Sáng sớm, kết thúc bài rèn luyện buổi sáng, Dịch Thế An thu dọn đồ đạc, lái xe đến viện nghiên cứu để dự họp, nói chính xác hơn thì đây là lễ chào đón Tô Uyển.
Sau màn tự giới thiệu kiểu cũ, Khưu lão bước ra tổng kết: "Mọi người vừa mới làm quen với nhau rồi nhỉ, một lần nữa cùng nhau hoan nghênh Tô Uyển gia nhập đại gia đình của chúng ta nhé."
Tiếng vỗ tay vang lên, Tô Uyển đứng dậy nhã nhặn gửi lời cảm ơn, chỉ có Dịch Thế An không yên lòng.
Khưu lão nhìn học trò nhà mình đang suy nghĩ lan man, lớn tiếng nói: "Khụ, cuộc họp sẽ kết thúc tại đây. Tất cả chúng ta quay lại công việc của mình thôi. Tiểu Dịch, em dẫn Uyển Uyển đi làm quen."
Dịch Thế An lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nói: "Vâng, viện trưởng."
Thấy Dịch Thế An đồng ý, Khưu lão lại quay sang nhìn Tô Uyển, "Uyển Uyển, nếu em có vấn đề gì không hiểu gì thì cứ hỏi em ấy. Em ấy chính là trụ cột của viện nghiên cứu."
Tô Uyển nghe vậy nhếch môi, "Cảm ơn viện trưởng, em sẽ "thỉnh giáo" giáo sư Dịch, hy vọng giáo sư Dịch có thể dốc túi tương thụ."
Dốc túi tương thụ (倾囊相授): Dốc lòng chỉ dạy, giáo viên biết bao nhiêu thì dạy học sinh bấy nhiêu
Khưu lão sợ Dịch Thế An sẽ khiến Tô Uyển khó xử trước mặt mọi người, vội vàng hòa giải, "Ha ha, chỉ cần Uyển Uyển chịu học hỏi, em ấy nhất định sẽ không giấu giếm."
Không buồn tranh cãi với nàng, Dịch Thế An nhàn nhạt nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô xem cách bố trí của các phòng thí nghiệm và trường học trước."
Khi Tô Uyển đến gần, một mùi nước hoa xộc vào mũi Dịch Thế An, khách quan mà nói thì rất thơm, nhưng Dịch Thế An lại cảm thấy có chút khó chịu, liền kéo khoảng cách giữa hai người ra xa.
"Sao vậy, Giáo sư Dịch bình thường không dùng nước hoa à?" Tô Uyển nhìn thấy hành động của Dịch Thế An có chút không vui.
Dù là phòng thí nghiệm hay bệnh viện, mùi thường truyền những tín hiệu khác nhau, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân của bác sĩ.
Dịch Thế An không có chỉ rõ ràng mà nói bóng gió: "Thật sự không cần thiết, ảnh hưởng đến phán đoán."
Tô Uyển hiểu rõ Dịch Thế An đang nói bóng gió rằng nàng không chuyên nghiệp, cười lạnh nói: "Tôi không thể so được với cô, giáo sư Dịch y giả nhân tâm. Tôi học cái này trước tiên vì hứng thú và thứ hai là để tích lũy nhân mạch, một tuần thực hiện bao nhiêu ca phẫu thuật đều phụ thuộc vào tâm trạng của tôi."
Dịch Thế An không những không tức giận mà còn cười, "Vậy tôi cũng không có gì để dạy cô." Hướng đi bất đồng, khó lòng hợp tác.
"Thành thật mà nói, dáng vẻ này của cô khiến tôi cảm thấy rất hứng thú." Tô Uyển bày ra tư thái mà nàng tự cho là đẹp lạnh lùng.
"Tôi mặc kệ cô nghĩ gì, dù sao tôi cũng không có hứng thú với cô." Dịch Thế An ngắt lời, "Nhanh đi thôi, buổi chiều tôi còn có việc phải làm."
