Cung nhân sau khi do dự hồi lâu, vẫn cảm thấy tốt hơn là không nói chân tướng cho Ngụy Thanh Hoài.
Đứa nhỏ này đã đau lòng rất lâu rồi, hiện giờ mới dịu đi một chút, nếu như biết bạn chơi của mình đi tìm người mình ghét chơi cùng, tâm tình sợ càng kém hơn.
Vì thế cung nhân ra vẻ bình tĩnh nói "Nô tài cũng không biết."
Ngụy Thanh Hoài có chút hoài nghi, ra lệnh cho cung nhân kia "Đi tìm Tần Cẩn Du, nói rằng ta không vui, muốn nàng qua đây chơi với ta."
Cung nhân nghe thấy phân phó của Ngụy Thanh Hoài có chút khó xử.
Tần Cẩn Du tuy rằng không bằng Ngụy Thanh Hoài, nhưng lại được bệ hạ và Hiền phi coi trọng, thân phận cũng coi như quý giá.
Hiện giờ đang ở bên cạnh Tô Hoành, đột nhiên kêu người qua đây, hình như có chút... không ổn?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, cung nhân kia có chút hoang đường.
Tần Cẩn Du dù sao cũng là thư đồng của bát Hoàng tử, hiện tại tâm trạng của bát điện hạ không tốt, nàng đến an ủi cũng là việc phải làm.
Như vậy nghĩ, cung nhân kia thuận theo đáp ứng "Vâng, nô tài đi ngay."
Cung nhân mới đi vài bước, Ngụy Thanh Hoài lại bỗng nhiên nói "Chậm đã."
Ngụy Thanh Hoài thiên phú không tồi, người cũng vốn thông minh, đối với phân phó của hắn, chỉ cần không quá phận, các cung nhân đếu lập tức đi làm, mà người trước mặt này, từ sau khi mình nhắc đến Tần Cẩn Du, thần sắc có chút kỳ lạ, mình phân phó đi gọi người, thế nhưng chớp mắt lại có chút chần chờ, dường như có điểm khó xử.
Tiếng chuông trong lòng Ngụy Thanh Hoài vang lên, nháy mắt ngẩng đầu lên, không hờn giận nói "Tần Cẩn Du có phải hay không đang chơi cùng với Tô Hoành?"
Nhớ tới việc Tần Cẩn Du thường xuyên đi tìm Tô Hoành chơi, hắn liền cảm thấy luống cuống.
Tần Cẩn Du tìm ai chơi không tốt sao cứ phải đi tìm Tô Hoành người mà mình ghét chứ?
Thật sự là bực mình!
Cung nhân hầu hạ Ngụy Thanh Hoài thật ra không biết Tô Hoành đang nằm trên giường vì không biết kết hợp lao động và nghỉ ngơi, chỉ biết Tần Cẩn Du và Tô Hoành đang ở cùng một chỗ, thấy không thể gạt được Ngụy Thanh Hoài, đành phải thừa nhận "Phải."
Ngụy Thanh Hoài cau mày, oán hận cắn răng, nắm chặt tay, hiển nhiên là đã vô cùng tức giận.
"Điện hạ đừng tức giận, nô tài đi gọi Tần công tử." Cung nhân nói xong liền đi ra ngoài.
"Đừng đi nữa!" Ngụy Thanh Hoài vốn tâm trạng không tốt, bụng đầy tức giận, hờn dỗi nói "Nàng thích Tô Hoành như vậy, thì cứ để nàng ở bên cạnh Tô Hoành là được rồi, ta sẽ không bao giờ để ý đến nàng nữa!"
Cung nhân biết rõ tính nết chủ tử mình, Ngụy Thanh Hoài tuy rằng rất ít khi tức giận, nhưng nếu đã tức giận thì rất khó dỗ, vội vàng nói vâng, không dám tiếp tục chọc giận Ngụy Thanh Hoài, tránh việc hắn càng tức giận thêm.
Thật ra Ngụy Thanh Nguyệt đã đến an ủi Ngụy Thanh Hoài trước đó.
