"Dẫn hoàng tử hoàng nữ làm xấu như ngươi, tất nhiên là phải phạt nặng." Ngụy hoàng nói "Dựa theo quy định trước đây, nhẹ thì đuổi ra khỏi cung, nặng thì phạt năm mươi trượng."
Tần Cẩn Du cả kinh, thì ra cung quy nghiêm khắc như vậy sao?
Nếu là bị trục xuất khỏi cung, sẽ làm gia tộc mất hết mặt mũi, nếu bị phạt nặng, không phải chỉ có chịu đau khổ hơn nữa sau này phỏng chừng không dám nhìn ai.
Kỳ thật những trừng phạt đó chỉ là Ngụy hoàng nói ra để hù dọa Tần Cẩn Du.
Sai lầm này của Tần Cẩn Du, nếu nói lớn là làm hư hoàng tử hoàng nữ, không tuân thủ cung quy, nói nhỏ thì là tiểu hài tử nghịch ngợm.
Cho dù chỉ nhìn vào phân lượng của tiên Hoàng hậu, Ngụy hoàng cũng không muốn trừng phạt người nhà tiên Hoàng hậu.
Chỉ cần người Tần gia không phạm phải sai lầm quá nghiêm trọng, thông thường Ngụy hoàng đều có thể dễ dàng tha thứ.
Cũng may người Tần gia cũng rất quy củ, thường cũng rất tuân thủ quy củ, cho dù là lớn hay nhỏ người Tần gia có thể ra vào cung, mỗi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, về phần Tần Cẩn Du...
Có lẽ là ngoài ý muốn đi.
Tần Cẩn Du vừa không muốn bị đuổi ra khỏi cung vừa không muốn bị phạt trượng, nhưng vẻ mặt Ngụy hoàng rất nghiêm khắc, nàng lo lắng "Cầu bệ hạ không cần đuổi thần đi, cũng không cần gọi người đến phạt trượng thần."
Ngụy hoàng cũng không biết tại sao hôm nay hắn có thể nói chuyện một cách thanh thản cùng với một tiểu hài tử lâu như vậy, hắn thấy Tần Cẩn Du sắc mặt bối rối, ngữ khí nhu hòa đi một chút, nhưng vẫn có chút dọa người "Đứa nhỏ bướng bỉnh như ngươi, nếu là không phạt như vậy, còn có thể phạt như thế nào?"
Tần Cẩn Du không yên bất an mở miệng, thanh âm ẩn ẩn có chút khóc nức nở "Thần... thần có thể nửa tháng không ăn điểm tâm..."
Lúc nói lời này, tâm Tần Cẩn Du đều đang rỉ máu.
Nửa tháng không được ăn điểm tâm đối với nàng mà nói quả là một khổ hình, nhưng là lúc này, cần phải phải hy sinh một ít thứ gì đó, mới có thể bảo toàn chính mình không bị trục xuất khỏi cung cũng như bị phạt trượng.
"Không được ăn điểm tâm?" Ngụy hoàng nở nụ cười một tiếng "Đây cũng được coi là hình phạt?"
"Đến nửa tháng không được ăn điểm tâm cũng không được tính là trừng phạt sao..." Tần Cẩn Du như bị sét đánh, chẳng lẽ phụ hoàng muốn cho nàng cả đời không được ăn điểm tâm?
Nghĩ đến đây, Tần Cẩn Du vốn đang lo âu khẩn trương thì đã hai mắt đẫm lệ mông lung.
Như này có thể coi là rất không cung kính, thậm chí còn có chút tùy ý, nhưng là Ngụy hoàng cũng không tức giận.
Đứa nhỏ nho nhỏ đứng ở đó, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, mang theo tiếng khóc nức nở, làm cho Ngụy hoàng hoảng hốt trong chớp mắt
Những đứa nhỏ của hắn đều kính sợ hắn, e ngại hắn, thời điểm ở trước mặt hắn luôn luôn cung kính quá mức, giữa phụ thân nhi tử phụ thân nữ nhi không có thân tình đặc biệt.
