Nhưng Ngụy Thanh Hoài cũng không thể dễ dàng lộ ra khuôn mặt vui sướng, mà lại giả bộ ra vẻ khó xử, sau khi đấu tranh gian nan hồi lâu mới "Lưu luyến" đưa kẹo hồ lô trong tay cho Ngụy Thanh Uyển "Được rồi, vậy cho muội!"
Tiểu cô nương rốt cục cũng nín khóc mỉm cười, nước mắt ràn rụa cười tủm tỉm nhận lấy kẹo hồ lô.
Tần Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, Ngụy Thanh Uyển rốt cục không làm ầm ĩ nữa.
Vào lúc này, bên tai Tần Cẩn Du bỗng nhiên phát ra âm thanh ngạc nhiên "Tần Cẩn Du?!"
Nghe thấy có người gọi tên mình, Tần Cẩn Du phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn, lập tức sợ run lẩy bẩy.
Vị nam tử trước mắt này tầm bốn mươi mấy tuổi, đúng là tam lão gia Tần gia!
Thật vất vả mới chuồn được ra khỏi cung một lần, còn bị trưởng bối bắt tại trận, Tần Cẩn Du hận không thể ngất xỉu luôn.
Nàng ngàn tính vạn tính nhưng cũng không tính đến, tam thúc thế nhưng sẽ đi đến bên này, dù sao bên này đều bán những đồ vật hương liệu dùng cho nữ giới.
Kỳ thật Tần gia tam lão gia cũng là vừa đúng lúc đi ngang qua nơi đây, mơ hồ nghe thấy có người đang nói "Bát điện hạ", "Hiền phi" linh tinh, theo bản năng nhìn sang đây.
Sau đó liền nhìn thấy một tiểu hài tử nghi ngờ là Tần Cẩn Du.
Tần gia tam lão gia mới đầu tưởng chính mình hoa mắt, dù sao Tần Cẩn Du hiện tại hẳn phải ở trong cung.
Sau đó bởi vì thanh âm Tần Cẩn Du giáo huấn Ngụy Thanh Uyển dần dần lớn, Tần gia tam lão gia cảm thấy thanh âm này rất giống thanh âm của Tần Cẩn Du.
Không nghĩ tới vừa đến nhìn thấy thật đúng là Tần Cẩn Du.
"Cháu sao lại ở đây?" Tần gia tam lão gia rất ít khi tiến cung, nên cũng không nhận ra Ngụy Thanh Uyển và Ngụy Thanh Hoài, sự tình trong cung cũng không biết nhiều lắm, hắn nhìn thấy Tần Cẩn Du đứng ở đây, nhíu mày, nghiêm khắc hỏi "Cháu không phải đang trong cung đọc sách sao? Sao lại ở chỗ này?"
Tần Cẩn Du giật mình, mặt đỏ lớn tiếng phản bác "Đại thúc ngươi nhận sai người rồi, ta không phải là Tần Cẩn Du, ta gọi là Đại Thông Minh!"
Sau khi bịa ra một cái tên giả, Tần Cẩn Du kéo Ngụy Thanh Uyển và Ngụy Thanh Hoài, hốt hoảng bỏ chạy.
Sợ Tần gia tam lão gia sẽ ngăn nàng lại.
Đợi đến khi Tần gia tam lão gia hồi thần, đã không nhìn thấy Tần Cẩn Du đâu.
Tam lão gia cảm thấy đứa nhỏ Tần Cẩn Du ngày quá nghịch ngợm, cũng dám trốn khỏi cung! Sau khi nhìn thấy mình còn chạy!
Thật sự là kỳ cục!
Tam lão gia quyết định quay về Tần gia đại ca nói chuyện Tần Cẩn Du chuồn khỏi cung.
Tần Cẩn Du chạy một mạch, đến khi cảm thấy tam thúc sẽ không đuổi theo nữa thì mới dừng lại nghỉ ngơi thở hổn hển.
May mắn thể lực nàng tốt, bằng không thật đúng là không có cách nào kéo hai người này chạy đi.
