Thái Cổ Thần Vương

Chương 247




Lãnh gia xảy ra chuyện, Tần Vấn Thiên cũng không thể biết được, nhưng trong lòng lại mơ hồ có một cảm xúc nóng nảy, khiến tinh thần hắn không yên. Hắn cũng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác như vậy, giống như là bị người lây bệnh.

Tần Vấn Thiên hắn cũng không biết, sở dĩ sẽ có cảm xúc như vậy, là vì cảm xúc của Tiểu Hỗn Đản giờ phút này cảm nhiễm hắn.

Tần Vấn Thiên không có tâm tư tiếp tục ở đài Địa Ngục quan sát chiến đấu. Sau khi Sở Mãng đi ra, hai người liền cùng nhau rời khỏi, hơn nữa lần này thu hoạch thật ra cũng rất phong phú. Theo chiến tích tăng lên, mỗi một trận chiến đấu của bọn họ có thể được trả thù lao càng nhiều. Chỉ cần ngươi có năng lực, ở đài Địa Ngục, quả thật là thiên đường, có thể nhanh chóng kiếm lấy tinh thạch.

Tu sĩ võ mệnh tu luyện trừ thiên phú và ý chí còn cần dùng tài nguyên để bồi đắp lên. Tinh Vẫn Thạch đó là tài nguyên thông dụng, là tiền đại lục, không phải toàn bộ mọi người đều đến từ gia tộc lớn, có thế lực gia tộc cung cấp tài nguyên tu hành, đại đa số mọi người đều phải dựa vào tự mình đi dốc sức làm, đi thu hoạch tài nguyên.

- Chúng ta đi đâu?

Sở Mãng hỏi Tần Vấn Thiên.

- Nơi này cách học viện Bạch Lộc khá gần, chúng ta đi học viện Bạch Lộc trước một chút.

Tần Vấn Thiên đáp lại, thuận tiện hắn còn muốn hỏi Bạch Lộc Di một chút tình hình của Diêm gia. Thí dụ như thế lực Diêm gia mạnh bao nhiêu? Diêm Không ở Diêm gia địa vị như thế nào? Diêm Thiết kia lại có thực lực mạnh bao nhiêu? Những thứ này, đều là điều hắn muốn biết.

Thủ vệ học viện Bạch Lộc đối với Tần Vấn Thiên vẫn rất khách khí, dễ dàng cho qua. Dù sao bọn họ tận mắt thấy Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên đi chung, quan hệ cực kỳ không tệ. Bọn họ tất nhiên sẽ không mạo muội đi ngăn cản Tần Vấn Thiên, như vậy sẽ khiến Di tiểu thư mất hứng.

Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên tới đây, gương mặt lạnh lùng cũng lộ ra một nụ cười mỉm cười, nói:

- Đến rồi.

- Ừ.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu:

- Ta muốn tìm hiểu một số việc. Không lâu trước đây Diêm Không dẫn người đến chặn giết ta, trong đó có một người là Diêm Vương ngươi đã gặp trên đài Địa Ngục, hắn là đệ tử của Diêm Thiết, luyện chế Nhân Khôi, ta bảo Sở Mãng đại ca giết hắn. Người này và Diêm Thiết quan hệ như thế nào, Diêm Thiết thực lực ra sao?

- Giết Diêm Vương rồi.

Bạch Lộc Di nhẹ nhàng nhíu mày, lập tức nói:

- Diêm Thiết này ở bên ngoài thanh danh cực kỳ không tốt, người khác gọi hắn là ác ma. Người này âm hiểm độc ác, giả dối biến thái, nhưng ở trên Thần Văn có trình độ rất cao, tu vi hắn không phải rất mạnh, tu vi Nguyên Phủ cảnh tầng năm, nhưng hắn dựa vào năng lực trên Thần Văn, có thể dễ dàng giết chết cường giả cùng cảnh giới.