Tô Uyển bắt đầu hào hứng, "Còn có hẹn sao? Ai lại không sợ lạnh như vậy?"
Dịch Thế An cau mày, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến cô."
Tô Uyển không tiếp lời nữa, nhưng trong lòng lại lên chủ ý, xem ra thật sự có hẹn, nàng ngược lại nghĩ muốn gặp thử người này.
Tô Uyển cố ý trì hoãn thời gian, Dịch Thế An vội vàng đến sân bay trước khi máy bay hạ cánh.
Tắt máy xe, Dịch Thế An thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại ra kiểm tra tình trạng chuyến bay.
Xem chừng Thẩm Dĩ Hạ đã gần đến lối ra, Dịch Thế An chuẩn bị gọi điện hỏi vị trí gặp nhau thì người bên kia đã gọi đến.
"Em ở đâu? Ngoài cửa hình như có vài người hâm mộ, em tự bảo vệ mình nhé." Ngữ khí Thẩm Dĩ Hạ mang theo áy náy.
Dịch Thế An hơi sửng sờ, ôn nhu nói: "Không sao đâu, tôi mang theo mũ và khẩu trang. Tôi sẽ lái xe tới ngay, cô đợi một lát."
"Được rồi, vậy em ở trên xe chờ nhé, đừng ra ngoài." Thẩm Dĩ Hạ sợ có người đăng cô lên mạng.
Đội mũ và đeo khẩu trang, Dịch Thế An nhanh chóng lái xe đến lối ra.
Mặc dù là chuyến đi riêng tư nhưng một số người hâm mộ đã lấy được thông tin chuyến đi của Thẩm Dĩ Hạ và giờ phút này đang đi cùng Thẩm Dĩ Hạ đến lối ra.
"Hạ Hạ, hôm nay trông chị rất đẹp, về nhà chơi vui không?" "Chúng em chỉ muốn ngắm chị một chút thôi, sẽ không chụp hình."
Những người này thường ngày hay đón tiễn ở sân bay, Thẩm Dĩ Hạ vốn đã quen thuộc với bọn họ, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Sao hôm nay Hạ Hạ lại chỉ có một mình? Dũng ca không đến đón sao?" "Đúng a, như vậy không quá an toàn."
Dịch Thế An dừng lại bên đường để quan sát tình hình trong đại sảnh, có chút bất an khi nhìn thấy Thẩm Dĩ Hạ bị nhóm người vây quanh.
Thẩm Dĩ Hạ đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì một giọng nói quen thuộc truyền vào đến tai nàng.
"Xin lỗi vì đến muộn. Anh trai tôi có việc nên nhờ tôi đến đón ngài." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng rơi vào tai Thẩm Dĩ Hạ đặc biệt ấm áp.
Dịch Thế An thuần thục lấy chiếc vali từ tay Thẩm Dĩ Hạ, ngăn cách nàng khỏi những người hâm mộ.
Không phải đã bảo em đừng xuống à? Thẩm Dĩ Hạ dùng ánh mắt thẩm vấn Dịch Thế An.
Dịch Thế An chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Các fan bị khí thế của Dịch Thế An hù dọa, tự giác lùi lại hai bước.
"Oa, chị gái này thật là đẹp trai. Làm sao Dũng ca lại có được một cô em gái xinh đẹp như vậy?" "Đúng vậy, khí chất cũng rất xuất trần." "Đẹp hay không không quan trọng, đến muộn chính là đến muộn, vạn nhất Hạ Hạ gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"
Nghe thấy tiếng fan xì xào ở phía sau, Thẩm Dĩ Hạ càng lúc càng cảm thấy không vui, vội vàng đi về phía trước.
Bởi vì có sự hiện diện của fan nên Thẩm Dĩ Hạ chọn ngồi ở ghế sau.
"Tạm biệt Hạ Hạ." "Tạm biệt Hạ Hạ." Các fan đồng loạt chào tạm biệt Thẩm Dĩ Hạ, bất đắc dĩ nhìn chiếc xe rời đi.