Một đường chạy nghiêng ngả, kẹo hồ lô trong tay Ngụy Thanh Uyển không biết rơi từ bao giờ.
Mấy người chạy loạn hồi lâu, Ngụy Thanh Hoài đột nhiên nói "Chúng ta hồi cung đi."
"Tại sao?" Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Uyển trăm miệng một lời.
Ngụy Thanh Hoài lớn hơn chút, suy nghĩ cũng nhiều hơn so với Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Uyển "Nếu không về, cửa cung sẽ đóng."
Ngụy Thanh Uyển sửng sốt, nhìn về phía không trung, kinh ngạc nói "Hiện tại không phải vẫn còn sớm sao?"
Ngụy Thanh Hoài nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ "Quay về cũng cần thời gian."
Hơn nữa hiện tại là mùa hè, trời tối có chút muộn.
Tần Cẩn Du nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, rốt cục hỏi một vấn đề mấu chốt "Chúng ta... quay về như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, ba hài tử đều lâm vào sự im lặng chết chóc.
Đúng rồi, bọn họ trở về như thế nào?
Dùng số tiền còn lại có thể thuê xe ngựa đi đến cửa cung, vấn đề là bọn hắn mấy đứa trẻ không có gì để chứng minh thân phận.
Bởi vì đồ chứng minh thân phận rất quý giá, Ngụy Thanh Hoài chỉ lo mình sẽ đánh mất, cho nên trước khi ra khỏi cung thì đã cất ngọc bội đi.
Mà Ngụy Thanh Uyển, ngại mang theo ngọc bội phiền phức, bình thường căn bản không mang trên người.
Ba giờ hài tử nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
Bọn họ không biết rằng, trong hoàng cung, Thẩm Chiêu nghi và Hiền phi đều sắp phát điên rồi.
Rất nhiều rất nhiều người trong cung đang tìm tung tích của bọn họ, Tần lão thái gia bởi vì biết Tần Cẩn Du mất tích, nên cũng không quay lại kiệu của mình, cho nên không biết được tin tức từ kiệu phu rằng Tần Cẩn Du đã lén lút chuồn ra khỏi cung.
Tần Cẩn Du rất hối hận, sớm biết lúc thấy tam thúc thì không chạy nữa, đã sớm ngồi lên xe ngựa tiến cung.
Tuy rằng sẽ bị mắng, nhưng hồi cung càng thêm trọng yếu, bị mắng một chút cũng có thể chịu.
Trong hoàng cung nghiêng trời lật đất, ba tiểu ngốc tử chỉ nghĩ đến việc đi chơi, nhưng không có nghĩ sao để trở về vẫn còn đang ngẩn người nhìn nhau.
Ngụy Thanh Hoài đánh vỡ im lặng trước tiên "Người bên kia... hình như là quốc sư?"
Tần Cẩn Du nghĩ đến trong cung giờ đang hỗn loạn như thế nào, nghe thấy lời nói của Ngụy Thanh Hoài kinh ngạc ngẩng đầu.
Đối diện, một nữ hài tử đang đội một chiếc mũ hình đầu hổ từ quầy hàng lên đầu mình, mặt mày hớn hở nói với nam nhân bên cạnh.
Mà nam nhân bên cạnh mình, một thân ngọc lập, trên thân còn có nhàn nhạt thánh quang.
Đứng từ xa nhìn, lại giống như nhân vật bước ra từ trong cung.
Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng một thân khí chất như tiên nhân, rất rõ ràng đó là Tôn Chính Hoàn.
Trong lòng Tần Cẩn Du càng thêm bối rối, nàng còn tưởng Ngụy Thanh Hoài còn đang lừa mình, không nghĩ đến là sự thật!
Đầu óc còn chưa có phản ứng, thân thể hành động trước một bước.
Tần Cẩn Du kéo Ngụy thanh Uyển trốn sang bên cạnh, sau khi trốn, lại thấy Ngụy Thanh Hoài còn đang đứng bên ngoài, vươn đầu ra thúc giục "Nhanh đi vào? Đừng để bị phát hiện!"