- Thần Văn sư lợi hại còn xa mới nhiều như tu sĩ võ mệnh. Diêm Thiết ở đông vực Vọng Châu thành, trong cảnh giới Nguyên Phủ này, xem như Thần Văn sư cấp ba đứng đầu. Người này tính cách cổ quái, nhưng lại đối với đệ tử kia của hắn cực kỳ tốt, huynh đệ hắn đều không lệnh cho hắn làm việc được, nhưng hắn lại nguyện dốc túi truyền thụ bản lãnh của mình cho đệ tử. Ngươi giết đệ tử hắn, chỉ sợ Diêm Thiết sẽ nổi điên.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, xem ra giết chết Diêm Vương, còn là nhân vật khó giải quyết, về phần Diêm Thiết, hắn lại không lo lắng gã trả thù với mình, Thanh Nhi còn ở bên cạnh.

- Hội giao lưu bao lâu nữa bắt đầu?

Tần Vấn Thiên lại hỏi.

- Còn hơn bốn mươi ngày, phải cố gắng.

Bạch Lộc Di mỉm cười nói. Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Nhưng đúng lúc này, thanh âm y y nha nha đột ngột vang lên trong đầu, tựa như có chút nóng nảy, điều này làm con ngươi của Tần Vấn Thiên co rút lại, Tiểu Hỗn Đản đã tới gần.

Ngẩng đầu nhìn về phía hư không, Tần Vấn Thiên chỉ thấy Tiểu Hỗn Đản biến thân, lưng chở Phàm Nhạc bay trong không trung. Hai mắt Phàm Nhạc đỏ rực, thậm chí mơ hồ có một ngọn lửa đáng sợ đang thiêu đốt, tràn ngập ý cuồng bạo.

- Có chuyện gì vậy?

Tần Vấn Thiên sinh ra một dự cảm không ổn, Bạch Lộc Di bên cạnh hắn thì hướng người tiến đến ngăn chặn Phàm Nhạc lại phất phất tay, nhất thời những người đó lặng lẽ biến mất.

- Ông.

Tiểu Hỗn Đản biến hình trở lại, thân thể nhỏ bé nhào vào trong lòng Tần Vấn Thiên, phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.

Tần Vấn Thiên khẽ vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó, ánh mắt lại nhìn Phàm Nhạc.

- Lãnh Ngưng, nàng đã chết.

Trong cơ thể Phàm Nhạc ngọn lửa vẫn thiêu đốt, nhìn Tần Vấn Thiên phun ra một tiếng.

- Ầm!

Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy đầu run rẩy, Lãnh Ngưng, nàng đã chết?

- Không...

Tần Vấn Thiên lắc đầu, điều đó không có khả năng, lúc hắn từ Lãnh gia đi ra, tất cả đều ổn cả, sao có thể chết rồi?

Nhưng ánh mắt Phàm Nhạc nói cho hắn, tất cả chuyện này đều là sự thật, Lãnh Ngưng, nàng đã chết.

Tiếng vang răng rắc truyền ra, chỉ thấy Tần Vấn Thiên siết chặt hai nắm tay, đường nét trên mặt khẽ run rẩy, ánh mắt dần dần thay đổi, trở nên lạnh như băng. Trên người hắn như có một ý chí băng hàn đáng sợ tràn ngập ra, làm Bạch Lộc Di ở bên cạnh cũng nhịn không được trong lòng run rẩy. Người thanh niên ánh mắt sạch sẽ thần thái bình thản này, giờ phút này, đã phẫn nộ rồi.

- Là Diêm Thiết và Lãnh gia bức tử nàng.

Phàm Nhạc tiếp tục nói:

- Đệ tử của Diêm Thiết đã chết, hắn đi Lãnh gia đòi người, Lãnh gia, quyết định giao Lãnh Ngưng cho hắn. Lãnh Ngưng, nàng không cam lòng chịu nhục nên đã tự sát.

Lửa giận thiêu đốt lên trong cơ thể Tần Vấn Thiên, ánh mắt lạnh như băng kia của hắn giống như có thể giết chết người, cực kỳ lạnh, sắc bén như lưỡi đao.

- Lãnh Ngưng, nàng là người Lãnh gia, đệ tử của Diêm Thiết đã chết, Diêm Thiết đòi người, nên tìm ta. Lãnh gia, một gia tộc lớn, lại giao ra hậu nhân trong tộc?

Tần Vấn Thiên phát ra từng chữ lạnh lẽo. Trên người hắn còn có một luồng yêu khí đáng sợ, yêu khí mạnh mẽ làm người ta cảm thấy run sợ.

- Đúng vậy, Lãnh gia đã làm như vậy, hơn nữa, bọn họ còn muốn đưa ngươi ra, bình ổn lửa giận của Diêm Thiết.

