Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 14




Tần Cẩn Du nhận mặt chữ không nhiều lắm, liền để Cẩm Họa và Phương Vân tìm giúp nàng.

Tàng Thư Các thật sự quá lớn, tuy rằng các bộ sách đều có phân loại cơ bản, ba người Tần Cẩn Du mệt mỏi gần chết nhưng vẫn không có tìm được.

Đúng lúc này, bụng Tần Cẩn Du vào buổi trưa không có ăn no liền kêu vang hai tiếng.

Cẩm Họa là một tỳ nữ, tuy nhận thức mặt chữ so với Tần Cẩn Du nhiều hơn nhưng cũng có nhiều chữ không thể nhận ra. Ở bên trong Tàng Thư Các đi loanh quanh lâu như vậy chỉ cảm thấy đầu choáng váng não sung huyết, ngực khó chịu.

"Thiếu gia, hay là đi về ăn chút điểm tâm đi, việc tìm sách, những thư đồng đều giao cho hạ nhân làm, người trước vẫn lên đi về nghỉ ngơi, đợi sách tìm được rồi đưa đến cho người là được rồi." Cẩm Họa ngửa cổ lên tìm sách đến mệt mỏi rất là nhiệt tình đề nghị với Tần Cẩn Du.

Nàng làm thị nữ bên người Tần Cẩn Du lên lúc nào cũng phải đi theo Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du trở về nghỉ ngơi, liền đại biểu nàng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.

Cẩm Họa kỳ thật không thể lý giải được tại sao Tần Cẩn Du nhất thiết phải tìm được hai quyển sách mà Ngụy Kiêm Gia nói kia, rõ ràng qua mấy ngày nữa nàng có thể đi lên thư phòng cùng các hoàng tử đọc sách, đến lúc đó tự nhiên cũng có người dạy Tần Cẩn Du phương pháp tu luyện, Tần Cẩn Du không cần thiết phải tự mình đi tìm sách.

Tâm tư tiểu hài tử thật sự kỳ quái.

Tần Cẩn Du chưa từng bỏ ý định đi đến mặt sau của giá sách, ánh mắt đảo qua đảo lại một quyển sách.

Nàng sắc mặt nghiêm túc, cau mày nhìn chăm chú, ánh mắt "sắc bén" nhìn qua nhìn lại mấy quyển sách nghiễm nhiên giống như bộ dáng một tướng quân đang tuần tra quân đội.

"..."

Ánh mắt nàng dừng lại trên một quyển sách: "Kia không phải là quyển 《Trường tuyệt》 à?"

Cẩm Họa theo thanh âm của Tần Cẩn Du đi qua, ánh mắt nàng nhìn về phía trước, sau khi nhìn rõ tên sách đành ôm đầu chính mình.

Quyển sách kia rõ ràng là 《Trường ninh》!

Cũng không phải tất cả quyển sách có chữ "Trường" đều gọi là 《Trường tuyệt》!

Nàng chưa kịp nói gì, Tần Cẩn Du liền dương dương tự đắc nói: "Cuối cùng ta cũng tìm được rồi, đợi ta học được rồi, nhất định sẽ đi đến trước mặt Ngụy Kiêm Gia khoe khoang một lần!"

Nói xong, tay nàng vận dụng linh lực, quyển sách kia liền từ trên giá sách bay xuống dưới.

Linh lực trên người Tần Cẩn Du có chút mỏng manh, ngày trước muốn khống chế đồ vật đều có chút quá sức, hôm nay chỉ vừa sử dụng linh lực quyển sách liền chậm rãi nhẹ nhàng bay xuống, vững vàng rơi trên tay Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn Du nhìn quyển sách trong tay, dịu mắt nhìn có chút không ngờ tới.

Hôm nay sử dụng linh lực sao lại thuận lợi như vậy? Chính mình thế nhưng chưa mất một chút phí lực nào cũng có thể đưa sách xuống!

