Tần Cẩn Du đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy, trong lúc nhất thời đã quên mất lễ nghi tôn ti, trực tiếp nhìn về phía Ngọc Thái hậu.
Sắc mặt Thái hậu vẫn lãnh đạm như trước, lời nói ban thưởng chết cho một người đơn giản giống như nghiền một con kiến vậy.
Tần Cẩn Du nhìn trên mặt Thái hậu, tìm không thấy một tia dấu vết đang nói đùa.
Bại hoại thanh danh hoàng tộc . . . . . .
Ban chết. . . . . .
Mấy từ này lặp đi lặp lại vang vọng trong tai nàng, một tiếng to hơn so với một tiếng, như giữa ban ngày bị tiếng trống đánh thùng thùng, làm tan nát cõi lòng nàng.
Tần Cẩn Du nghẹn ngào, trong mắt đã xuất hiện giọt lệ, nháy mắt ướt hai bên gò má.
Nàng ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quanh bốn phía, vươn tay vừa véo vừa vỗ vào mặt mình, lòng bàn tay vừa bị đánh thương thế vẫn chưa khỏi, trải qua một phen dày vò, bất luận là lòng bàn tay hay hai bên má, đều đau nhức như hỏa thiêu.
Không phải là nằm mơ. . . . . .
Tần Cẩn Du rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, ngồi trên mặt đất, gào khóc.
Ngọc Thái hậu nhìn thấy khóc tê tâm liệt phế, Tần Cẩn Du giường như sắp sụp đổ, cảm thấy mình lừa một tiểu hài tử, tựa hồ có chút quá đáng.
Nàng liếc Phan ma ma một cái, Phan ma ma hiểu ý, xoay người đi nội điện, dẫn ra một người.
"Công tử?" Cẩm Họa vừa ra tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng "Công tử" nhà mình đáng thương đang ngồi dưới đất, khóc không kịp lấy hơi mặt mũi đỏ bừng.
Lúc trước Cẩm Họa ở bên trong, cảm thấy tiếng khóc này rất giống với tiếng khóc của Tần Cẩn Du, sau khi xác nhận là Tần Cẩn Du, tâm đều cảm thấy tan nát.
Tần Cẩn Du hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Họa đang chạy tới, kinh động quên cả khóc, khuôn mặt ngốc nghếch đẫm lệ, mặt dại ra nhìn Cẩm Họa cách mình càng ngày càng gần.
Cẩm Họa đau lòng ôm lấy Tần Cẩn Du, vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu trấn an nói: "Công tử đừng khóc, nô tỳ ở chỗ này nè."
"Oa --"
Sau khi xác nhận Cẩm Họa không có việc gì, Tần Cẩn Du khóc càng dữ dội hơn, lời nói cũng có chút mơ hồ không rõ: "Oa, oa còn tưởng rằng ngươi đã chết --"
Cẩm họa đã chăm sóc Tần Cẩn Du mấy năm, nhìn thấy Tần Cẩn Du khóc, cũng cảm thấy tâm mình như bị xoắn lại khó chịu: "Được rồi, được rồi, người xem, nô tỳ không phải vẫn đang ở đây hay sao. . . . . ."
Tần Cẩn Du ở trong lòng Cẩm Họa khóc một lúc lâu, mới miễn cưỡng ngừng nước mắt.
Sau khi không khóc nữa, quyển sổ nhỏ ghi thù trong lòng Tần Cẩn Du cũng nhớ cho Thái hậu một nét.
Đường đường là Thái hậu, thế mà lại lừa gạt tiểu hài tử!
Làm hại nàng thương tâm như vậy!
Cho dù nội tâm không vui, Tần Cẩn Du vẫn giả vờ tạ ơn Thái hậu, mới mang theo Cẩm Họa rời đi.
Ngọc Thái hậu nhìn thấy Tần Cẩn Du rõ ràng là tức giận mà còn tạ ơn mình, cảm thấy có chút buồn cười.
Đứa nhỏ này, còn rất ghi thù.
Tần Cẩn Du sau khi đi ra khỏi cung điện của Thái hậu, liền phát hiện Ngụy Thanh Hoài lén lút đứng ở bên ngoài, thò đầu vào nhìn.
"Ngươi đang làm thế?" Tần Cẩn Du vừa mới khóc một hồi, tâm tình có chút không tốt, đối Ngụy Thanh Hoài cũng không có giọng điệu tốt đẹp gì.
"Ta đương nhiên là tới để ý đến ngươi a!" Ngụy Thanh Hoài bộ dáng vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Ta đều đợi ở đây nửa nén hương rồi! Ngươi còn tức giận với ta!"
Sau khi Tần Cẩn Du chạy đi, Ngụy Thanh Hoài đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng ra là Tần Cẩn Du đã chạy đi mất rồi.