Phàm Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt hai người thiêu đốt lửa giận giống nhau:

- Lãnh Ngưng biết Lãnh gia sẽ không tha cho nàng, cho nên nàng bảo ta trốn. Nhưng bản thân lại không chịu rời đi. Nàng biết, nàng là người Lãnh gia, không có ai sẽ vì bảo vệ nàng mà chống lại Lãnh gia cùng với Diêm Thiết. Nếu nàng tìm ngươi, Lãnh gia sẽ tìm ngươi đòi người.

- Lãnh Ngưng, nàng sợ liên lụy ngươi.

Mỗi câu của Phàm Nhạc đều đâm vào trái tim Tần Vấn Thiên đau đớn.

- Cho nên, nàng đã trở về, nàng nói với người Lãnh gia, ngươi là người Bạch Lộc tiểu thư thích, ngươi sẽ đại diện học viện Bạch Lộc tham gia hội giao lưu. Nàng muốn Lãnh gia không dám tìm ngươi. Nàng đã chết, Lãnh gia cũng không có lý do tìm ngươi. Nàng vì ngươi mà đã từ bỏ việc chạy trốn.

- Vì ta?

Tim Tần Vấn Thiên rất đau, nữ nhân ngốc kia quen biết mới mấy tháng, vì việc Lãnh gia không đối phó hắn, đã bỏ qua hy vọng chạy trốn.

- Nàng nói, đây là số mệnh của nàng, nếu không có ngươi xuất hiện cũng vẫn thế. Cho nên, nàng không hy vọng ngươi bị liên lụy, nàng lựa chọn tiếp nhận số mệnh an bài. Nàng còn nói, nàng thích ngươi!

- Nàng thích ngươi.

Lời Phàm Nhạc nói không ngừng kích thích trái tim Tần Vấn Thiên, rất đau, rất khó chịu.

Từ trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập ra một sát ý đáng sợ.

- Thi thể của nàng đâu?

Tần Vấn Thiên nhịn đau hỏi.

- Diêm Thiết, hắn nói muốn vũ nhục thi thể Lãnh Ngưng, muốn luyện chế thành con rối, cho nên, ta thiêu hủy thi thể rồi.

Phàm Nhạc rít gào trầm thấp:

- Ta muốn Diêm Thiết chết, muốn người làm ra quyết định của Lãnh gia chết.

- Sẽ như thế.

Tần Vấn Thiên thở sâu, ánh mắt nhìn về phía hư không, hắn giống như thấy được gương mặt mỉm cười của Lãnh Ngưng, nàng ở đó cười mắng, nói tên mạnh miệng!

Bạch Lộc Di đi đến bên người Tần Vấn Thiên, nhìn vào mắt hắn nói:

- Ngươi muốn báo thù, thì phải bình tĩnh.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Bạch Lộc Di, trên gương mặt thanh thuần, ánh mắt sạch sẽ kia trong suốt thấu triệt, giống như có thể nhìn thấu lòng người.

- Các người về sau cứ ở học viện Bạch Lộc, bất luận là người Lãnh gia hay Diêm gia, đều không dám tới nơi này gây sự.

Bạch Lộc Di tiếp tục nói.

- Ta muốn giết Diêm Thiết.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Bạch Lộc Di nói.

- Hiện tại Diêm Thiết cũng phẫn nộ, hắn khẳng định mang theo rất nhiều cao thủ, người Diêm gia, tuyệt sẽ không để Diêm Thiết chết. Sắp tới là hội giao lưu, ngươi muốn giết Diêm Thiết, như vậy, trên hội giao lưu, ngươi có thể động thủ giết chết hắn.

Bạch Lộc Di mở miệng nói.

- Còn Lãnh gia, sở dĩ bọn họ làm ra chuyện ti tiện như vậy, dâng ra Lãnh Ngưng để bình ổn lửa giận của Diêm Thiết, cũng là vì hội giao lưu. Ngươi ở trên hội giao lưu giết Diêm Thiết, cũng là phá đi hy vọng của Lãnh gia.

Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di vẫn trong suốt như trước, lập tức kéo cánh tay Tần Vấn Thiên, nói:

- Ngươi theo ta.