"Hôm nay vận khí thật tốt," Tần Cẩn Du vui vẻ ra mặt, cầm lấy sách khoe với Cẩm Họa và Phương Vân: "Ta lấy được 《Trường tuyệt》rồi!"

Cẩm Họa và Phương Vân "..."

Thôi được, người vui là tốt rồi.

Đằng sau nàng có người không nhịn được bật cười.

Cùng lúc tiếng cười xuất hiện, quyển sách đang ở trên tay Tần Cẩn Du nhảy dựng lên, đụng thật mạnh vào mặt nàng.

Tần Cẩn Du: "?"

Nàng tiến cung bất quá mới mấy ngày, đã bị thương nhiều lần từ ngoại giới. Chẳng lẽ là do nàng trước kia ở Tần phủ lừa gạt nhiều lần các công tử tiểu thư lên giờ bị báo ứng?

Tần Cẩn Du bị đập đến sững sờ, ngay đến cả quyển sách sắp rơi xuống cũng không biết.

Quyển sách rơi thẳng trực tiếp xuống, thẳng rơi xuống đập lên chân Tần Cẩn Du, làm cho nàng lần thứ hai bị thương.

Vào thời khắc mấu chốt đó, bên cạnh vươn một bàn tay cầm lấy quyển sách kia.

Người kia cầm quyển sách trong tay, thuận tay nhéo mặt Tần Cẩn Du, nhẹ giọng nói: "Mặt còn đau không?"

Tần Cẩn Du nhíu mày.

Vốn là không đau, nhưng do bị sờ như vậy, mặt của nàng lại cảm thấy đau.

Người này xuống tay quả nhiên không biết nặng nhẹ.

Tần Cẩn Du phẫn nộ ngẩng đầu, chuẩn bị xuất ra khí thế công tử thế gia, biểu hiện đang không thoải mái.

Trước mặt là một thiếu niên, trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong mắt lại tựa hồ mang theo một chút ý cười.

Tần Cẩn Du nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên.

Này... người thiếu niên này mặc quần áo mà chỉ hoàng tử mới có thể mặc, lớn lên có năm phần giống với tiên Hoàng Hậu, chẳng lẽ... Thái Tử?

"Ngươi muốn lấy quyển sách này, cũng không phải là quyển sách mà ngươi muốn tìm," thanh âm Ngụy Thanh Cảnh thế nhưng lại có chút ôn nhu, lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên khó có được: "Quyển sách ngươi muốn tìm, đúng lúc đang ở chỗ bản cung."

Năm năm trước, sau khi tiên Hoàng Hậu tạ thế, Hoàng Thái Tử mười tuổi trong một đêm mất đi mẫu thân cùng muội muội mong đợi đã lâu, đứa bé tuổi còn nhỏ không chịu nổi đả kích, ở trong cung khóc hồi lâu, còn từng ôm linh cữu của tiên Hoàng hậu không chịu buông, Ngụy Thanh Cảnh nhiều lần không chịu ăn cơm, tính mạng bị đe dọa.

Lúc đó vẫn là do Tần Tử Nghi Tài Nhân đến bên cạnh Ngụy Thanh Cảnh, nói cho hắn biết, nữ nhi Hoàng Hậu sinh ra không chết, mà được nuôi dưỡng ở Tần gia.

"Ngươi nếu tiếp tục bị bệnh, rất nhanh sẽ chết, đến lúc đó, ai đến bảo hộ muội muội ngươi?" Tần Tử Nghi đã nói như thế.

Ngụy Thanh Cảnh tuy rằng bi thống vô cùng vì mẫu thân tạ thế, nghe được lời nói của Tần Tử Nghi, cuối cùng cũng xốc lại tinh thần ngoan ngoãn uống thuốc, không bao lâu thì khỏi bệnh.

Từ đó về sau, Ngụy Thanh Cảnh không có chỗ dựa trưởng thành nhanh chóng, người cũng trở lên trầm ổn đi rất nhiều.