Chờ đến khi hắn chạy đến bên ngoài Thọ Khang cung, mới không dễ dàng gì thuyết phục được thái giam kia cho hắn đi vào.
Thái giám nhìn trên việc Thái hậu yêu thích hắn, mới cho hắn đi vào.
Ngụy Thanh Hoài thấy Tần Cẩn Du khóc gay gắt, nghĩ Tần Cẩn Du có phải bị Thái hậu quở trách hay không, mình có cần đứng lên cầu tình hay không.
Còn chưa nghĩ ra thì thấy Tần Cẩn Du tạ ơn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngụy Thanh Hoài cũng chạy nhanh ra ngoài chờ.
Tần Cẩn Du mặt không chút thay đổi nghe xong lời kể lại của Ngụy Thanh Hoài, gật đầu cho có lệ, liền quay trở về.
=
Trong Chung Túy cung, Thục phi tựa vào nhuyễn tháp, nhìn trời bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ xuất thần.
Không biết là nghĩ tới cái gì, trong mắt Thục phi rơi ra giọt lệ chua sót.
Mới đầu, còn chỉ là yên lặng mà rơi lệ, về sau lại nức nở ra tiếng.
"Nương nương!" Đại cung nữ Hồng Tụ nhanh chóng buông quạt trong tay, tiến lên đi trấn an Thục phi: "Người là làm sao vậy?"
"Còn không phải là vì chuyện của ban ngày," Hồng Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng nhanh tiến lên an ủi Thục phi.
"Đứa nhỏ kia, đứa nhỏ kia là của ta. . . . . ." Lời nói trong lòng bị kìm nén quá lâu, cảm xúc của Thục phi có chút mất khống chế, thanh âm cũng bất giác to lên.
"Nương nương!" Hồng Lăng hoảng sợ, cũng cao giọng nói: "Người chẳng lẽ đã quên ban ngày, Thái hậu nói gì đó sao? !"
Thục phi sửng sốt, ban ngày --
Sau khi Cẩm Họa bị Phan ma ma dẫn đến Thọ Khang cung.
Khi lời đồn mới bắt đầu, Thục phi còn chưa cảm thấy có cái gì không đúng.
Chỉ cần là nơi có tồn tại xung đột về lợi ích, cũng sẽ tồn tại vô số vu oan cùng hãm hại.
Chờ thêm mấy ngày, nàng mới phát giác được điểm không thích hợp, bởi vì nàng mơ hồ nhớ tới, Hồng Tụ trước từng nói qua, cung nữ được gọi là Cẩm Họa kia cùng nàng có vài phần giống nhau.
Ngọc Băng Ngưng trước đến bái phỏng nàng, khi đó hình như cũng từng nói qua lời như vậy.
Thục phi gần đây nghe thấy lời đồn truyền đi ngày càng quá phận, liền nghĩ đến lời Hồng Tụ cùng Ngọc Băng Ngưng, đáy lòng dần dần xuất hiện ra một cái ý nghĩ.
Nhưng nàng bản tính yếu đuối, không có lá gan đem thị nữ kia đến để nàng nhìn một lần.
Nàng vừa hy vọng thị nữ kia là nữ nhi của mình, nhưng lại vừa sợ hãi không phải.
Vì chần chờ như vậy, nàng mới chậm chạp không động, chỉ ngày qua ngày ngồi trong Chung Túy cung, nhìn trong gương đồng một mỹ nhân tiều tụy ngẩn người.
Thẳng đến hôm nay, nghe thấy lời đồn Thái hậu chuẩn bị tra rõ việc này, bởi vì có tồn tại hoài nghi đến sự việc năm đó, nên Thái hậu trước tiên mời Thục phi đến Thọ Khang cung.
Nghe nói Cẩm Họa cũng bị gọi đi, Thục phi đối với tất cả sự việc đều không có để ý, cuối cùng cũng cảm thấy bất an.
Đến khi cung nữ tiến đến thông truyền, nói Cẩm Họa cô nương đến đây, Thục phi mới yên tĩnh lại.
Thân mình nàng nghiêng về phía trước, yên lặng nhìn về phía Cẩm Họa.
Cô nương khoảng mười sáu tuổi mặt mày như họa, sợ hãi đi vào cung điện hoa lệ nhất thế gian, nàng không có ngẩng đầu, Thục phi cũng vừa vặn có thể nhìn thấy mặt sườn của nàng.
Trên đầu thiếu nữ, còn cắm một cây trâm gỗ hoa đào.
Thục phi kinh ngạc nhìn thiếu nữ kia, hoảng hốt nhớ lại mình thời thiếu nữ.
Mười chín năm trước, giống như nàng mười sáu tuổi, cũng là khiếp sợ như vậy đi vào tẩm điện của Thái hậu.