Nữ nhi nhỏ tuổi nhất Ngụy Thanh Uyển, tùy ý hơn, không giống những đứa trẻ khác sợ hắn, nhưng lại quá ầm ĩ, làm cho Ngụy hoàng cảm thấy tâm mệt.
Mà đứa nhỏ này...
Ngụy hoàng có thể cảm giác được, Tần Cẩn Du cũng không có e ngại hắn, có đôi khi còn muốn thân cận với hắn.
Hôm nay khẩn trương như vậy, chỉ là sợ sau khi tạo ra rắc rối sẽ bị phạt mà thôi.
Nghĩ đến đây, Ngụy hoàng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Chắc là cảm giác sai.
Đứa nhỏ Tần gia, tại sao lại muốn thân cận với hắn?
Nhưng mà, nếu như công chúa hoàng hậu sở sinh năm đó còn sống, có phải cũng giống đứa trẻ này?
Ngụy hoàng có chút ngây người.
Tần Cẩn Du không biết Ngụy hoàng đang thất thần, thấy Ngụy hoàng không nói gì, nàng còn tưởng rằng Ngụy hoàng không hài lòng với trừng phạt này, hoảng sợ, cắn răng nói "Vậy... thần cũng có thể một tháng không ăn điểm tâm!"
Ngụy hoàng rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, nghe thấy câu trả lời buồn cười của Tần Cẩn Du, có chút khó hiểu.
Nhưng nhìn Tần Cẩn Du như đang dứt bỏ cái gì yêu thích, Ngụy hoàng đột nhiên nhớ tới, hắn hình như nghe thấy Hiền phi từng nói qua, Tần Cẩn Du rất thích ăn điểm tâm.
Mà tiểu ăn hàng Tần Cẩn Du cũng vì thích ăn mà nổi tiếng hoàng cung Ngụy quốc.
Nhớ tới điểm này, Ngụy hoàng cũng hiểu ra được tâm lý của Tần Cẩn Du.
"Tần Cẩn Du, đây chính là do tự ngươi nói," Ngụy hoàng nghiêm mặt nói "Nhớ kỹ, một tháng không được phép ăn điểm tâm, từ hôm nay trở đi không được chạy loạn trong cung! Ở yên trong chỗ của ngươi tự kiểm điểm trong ba ngày, trừ bỏ hạ nhân đưa cơm, không được phép gặp bất kỳ ai!"
Tần Cẩn Du hiểu, đây là muốn nhốt nàng lại.
Nghĩ đến việc ba ngày không thể đi ra ngoài chơi, một tháng cũng không được ăn điểm tâm, Tần Cẩn Du hận không thể ngất đi.
Nhưng mà, tuy rằng xử phạt như vậy tuy rằng tàn nhẫn nhưng vẫn tốt hơn là bị đánh hoặc trục xuất khỏi cung làm cho gia tộc hổ thẹn.
Tần Cẩn Du lập tức quỳ xuống "Tạ ơn bệ hạ ân điển!"
"Được rồi," Ngụy hoàng ý bảo Tần Cẩn Du đứng lên, sau đó giả bộ như tùy ý hỏi han "Nói một chút xem hôm nay các ngươi sau khi xuất cung phát sinh những việc gì."
Ngụy hoàng vốn không hứng thú với mấy đứa nhỏ này, nhưng hôm nay thân tín có báo với hắn rằng ba người Tần Cẩn Du có gặp người của Việt Thiên tông trên đường, Tần Cẩn Du lại nói chuyện nhiều hơn với người Việt Thiên tông, muốn biết lúc đó phát sinh ra chuyện gì thì còn cần phải hỏi Tần Cẩn Du.
Đây cũng là một trong những mục đích hắn gọi Tần Cẩn Du đến.
Tần Cẩn Du cũng không có giấu diếm, nói toàn bộ mọi chuyện xảy ra sau khi xuất cung.