Ngụy Thanh Nguyệt không biết chuyện gì xảy ra, Ngụy Hoàng và Hiền phi cũng không nói cho nàng, Ngụy Thanh Hoài chắc chắn cũng không nói cho nàng, cho nên nàng cũng mơ màng, không rõ tại sao đệ đệ tính nết thường ngày hay hi hi ha ha, sao bỗng nhiên biến thành dạng này.
Ngụy Thanh Nguyệt lo lắng cố sức an ủi Ngụy Thanh Hoài hồi lâu, nhưng Ngụy Thanh Hoài như thế nào cũng không đáp lại, khiến cho nàng rất buồn bực.
Trong lúc đó Ngụy Thanh Hoài còn hỏi một cái vấn đề quỷ dị "Tỷ có thích đệ không?"
Đây là câu hỏi ma quỷ gì vậy?
Ngụy Thanh Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại hỏi như vậy "Đệ là đệ đệ của ta, hai chúng ta là đều do mẫu phi sinh ra, tỷ không thích đệ thì thích ai chứ? Trong cung này, trừ mẫu phi, tỷ thích nhất là đệ!"
Ngụy Thanh Nguyệt vốn tưởng rằng sau khi Ngụy Thanh Hoài nghe thế, cho dù không phi thường cảm động ôm nàng khóc rống, thì ít nhất tâm tình cũng sẽ tốt lên, ai ngờ...
Tâm tình lại càng kém đi.
Tâm trạng Ngụy Thanh Hoài dần dần trầm xuống, không biết nên nói gì.
Bởi vì mình là đệ đệ cùng mẫu sinh ra, cho nên Ngụy Thanh Nguyệt thích hắn, nếu như Ngụy Thanh Nguyệt biết hắn không phải là thân đệ đệ, có phải hay không sẽ không thích hắn?
Còn có Nhị ca bọn họ, nếu biết được thân phận thật sự của mình, có còn thích hắn không?
Nếu là bình thường, Ngụy Thanh Hoài tất nhiên sẽ không nghĩ như vậy, chỉ là do lâm vào mắc xích hoài nghi chính mình thậm chí phủ nhận, liền rất dễ miên man suy nghĩ một ít chuyện kỳ quái.
Ngụy Thanh Nguyệt cũng có chuyện cần làm, thấy mình vô luận an ủi cái gì cũng không trấn an được đệ đệ, đành rời đi.
Ngụy Thanh Hoài khó chịu đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cũng không nhịn được chạy ra bên ngoài.
"Ôi chao, điện hạ, người chậm một chút mà!" Cung nhân vội vàng cầm lấy áo khoác chạy theo "Người đừng để bị cảm lạnh, người là đang muốn đi đâu?"
"Đi tìm mẫu phi!" Ngụy Thanh Hoài chạy nhanh về phía Dực Khôn cung.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đi tìm Hiền phi kiếm chút an ủi.
Tuy rằng không phải mẹ ruột, nhưng trong cung người thân thiết nhất là nàng, hiện giờ hắn khổ sở, không tìm nàng thì còn có thể tìm ai?
=
Bên này, Tần Cẩn Du chính là đang quấn lấy Tô Hoành nói chuyện với nàng về chuyện của Vũ quốc.
Tần Cẩn Du chưa từng đến Vũ quốc, vì vậy rất tò mò với phong thổ bên đó, mỗi khi nói với Tần Cẩn Du việc này Tô Hoành cũng có chút cảm giác thành tựu, cho nên những điều mình biết đều nói ra.
Tuy rằng Vũ quốc mang đến cho Tô Hoành nhiều ký ức u ám, nhưng dù sao cũng là mẫu quốc mình, đáy lòng vẫn là có cảm tình, khi miêu tả về Vũ quốc Tô Hoành làm cho Vũ quốc đẹp hơn.
"Thật là tốt." Tần Cẩn Du trong mắt hiện ra chờ mong "Nếu có cơ hội đi Vũ quốc chơi thì tốt rồi."
Dưới đáy lòng Tô Hoành nói, đây là điều không có khả năng. . Truyện mới cập nhật
Nếu Tần Cẩn Du chỉ là Tần công tử bình thường thì còn được, nhưng lại vào cung làm thư đồng, sau này vận mệnh tất nhiên sẽ bị cột chặt với Ngụy quốc, sao có thể dễ dàng rời Ngụy quốc đi đến Vũ quốc.