Tần Vấn Thiên chưa động, Bạch Lộc Di quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp như có thể làm người ta hòa tan:

- Ngươi muốn báo thù, hay là muốn vì xúc động mà chịu chết? Diêm gia và Lãnh gia, tốt xấu đều là thế lực lớn của Đông Vực.

Tần Vấn Thiên thở sâu, tùy ý để Bạch Lộc Di kéo, đi tới một chỗ sâu trong học viện Bạch Lộc.

Bạch Lộc Di một mực kéo cánh tay hắn, mang hắn đi tới hậu sơn của học viện Bạch Lộc, đi tới trên đất cỏ xanh xanh nơi triền núi. Nơi này có gió, có cỏ xanh, có hồ nước, trong suốt, sạch sẽ, làm lòng người ta yên tĩnh.

- Ngươi ở nơi này bình tĩnh lại, muốn báo thù, thì không thể xúc động.

Bạch Lộc Di nói với Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, thở sâu.

Hắn đột nhiên ý thức được, trên quãng đường hắn trưởng thành, có thể sẽ gặp rất nhiều người, rất nhiều chuyện, những người này sẽ có người trở thành bạn tốt của hắn, nhưng, ân oán tình thù đan vào thế giới võ đạo, hắn tựa như cũng không có năng lực khiến mỗi người đều sống thật tốt. Hắn cho rằng có thể giúp Lãnh Ngưng, nhưng Lãnh Ngưng, nàng đã chết.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Phàm Nhạc ở bên cạnh. Hôm nay, gã hắn sợ cũng rất nguy hiểm?

Bạch Lộc Di ngồi ở cách Tần Vấn Thiên không xa. Nàng có thể lý giải được cảm nhận của Tần Vấn Thiên. Tuổi như vậy, chính là thời điểm nhiệt huyết thiêu đốt. Bằng hữu bị giết, còn là vì bảo toàn cho mình, sao có thể không phẫn nộ, không rít gào.

Nhưng, điều đó cũng không có tác dụng gì, thực lực, mới là cốt lõi của tất cả.

Tần Vấn Thiên ngồi ở nơi đó, khí tức trên người dần dần phục hồi, lửa giận dường như cũng tắt, nhưng đó chỉ là tạm thời che giấu, mà không có nghĩa là biến mất.

Gió nhẹ hiu hiu thổi qua khuôn mặt Tần Vấn Thiên, lay động quần áo hắn, mắt hắn vẫn nhắm, cứ như vậy ngồi ở giữa cỏ xanh.

Một lần ngồi này dài tới bảy ngày.

Bảy ngày qua, sự cuồng bạo trên người hắn đã sớm biến mất, hắn tựa như trở nên bình thản.

Hắn đã suy nghĩ rất nhiều...

Mở mắt ra, lúc này ánh mắt hắn sạch sẽ, trong suốt, giống như trở nên khác biệt rồi.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, nhìn mây trắng bay qua bầu trời. Ở trên mây trắng, hắn tựa như thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Ngưng, giống như Lãnh Ngưng lúc sắp chết nhìn thấy gương mặt vân đạm phong khinh kia của hắn.

Thiếu nữ hồn nhiên, thẳng thắn kia, theo gió kia đi xa, nhưng không lau đi được ký ức của nàng ở lại trong lòng người ta.

Trong cơ thể Tần Vấn Thiên, máu im lặng chảy, từng luồng phù văn màu máu toát ra, mỗi một luồng hoa văn ánh sáng màu máu đều ẩn chứa khí tức bạo ngược khủng bố. Nhưng giờ khắc này, chúng đều tỏ ra đặc biệt im lặng, tuần hoàn lưu động ở trong cơ thể Tần Vấn Thiên, cùng ý cuồng bạo trời sinh chất chứa trong đó, giống như đến từ thái cổ, tràn ngập mãnh liệt, bạo ngược.

Nhưng giờ phút này, ý chí mãnh liệt, bạo ngược kia lại tỏ ra bình tĩnh.

Bởi vì, ở chính giữa lốc xoáy, từng dòng máu màu vàng đang chậm rãi lưu động, dần dần hóa thành một ánh nến.

Một ánh nến này, tựa như rất mỏng manh, lại bình ổn mảng thế giới huyết mạch này, khiến thế giới này trở nên an tĩnh.

Ngọn lửa này, tựa như là tâm hỏa!