Vẻ mặt Ngụy Thanh Hoài có chút vi diệu, nhìn về phía nàng như đang nhìn hai ngốc tử "Chúng ta tại sao phải trốn?"
Tần Cẩn Du bị nhìn như vậy, đáy lòng không thoải mái "Không trốn chẳng lẽ đợi bị phát hiện?"
Hai người đang nói chuyện, tiểu cô nương lại có chút cảm giác, tò mò quay lại nhìn.
Trên đầu nàng mũ đầu hổ có hai quả chuông nhỏ, khi nàng quay đầu, chuông nhỏ phát ra âm thanh thanh thủy.
Chiếc mũ nhỏ đầu hổ màu đỏ làm cho tiểu cô nương má đỏ, nàng ta sau khi nhìn thấy Ngụy Thanh Hoài, có chút hoảng hốt, nói với Tôn Chính Hoàn "Ca ca, người bên kia... hình như là bát Hoàng tử a."
Tôn Chính Hoàn bình tĩnh gật đầu.
Hôm nay Tôn Chính Linh Vân không cần đi thượng thư phòng, hắn đúng lúc cũng không có chuyện gì, liền dẫn Tôn Chính Linh Vân xuất cung đi chơi.
Đương nhiên, là đã được Ngụy hoàng chấp nhận.
Vào lúc đang chơi, hắn tính được ba đứa trẻ đầu gấu sẽ chạy ra khỏi cung chơi, sau khi cảm ứng được vị trí của bọn họ, liền dẫn theo Tôn Chính Linh Vân vô tình đi đến bên đó.
Quả nhiên nhìn thấy ba đứa ngốc ngếch đang ngây ngẩn người.
Tôn Chính Hoàn sau khi thanh toán tiền, liền dẫn Tôn Chính Linh Vân đi qua đó.
Tôn Chính Linh Vân vốn xinh đẹp, sau khi nhìn Ngụy Thanh Hoài, vui mừng nở nụ cười "Bát điện hạ, ngươi cũng đi ra ngoài chơi sao?"
Ngụy Thanh Hoài còn đang suy nghĩ tiến lên chào hỏi như thế nào, nhìn thấy bọn họ chủ động đến hỏi, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng hạ xuống.
Ngụy Thanh Hoài không cần lo lắng tiếp quay về như thế nào nữa, vẻ mặt lo âu trên mặt biến mất, tâm tình trở nên tốt hơn "Đúng vậy, nhưng chúng ta không biết quay về như thế nào."
Tôn Chính Linh Vân vốn tính toán đêm nay cùng Tôn Chính Hoàn ở lại phủ đệ ngoài cung, sáng mai hồi cung sớm chút là được.
Nhìn thấy Ngụy Thanh Hoài, nàng nhất thời sửa lại chủ ý "Kỳ thật ta cùng ca ca cũng chuẩn bị hồi cung, các ngươi có muốn trở về với chúng ta không?"
Lúc nói lời này, Tôn Chính Linh Vân tim đập có chút nhanh.
Bát Hoàng tử vừa mới cười với nàng!
Có phải vì nhìn thấy nàng nên vui vẻ?
Nghĩ như vậy nàng tự nhiên có chút nóng mặt, có chút không được tự nhiên, trốn sau lưng Tôn Chính Hoàn, chỉ lộ ra một cái đầu.
Tôn Chính Hoàn quay đầu nhìn muội muội xấu hổ đang trốn sau lưng mình, lại nhìn Ngụy Thanh Hoài đang cười hì hì, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Biểu hiện của Tôn Chính Linh Vân rõ ràng là rất thích Ngụy Thanh Hoài.
Sau khi phát hiện ra việc này, khi Tôn Chính Hoàn nhìn Ngụy Thanh Hoài luôn có chút lạ.
Đương nhiên, là nghi hoặc nhiều hơn.
Muội muội đang êm đẹp sao lại bị tiểu tử này hấp dẫn?