Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 88




Lời này vừa nói ra người phía dưới liền biết Ngụy hoàng đang thật sự tức giận.

Thân tín kia nhanh chóng đáp ứng, chuẩn bị đi tìm Tần Cẩn Du.

Lúc này mấy người Tần Cẩn Du đang được Tôn Chính Hoàn dẫn về cung, sau khi Tôn Chính Hoàn đem người về cung, đầu tiên là đi bẩm báo Ngụy hoàng, sau đó báo cho Thẩm Chiêu nghi và Hiền phi.

Sau khi Thẩm Chiêu nghi phát hiện không thấy Ngụy Thanh Uyển, liền phái người đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy Ngụy Thanh Uyển.

Trong lòng lo lắng như vây, Thẩm Chiêu nghi tuổi còn trẻ liền trực tiếp khóc, cung nhân an ủi như thế nào cũng không được.

Thẩm Chiêu nghi hiện giờ mới chỉ có mười chín tuổi, chưa từng sinh nở, tiến cung chưa đến hai năm thì bắt đầu chăm Ngụy Thanh Uyển, không có chút kinh nghiệm gì, nhưng lại thường xuyên bị Ngụy Thanh Uyển làm cho tức phát khóc.

Sau khi Ngụy Thanh Uyển hồi cung, nghĩ lại sáng nay khắc khẩu với Thẩm Chiêu nghi, thật ra cũng có chút hối hận, nhưng lại ngại mặt mũi nên không đi Thẩm Chiêu nghi nhận sai, hơn nữa nàng lại "Sự tích quang vinh" trốn ra khỏi cung, thì lại càng không dám đi gặp Thẩm Chiêu nghi.

Vô luận hạ nhân khuyên bảo như thế nào, thì Ngụy Thanh Uyển đều ôm chặt cây cột không buông tay.

Lúc nãy vui đùa thống khoái, hiện tại Ngụy Thanh Uyển cũng phản ứng lại, cảm thấy hình như mình tạo ra đại họa, nếu đi gặp Thẩm Chiêu nghi chắc chắn sẽ bị phạt nặng.

Ngụy Thanh Uyển không chịu đi, cung nhân cũng không dám cường ngạnh lôi Ngụy Thanh Uyển đi, đành phải đi về trước bẩm báo Thẩm Chiêu nghi.

Ngụy Thanh Uyển thừa dịp hạ nhân đi, nhanh chóng chạy về phòng mình trốn.

Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng

Ngụy Thanh Uyển biến sắc, còn chưa kịp nói gì, thị nữ của nàng ở bên ngoài cửa kinh hoàng nói "Điện hạ! Điện hạ! Chiêu nghi nương nương đang đi về phía bên này!"

Xong rồi!

Ngụy Thanh Uyển sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn trốn Thẩm Chiêu nghi.

Trước đó nàng ta trốn từ của sổ vẫn còn lưu lại dấu vết, vì phòng nàng ta lại trèo cửa sổ Thẩm Chiêu nghi phái người đứng canh ngoài cửa sổ, nếu lại trèo qua đó chắc chắn là không được.

Ngụy Thanh Uyển nhìn xung quanh, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp chui vào gầm giường.

Sau đó một âm thanh "Phanh” vang lên, cửa bị đẩy vào, Thẩm Chiêu nghi đi đến.

=

Thân tín sắp ra đến cửa đại điện, Ngụy hoàng bỗng nhiên nói "Chậm đã."

"Bệ hạ có gì phân phó?" Thân tín kia nhanh chóng quay lại, chờ mệnh lệnh.

Ngụy hoàng suy nghĩ một chút, trầm giọng nói "Tận lực áp chế việc này, khi dẫn tiểu tử Tần Cẩn Du đến, đừng làm ra động tĩnh lớn."

Chuyện hôm nay bọn Tần Cẩn Du Ngụy Thanh Hoài trốn ra khỏi cung, nếu bị truyền ra ngoài, khó tránh khỏi tổn hại đến thể diện Ngụy hoàng.

Hoàng thành uy nghiêm, lại để cho mấy tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh trốn ra ngoài, nếu truyền ra ngoài còn không cười chê Ngụy hoàng, nói thủ vệ cung thành hoàng thành không nghiêm?