Chỉ sợ cả đời này đều phải ở Ngụy quốc.
Đáy lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vì không muốn đả kích Tần Cẩn Du, Tô Hoành cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là thản nhiên nói "Có lẽ sẽ có cơ hội đi."
Tần Cẩn Du nhìn ra được giọng nói của Tô Hoành cố che dấu ý phủ định, không chút nào thất vọng, lạc quan nói "Chờ một ngày nào đó huynh được nghênh về Vũ quốc, ta và huynh quan hệ tốt như vậy, nói không chừng cũng có thể đi theo huynh nhìn chút, cho dù không được, sau này ta cố gắng làm sứ thần, không những được nhìn thấy phong thổ Vũ quốc, còn có thể gặp huynh ở Vũ quốc!"
Nhưng lời này cho thấy rằng Tần Cẩn Du luôn tin rằng Tô Hoành sớm hay muộn cũng sẽ quay về Vũ quốc một cách huy hoàng.
Những phẫn uất trong một năm Tô Hoành đến Ngụy quốc bỗng nhiên tiêu tán đi rất nhiều, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình bị phế, làm một con tin đi đến Ngụy quốc cũng không phải là chuyện hoàn toàn đau khổ.
Ít nhất, ở đây hắn có thể gặp được Tần Cẩn Du.
Hắn luôn cảm thấy có nhiều lúc khi hắn và Tần Cẩn Du cùng suy nghĩ, có đôi khi chính mình còn chưa nói ra thì Tần Cẩn Du đã biết mình muốn nói gì.
Đây có lẽ chính là tri kỷ? Hắn nghĩ vậy.
Có lẽ bên trong chốn u minh đều có thiên ý.
Trong lúc hắn chìm vào trong hắc ám đồng thời cũng có thể chạm đến ánh sáng như Tần Cẩn Du.
Nhưng mà Tần Cẩn Du vẫn suy nghĩ đơn giản.
Tô Hoành lớn hơn Tần Cẩn Du một tuổi, nguyên nhân do thân phận vì thế cùng suy nghĩ sâu xa hơn so với nàng.
Cho dù mình thật sự có thể trở về Vũ quốc, Tần Cẩn Du cũng không có khả năng đi theo mình.
Cho dù là Tần gia hay Ngụy hoàng, cũng đều không chấp nhận.
Hơn nữa sứ thần cũng không phải dễ làm, bình thường được vua một nước phái đi làm sứ thần nước khác, đều được hoàng đế tín nhiệm, tuổi tác đều đã có tuổi.
"Ta kỳ thật còn muốn ở lại Vũ quốc một thời gian." Tần Cẩn Du nói.
Tô Hoành nói "Nếu muốn ở Vũ quốc, trừ bỏ dân chúng bình dân, còn có sứ thần có thể ở lại một khoảng thời gian, có lẽ chỉ có công chúa của Ngụy quốc mới có thể."
"Hử?" Tần Cẩn Du khó hiểu.
Tô Hoành giải thích "Nếu là công chúa Ngụy quốc có thể gả đi Vũ quốc, tất nhiên có thể ở lại lâu dài, chỉ là sau này rất khó có thể quay lại Ngụy quốc."
Công chúa?
Tần Cẩn Du tim đập nhanh hơn.
Nàng không phải là công chúa sao?
Không chỉ có như thế, mà còn là đích công chúa của Ngụy quốc.
Tuy rằng hiện tại thân thế nàng vẫn là công tử Tần gia, nhưng về sau nàng chắc chắn quay về thân phận công chúa, nếu không Hiền phi vì sao lại đưa nàng vào cung?
Nhưng là nếu vì đến Vũ quốc mà gả đến đó, hơn nữa không thể nhìn thấy Hiền phi và Ngụy Thanh Hoài bọn họ, hình như trả giá quá lớn...
Tần Cẩn Du và Tô Hoành đều không đoán được, câu chuyện bình thường như mọi lần, thế nhưng lại chôn xuống một mầm mống trong lòng Tần Cẩn Du.