Ngụy Thanh Cảnh mấy năm nay đã không thể hiện cảm xúc của mình một cách dễ dàng, nhưng nhìn thấy Tần Cẩn Du, thì không nhịn được mỉm cười.

Dù sao cũng là thân muội muội cùng một mẹ, mối quan hệ này không phải người nào cũng có thể so sánh.

Thư đồng Thái Tử Tần Cẩn Vũ đứng ở một bên, ánh mắt hồ nghi đảo qua đảo lại nhìn khóe miệng tươi cười của Ngụy Thanh Cảnh và mặt Tần Cẩn Du.

Hắn được tuyển là thư đồng Thái Tử đã vài năm, rất ít khi nhìn thấy Thái Tử biểu hiện cảm xúc.

Mà lần này lại là thất đệ mình.

Tần Cẩn Vũ cảm thấy đáy lòng mình không có tư vị gì.

Hắn đã làm thư đồng cho Thái Tử nhiều năm như vậy, quan hệ cũng đủ tốt, cũng không thấy cười với mình mấy lần, thế nào mà hiện tại lại nở nụ cười với thất đệ vừa gặp.

Thật sự không đủ thân thiết!

Tần Cẩn Vũ nghĩ như vậy, ánh mắt lại rơi lần nữa lên người Tần Cẩn Du.

Thất đệ này của hắn tuy rằng nói là con trai do vợ cả đại phòng sinh ra, nhưng lai lịch lại có chút khả nghi, trong phủ có tin đồn rằng là đứa nhỏ ngoại thất. Nhưng Tần Cẩn Du ở Tần phủ lại vô cùng được sủng ái, các trưởng bối Tần phủ mặc kệ có bao nhiêu nghiêm khắc thì đối với Tần Cẩn Du đều ôn nhu.

Hắn thật sự không biết tại sao, thất đệ của hắn có gì đặc biệt.

Chỉ là so với đứa nhỏ bình thường thì trí tuệ hơn một chút mà thôi.

Tần Cẩn Vũ nhìn chằm chằm Tần Cẩn Du, suy nghĩ thì đã bay lên chín tầng mây.

Nụ cười ở khóe miệng Ngụy Thanh Cảnh dần biến mất, nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Ánh mắt kia tuy rằng bình thản, nhưng có lẽ trên người Ngụy Thanh Cảnh lộ ra uy nghi Thái Tử, làm Tần Cẩn Vũ giật mình, rốt cục cũng hồi lại thần trí.

"Thất đệ, ta lúc nãy thật sự không có ý muốn dùng quyển sách dọa đệ, chỉ là nhỡ tay.." Tần Cẩn Vũ lĩnh ngộ được ý tứ của Ngụy Thanh Cảnh, tiến lên từng bước giải thích với Tần Cẩn Du.

Hắn đúng là không cố ý, hắn và Thái Tử cùng nhau đến Tàng Thư Các, đúng lúc gặp Tần Cẩn Du đang vất vả lấy sách, liền dùng linh lực giúp nàng.

Tần Cẩn Vũ không ngờ rằng, chỉ có hai chữ đơn giản mà Tần Cẩn Du cũng có thể nhận sai, nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch lấy sai sách rồi mà còn nhảy nhót hoan hô, hắn liền cảm thấy buồn cười.

Cười cười tay liền run lên một chút.

Linh lực trong tay hắn cũng vì thế run rẩy theo, quyển sách liền đập mạnh vào mặt Tần Cẩn Du.

Đây thật là một câu chuyện bị thương.

Sau khi nghe nói Thái Tử có hai quyển sách mà nàng cần, lực chú ý của Tần Cẩn Du hoàn toàn rơi lên Ngụy Thanh Cảnh.

Đối với lời xin lỗi của Tần Cẩn Vũ cũng chỉ gật đầu có lệ: "Tam ca bớt buồn, ta biết tam ca không phải cố ý."

Mặt Tần Cẩn Vũ nhất thời biến thành khổ qua, hắn rõ ràng là tứ ca!