Vào thời điểm đó, đương kim Thái hậu vẫn còn là quý phi của Tiên đế, bà để Thục phi khi còn là một thiếu nữ gả vào đông cung, vì Ngọc gia tranh thủ ving quang.
Thục phi vẫn còn nhớ rõ, năm đó, Thái hậu thưởng cho nàng, chính là cây trâm gỗ hoa đào.
Cây trâm đó nàng luôn lưu giữ, mấy năm nay rất ít khi lấy ra, đến khi một lần khi lấy ra, bị Ngụy Thanh Hồng nhìn thấy, Ngụy Thanh Hồng tựa hồ rất thích cây trâm này, lúc ấy còn đặc biệt mượn cây trâm này đi quan sát hồi lâu.
Đột nhiên thấy đồ vật tương tự năm đó trên khuôn mặt quen thuộc, trong lúc nhất thời liền nói không ra lời.
Ngọc Thái hậu không vui khi thấy nàng mất dáng vẻ, để cho nàng hồi cung, đồng thời cũng để nàng không quá kích động.
Thục phi nhớ lại cảnh tượng ban ngày, bỏ qua Hồng Lăng kéo tay mình: "Đúng, Thái hậu không cho ta quá xúc động, nhưng đó là nữ nhi của ta, ta sao có thể không kích động, ta bây giờ sẽ đi tìm Hoàng Thượng --"
Thục phi từ trước đến nay đều yếu đuối, đối với mọi việc đều không để tâm, nhiều năm qua thủy chung luôn lãnh đạm, chưa từng có mừng rỡ hoặc là quá đau buồn, Hồng Lăng và Hồng Tụ đi theo Thục phi nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua Thục phi kích động như vậy, tất cả đều sợ ngây người, Hồng Lăng lại gắt gao giữ chặt Thục Phi, dùng sức kéo Thục phi lại: "Nương nương, vạn lần không thể! Ai cũng đều biết người năm đó sinh là hoàng tử, hiện giờ người lại đột nhiên sửa miệng nói là sinh công chúa, bệ hạ và những người khác sẽ nghĩ sao? Đây chính là là tội khi quân a!"
Hồng Lăng thấy mình không giữ được Thục phi, vội vàng nói với Hồng Tụ ở bên cạnh: "Còn không lại đây giữ chặt nương nương!"
Hồng Tụ nhưng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng nhìn chủ tử nhà mình cảm xúc đang mất khống chế, cũng rơi lệ: "Hồng Lăng, ngươi để cho nương nương đi đi, những năm gần đây, nương nương nghĩ đến công chúa đều nhớ đến khổ sở, lại không dám cho người đi tìm công chúa, ngươi cùng ta hầu hạ nương nương nhiều năm như vậy, đều biết nương nương tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng lại rất khổ sở, nếu là hôm nay cô nương kia thật sự là đại Công chúa, tại sao lại không để cho nàng cùng nương nương nhận nhau chứ?"
"Việc này. . . . . ." Hồng Lăng còn biết phản bác thế nào, Thục phi cũng đã giãy ra, chạy ra khỏi cửa.
Hồng Tụ và Hồng Lăng hoảng sợ, cũng chỉ có thể theo sát Thục phi.
Trong Thọ Khang cung, Ngọc Thái hậu nghe xong lời khẩn cầu của Thục phi, run rẩy làm rơi chén trà trong tay.
"Đây chính là nghiệt mà ngươi lúc đầu gây ra," Ngọc Thái hậu hô hấp có chút khó khăn, ngữ khí đã mang theo ý trách cứ: "Nếu không phải ngươi năm đó không chịu thừa nhận chính mình sinh công chúa, kiên quyết nói mình hạ sinh hoàng trưởng tử, nữ nhi của ngươi sao có thể lưu lạc bên ngoài nhiều năm!"
"Thần thiếp biết sai rồi," Thục phi quỳ trên mặt đất, hốc mắt đỏ lên: "Thần thiếp năm đó cũng là do nghe người ngoài xúi giục, nghĩ chỉ cần sinh hạ hoàng trưởng tử, nhất định có thể trở thành Thái tử phi, ai ngờ sau lại nháo ra việc như thế này. . . . . ."
"Ngươi cũng thật đáng đời!" Ngọc Thái hậu tuy rằng đau lòng chất nữ, nhưng vẫn mắng một câu.
"Thần thiếp khẩn cầu Thái hậu để đứa trẻ kia và thần thiếp lấy máu nhận thân," Thục phi đau khổ cầu xin: "Nếu đứa nhỏ kia thật sự là nữ nhi của thần thiếp, cho dù Hoàng Thượng trách phạt thần thiếp, thần thiếp cũng nhất định phải nhận nàng về!"