Hôm nay Hiền phi còn bình tĩnh chút, Thẩm Chiêu nghi trẻ tuổi gấp đến độ phát điên, chuyện ba người Tần Cẩn Du mất tích cũng đã huyên náo cả cung đều biết.

Hiện giờ chỉ có thể đè việc này lắng xuống, tìm cái lý do hợp lý để che giấu, sau đó trừng phạt mấy đứa trẻ này riêng.

Sau khi thân tín lĩnh mệnh, nhanh chóng đi làm việc.

Đồng thời dưới đáy lòng thấy bi ai cho Tần Cẩn Du.

Tiểu tử này sợ là gặp phải chuyện không may.

Có thể đồng thời dẫn hoàng tử hoàng nữ trốn ra khỏi cung chơi, Tần Cẩn Du sợ là người duy nhất từ khi Ngụy quốc khai quốc đến nay.

May mà bát điện hạ và thập nhất điện hạ không có việc gì, nếu không đầu của Tần Cẩn Du sợ rằng cũng không giữ được.

Hiện giờ, cho dù là bệ hạ có lòng từ bi, Tần Cẩn Du chắc cũng sẽ bị trục xuất khỏi cung.

Hiện Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài đang bị Hiền phi giáo huấn.

Hiền phi nhìn thấy hai đứa trẻ trước mắt, chỉ cảm thấy nhức đầu.

Nàng cũng biết hai đứa trẻ thường ngày ngịch ngợm, nàng trước cũng không bó buộc tính tình bọn hắn, ai ngờ vừa mới không để ý, thế mà lại để cho bọn hắn trốn ra khỏi cung, còn dẫn theo Ngụy Thanh Uyển!

Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài đều đang cúi đầu, yên lặng nghe Hiền phi răn dạy, không dám nói lời nào.

Răn dạy được một lúc, Hiền phi uống ngụm trà nhuận họng, sau đó nói với Tần Cẩn Du "Chút nữa chắc chắn bệ hạ sẽ gọi con đi, con chuẩn bị nói như thế nào với ông ấy?"

Tần Cẩn Du bị răn dạy hồi lâu, cũng đã chết lặng, hiện Hiền phi đặt câu hỏi này, nàng mờ mịt ngẩng đầu "Bệ hạ cũng muốn mắng con sao?"

"Bản cung là vì tốt cho con!" Hiền phi nghiêm khắc nói, sau tiếng nói cũng nhu hòa chút "Bệ hạ mắng hay không mắng bản cung không biết, nhưng nhất định sẽ phạt ngươi."

Tần Cẩn Du nghe thấy còn bị phạt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp xuống, lông mày nhíu lại, có chút điểm không phục nói thầm "Nếu trong cung có thể định kỳ cho các điện hạ ra cung chơi, sao có thể có tình huống trốn ra khỏi cung chơi được..."

"Tần Cẩn Du!" Hiền phi cao giọng khiển trách, nghiêm khắc nhìn nàng.

Tần Cẩn Du thấy Hiền phi thật sự tức giận, cũng không dám nói nữa, đành cúi đầu xuống.

Hiền phi tuy rằng tức giận với hành vi trốn ra khỏi cung của Tần Cẩn Du, nhưng vẫn suy nghĩ vì nàng, sau khi Hiền phi tức giận nguôi ngoai, nói với Tần Cẩn Du "Chút nữa khi gặp bệ hạ, đừng cúi đầu như bây giờ, tận lực ngẩng đầu nhiều lên."

"A?" Tần Cẩn Du sửng sốt, còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, đã có cung nhân từ bên ngoài tiến vào, nói thầm bên tai Hiền phi một câu.

Là người của Ngụy hoàng tới rồi.

Tần Cẩn Du nhìn Ngụy Thanh Hoài với ánh mắt cầu cứu, nhưng hiện tại Ngụy Thanh Hoài đến thân còn khó bảo toàn, sao có thể quản được Tần Cẩn Du.

Đành phải nhìn lại nàng với ánh mắt đồng tình.

Ngụy Thanh Hoài còn đang bị Hiền phi giáo huấn, Tần Cẩn Du đã trên đường đi đến chỗ Ngụy hoàng.

Tần Cẩn Du ngẩng đầu vài lần muốn xem xem người dẫn nàng đi có thể nói một vài câu không, kết quả người kia vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không muốn tiếp lời nàng.