Tần Cẩn Vũ bình thường cũng không thấy Tần Cẩn Du lẫn lộn giữ hắn và Tần Cẩn Tông, hôm nay như vậy là cố ý trả thù hắn chuyện đập vào mặt nàng.

Tần Cẩn Du ấn tượng rất tốt đối với Ngụy Thanh Cảnh vị huynh trưởng này, bởi vậy trong mắt luôn chờ mong gặp được Ngụy Thanh Cảnh: "Vậy hiện tại Thái Tử điện hạ còn cần hai quyển sách đó không?"

Ngụy Thanh Cảnh mỉm cười: "Ngươi nếu như muốn học pháp thuật hệ mộc, tất nhiên sẽ cần hai quyển sách kia."

Tần Cẩn Du không hiểu: "Ngụy Kiêm Gia tu luyện tốt như vậy, chính là dựa vào hai quyển sách này, tại sao ta lại không cần?"

Ngụy Thanh Cảnh nói: "Tu luyện tự nhiên phải từ trụ cột tu luyện, ngươi bây giờ trụ cột không vững, đột nhiên tu luyện cấp độ cao hơn, không chỉ không có lợi, mà còn làm tổn linh căn."

Tần Cẩn Du cúi đầu xuống.

Nàng một lòng muốn tu luyện, làm cho mình trở lên lợi hại, lại luôn luôn gặp khó khăn, tránh khỏi có chút nản lòng.

Ngụy Thanh Cảnh sờ đầu nàng, thở dài nói: "Phụ hoàng nếu đã cho ngươi làm thư đồng của bát đệ, tự nhiên sẽ có người dạy ngươi lên tu luyện như thế nào. Qua mấy ngày nữa ngươi có thể đi thư phòng rồi, mấy ngày này ngươi ở lại đây, nếu cảm thấy nhàm chán, liền bảo bát đệ đưa sách cho ngươi hoặc là tìm bọn đệ chơi đùa, trước không cần tự mình tu luyện."

Tần Cẩn Du nghe không hiểu, có chút mờ mịt nhìn hắn: "Tại sao ta không thể tự mình tu luyện?"

Ngụy Thanh Cảnh lắc đầu, nói lại: "Ngươi không biết tu luyện thế nào, nếu tu luyện loạn sẽ làm thương chính mình."

Lúc này Tần Cẩn Du đã hiểu rồi, tuy rằng đáy lòng vẫn muốn tu luyện nhưng nghe nói như thế cũng không tiếp tục tu luyện lung tung.

Đây là lần đầu tiên Tần Cẩn Du nhìn thấy Ngụy Thanh Cảnh, vốn muốn cùng Ngụy Thanh Cảnh nói nhiều thêm mấy câu, nhưng Ngụy Thanh Cảnh lại cười cười nói: "Bản cung còn có việc phải làm, đi trước đây."

Dứt lời, liền xoay người rời đi, Tần Cẩn Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Người bên cạnh đột nhiên rời đi, Tần Cẩn Du theo bản năng muốn kéo áo choàng Ngụy Thanh Cảnh, nhưng chỉ nắm vào khoảng không.

Nàng nhìn Ngụy Thanh Cảnh đi xa, có chút mất mát nhàn nhạt.

Ngụy Thanh Cảnh đi xa trong tay vẫn cầm quyển 《Trường ninh》.

Một khắc rời khỏi Tàng Thư Các, nụ cười trên mặt Ngụy Thanh Cảnh biến mất, lại hồi phục trở lại bộ dáng không biểu hiện hỉ giận.

Hắn đem quyển sách kia vứt vào tay người hầu bên cạnh, mệnh lệnh nói: "Lập tức xử lý nó! Điều tra rõ xuất xứ quyển sách!"

"Vâng!" Người hầu cầm quyển sách lập tức đi tiêu hủy.

Tần Cẩn Vũ cũng nghiêm túc lên: "Trong Tàng Thư Các lại có loại sách này, trong cung không khỏi cũng quá không yên ổn đi."