọn họ và đám người Nam Hoàng Ngạo Tuyết, Nam Hoàng Tây Hoa tụ tập một chỗ, lúc này ánh mắt Nam Hoàng Ngạo Tuyết rất băng lãnh liếc nhìn mọi người vì nàng liếc mắt một cái liền thấy được đã thiếu mất một người, đó là Nam Hoàng Vân Hi.  

             - Vân Hi đã được truyền thừa rồi à?   

             Nam Hoàng Ức đưa mắt nhìn về phía Nam Hoàng Sanh Ca cùng Nam Hoàng Thanh Nhược hỏi. Các nàng tuy là người cạnh tranh nhưng kỳ thật cũng đều là tỷ muội Nam Hoàng thị, có ít người có quan hệ tốt, có ít người có quan hệ xấu.  

             - Ừ.  

             Nam Hoàng Sanh Ca khẽ gật đầu một cái nói :   

             - Tần huynh rực rỡ hào quang tại tổ địa.  

             Đám người đều đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, Quân Mộng Trần cùng Luyện Ngục cũng đi tới, chỉ thấy Quân Mộng Trần nhìn Tần Vấn Thiên giơ ngón tay cái lên thấp giọng cười nói:   

             - Tần sư huynh, về sau lại nhiều thêm một vị hồng nhan tri kỷ là truyền thừa Thánh nữ rồi.  

             - Không đứng đắn.  

             Tần Vấn Thiên trừng Quân Mộng Trần một cái nói:   

             - Chúng ta ra ngoài đi.  


             - Chư vị đều khổ cực rồi.  

             Một người đưa mắt nhìn đám người nói ra:   

             - Nam Hoàng thị đã chuẩn bị tốt Tiên yến, chư vị dùng Tiên yến đã rồi hẵng đi, nếu nguyện ý ở lại Nam Hoàng thị ta làm khách thì có thể lưu lại một thời gian, Nam Hoàng thị tất nhiên hảo hảo chiêu đãi chư vị.  

             Đám người ai nấy ánh mắt đều lộ ra quang mang, trong lòng mỗi người đều có tâm tư riêng.