Nhìn người kia trên mặt như hàn băng, Tần Cẩn Du càng thêm lo âu.

Thật vất vả có thể một mình gặp phụ hoàng, cho dù là trong tình huống này, phụ hoàng liệu có thể hay không nghĩ mình là đứa trẻ hư?

Có phải hay không sau này sẽ không thích mình?

Nếu phụ hoàng không thích mình, vậy thì sau này cho dù có thể thay đổi thân phận cũng không có cách nào có thể thân cận với phụ hoàng!

Tần Cẩn Du càng nghĩ càng hoảng sợ, cuối cùng cũng bắt đầu hối hận hành vi trốn khỏi cung của mình hôm nay.

Cũng may cả đoạn đường đi là đường nhỏ không có người, cho nên cũng không có ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tần Cẩn Du.

Sau khi đi một lúc lâu thân tín kia dẫn theo Tần Cẩn Du đến bên ngoài cửa đại điện thì dừng lại, nghiêng người nói "Tần công tử, xin mời!"

Tần Cẩn Du mím miệng đi vào.

Cung nhân hầu hạ bên trong dẫn đi tới trước mặt Ngụy hoàng.

"Bái kiến bệ hạ." Tần Cẩn Du quy củ quỳ xuống hành lễ.

Ngụy hoàng vốn rất tức giận, qua một thời gian chờ Tần Cẩn Du thật ra cũng đã nguôi bớt.

Nhìn thấy tiểu hài tử vẻ mặt uể oải rối rắm, hắn dù đang tức giận cũng có cảm thấy có phần buồn cười.

Nhưng mà uy nghiêm đế vương cũng không thể ném đi, nếu là không giáo huấn Tần Cẩn Du một phen, thì không thể bỏ qua được.

Vì thế, Ngụy hoàng nghiêm túc nhìn chằm chằm hài tử trước mắt "Ngươi đã biết mình sai ở đâu chưa?"

Ngụy hoàng ngồi ở đế vị đã nhiều năm, có khí thế uy nghiêm của đế vương, thường ngày không câu nệ cười nói thì vẫn có chút dọa người.

Huống chi là vào thời điểm nghiêm túc.

Tần Cẩn Du cũng bị dọa nhảy dựng lên, trong lòng chợt lạnh.

Xong rồi! Phụ hoàng khẳng định rất chán ghét mình mới dùng ngữ khí như vậy để hỏi mình!

Tần Cẩn Du nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy khổ sở, nhưng mà nàng cũng không phải người dễ nhận mệnh, nàng luôn cảm thấy trước mặt Ngụy hoàng phải cứu vớt hình tượng của mình.

"Thần không nên dẫn theo bát điện hạ và thập nhất điện hạ ra ngoài chơi." Tần Cẩn Du thành thật trả lời.

"Biết là tốt rồi!" Ngụy hoàng hừ lạnh một tiếng, lại lập tức nghiêm khắc nói "Thanh Hoài thì thôi, Thanh Uyển ngươi thế mà lại dám dẫn ra khỏi cung!"

Vốn ý của Ngụy hoàng là, Ngụy Thanh Uyển tuổi còn nhỏ thích vui đùa nhưng lại không có thực lực, dẫn ra khỏi cung rất nguy hiểm.

Tần Cẩn Du lại tự động lý giải thành Ngụy hoàng càng thích Ngụy Thanh Uyển hơn, đáy lòng nhất thời có chút ê ẩm.

Ngụy hoàng sau khi nói hai câu thì không nói gì nữa.

Thấy bộ dáng Tần Cẩn Du ủy khuất, nhất định cũng đã bị Hiền phi răn dạy, với đầu óc Tần Cẩn Du. Đạo lý chỉ cần nói một lần nàng có thể nhớ kỹ, nếu là nói đi nói lại nhiều sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Ngụy hoàng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết nên nói như thế nào nữa, lúc này tức giận cũng đã giảm đi nhiều.

Thường sự tức giận của hắn cũng không có tiêu tan nhanh như vậy, hôm nay lại phá lệ.

Không biết vì sao, hắn nhìn thấy Tần Cẩn Du, luôn cảm thấy được một loại thân thiết.

Hơn nữa nhìn thấy gương mặt giống tiên Hoàng hậu đến chín phần, hắn cũng phát không hỏa được.