Thuận tiện nói ra Lăng Quân Trạch tạo cho Ngụy Thanh Uyển một lá chắn, cùng với những lời đối đáp với bọn họ.
Sau khi nghe thấy nữ nhi của mình thề phải gả cho một người mới gặp lần đầu, Ngụy hoàng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng là rất nhanh, hắn đã bị một vấn đề khác hấp dẫn lực chú ý.
Lăng Quân Trạch tên này...
Hắn mơ hồ nhớ lại, tông chủ Việt Thiên tông trước đây hình như họ Lăng.
=
Trong Dực Khôn cung, Hiền phi đã sớm giáo huấn xong Ngụy Thanh Hoài, mà Ngụy Thanh Hoài từ trước đều mặt dày, bị mắng xong không bao lâu lại hồi phục thành một bộ cợt nhả.
Ngụy Thanh Hoài thấy Tần Cẩn Du chậm chạp không quay lại, cảm thấy có chút hoảng hốt "Mẫu phi, phụ hoàng có phải sẽ phạt nặng Tần Cẩn Du? Tần Cẩn Du sẽ xảy ra vấn đề gì lớn không? Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa quay lại?"
"Yên tâm," tương phản với sự lo lắng của Ngụy Thanh Hoài, Hiền phi một chút cũng không lo lắng "Tần Cẩn Du sẽ không gặp chuyện không may."
"Thật sao thật sao?" Ngụy Thanh Hoài cho có được câu trả lời của mẫu phi, nhưng vẫn rất lo lắng, sốt ruột đi tới đi lui trước mặt Hiền phi "Nhưng mà lâu như vậy, phụ hoàng nếu không phải đang mắng Tần Cẩn Du, chẳng lẽ lại còn khen ngợi nàng sao?"
Ngụy Thanh Hoài càng nói càng sốt ruột, xoay người liền đi ra ngoài "Lần này chuyện xuất cung cũng do con và Ngụy Thanh Uyển, phụ hoàng sao có thể chỉ mắng Tần Cẩn Du được chứ! Không được, con muốn đi tìm phụ hoàng!"
Ngụy Thanh Hoài đi tới đi lui trước mặt Hiền phi, cũng đã làm cho Hiền phi tâm phiền ý loạn, hiện giờ thấy hắn còn muốn đi ra ngoài, liền tức giận nói "Được rồi! Con đi có thể làm cái gì, chỉ có thể làm cho phụ hoàng con phiền lòng, ở yên chỗ này cho ta!"
Ngụy Thanh Hoài "Ồ" một tiếng, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Hiền phi, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, dưới đáy lòng cầu nguyện cho Tần Cẩn Du vạn lần đừng gặp chuyện không may.
Hiền phi dưới đáy lòng thở dài một tiếng.
Nàng có hiểu chút ít về Ngụy hoàng, biết rằng Ngụy hoàng tuy rằng tức giận với hành vi của Tần Cẩn Du, nhưng cũng sẽ không trừng phạt nặng nề với Tần Cẩn Du.
Thứ nhất, Tần Cẩn du trên danh nghĩa là cháu của tiên Hoàng hậu, lớn lên lại giống với tiên Hoàng hậu.
Thứ hai, cũng là quan trọng chút.
Năm đó, Ngụy hoàng chuồn ra cung chơi gặp phải Tần Tử Nhu và Tần Tử Nghi đồng dạng trốn tử phủ đệ đi chơi.
Chính là vào thời điểm đó, Ngụy hoàng khi đó vẫn còn là hoàng tử đã nhất kiến chung tình với đích trưởng nữ Tần gia.
Chẳng qua khi đó Ngụy hoàng lớn tuổi hơn Tần Cẩn Du nhiều, cũng lợi hại hơn nhiều, hành vi lén chuồn ra khỏi cung không có bị người khác phát hiện.
Hành vi của Tần Cẩn Du lén trốn ra khỏi cung như vậy...
Quả nhiên là rất có phong phạm của phụ mẫu nàng năm đó.