"Hạ Hạ đổi xe à? Đây không phải xe riêng của chị ấy đúng không?" "Có lẽ vậy, cũng không thể là của em gái Dũng ca được." "Nhưng chị gái đó khỏe quá, một tay xách vali vào cốp xe."...
Sau khi lên xe, hai người đồng loạt tháo khẩu trang, mũ ra và hít thở không khí trong lành.
Đang định hỏi Dịch Thế An tại sao lại xuống xe, Thẩm Dĩ Hạ dừng một chút, cau mày cẩn thận xác định nguồn gốc của mùi hương.
Cảm giác được Thẩm Dĩ Hạ từ phía sau tới gần, giáo sư Dịch không khỏi mở miệng, "Sao vậy?"
Thẩm Dĩ Hạ ghé sát vào cổ Dịch Thế An, hô hấp gần bên tai, trầm giọng nói: "Em đã đi chơi cùng cô gái nào?"
Phần tóc gáy dựng đứng lên, Dịch Thế An có hơi loạng choạng, vô tình tăng tốc xe.
Không khỏi khẩn trương, Dịch Thế An nuốt nước miếng, cẩn thận nói: "Không có a, buổi sáng tôi đã ở viện nghiên cứu."
"Ồ, vậy nghĩa là chỉ đi chơi ở viện nghiên cứu thôi." Thẩm Dĩ Hạ bắt lấy trọng điểm kỳ quái.
...Sao lại nói như thể tôi phản bội cô vậy? Dịch Thế An đành phải nói sự thật, "Không có, tôi vừa đưa một đồng nghiệp mới đến thăm quan phòng thí nghiệm, cô ấy xịt nước hoa khá nhiều."
Ồ, có một nữ đồng nghiệp gợi cảm đến đây. Thẩm Dĩ Hạ nhàn nhạt nhìn lướt qua Dịch Thế An đã nổi nổi da gà lên tận cổ, rồi trở lại chỗ ngồi.
Thân thể Dịch Thế An còn chưa hoàn toàn thả lỏng lại căng lên trước giọng nói phía sau: "Sao vừa rồi em lại đi xuống, thật sự rất không an toàn."
Nghe được Thẩm Dĩ Hạ lo lắng trách móc, Dịch Thế An thả lỏng, mím môi một cái, nhẹ nhàng nói: "Tôi không yên tâm."
Thẩm Dĩ Hạ cười khẽ, "Biết quan tâm tới chị a, vừa rồi gọi người khác là anh trai thuận miệng như vậy, sao không chịu gọi chị một tiếng chị chứ."
Dịch Thế An: "..." Để Thẩm Triệt gọi cô là chị còn chưa đủ à?
Thẩm Dĩ Hạ lần nữa xích đến gần Dịch Thế An, chậm rãi nói: "Hay là nói, em muốn gọi cái khác?"
Khác? Còn có thể gọi là gì nữa?
Thẩm Dĩ Hạ nhìn đôi mắt trong veo của người kia đang lộ ra nghi hoặc, trong lòng cảm thán, thật đúng là đồ ngốc, chỉ số EQ để dồn hết cho IQ rồi sao?
"Nhất Nhất?" Dịch Thế An không chắc chắn, khó khăn mở miệng.
Thẩm Dĩ Hạ cúi đầu cười, sao lại đáng yêu như vậy a, đây chính là mặt lạnh ngạo kiều trong truyền thuyết sao?
Ngẩng đầu lên, Thẩm Dĩ Hạ câu môi dẫn dụ nói: "Nói lại lần nữa đi. Vừa rồi nghe không rõ."
Dịch Thế An trầm mặc, cố gắng giả vờ như không nghe thấy.
Xem ra sẽ không, chị đây sẽ dạy em. Nhìn ánh đèn đỏ sắp sáng lên trước mắt, trong đầu Thẩm Dĩ Hạ hiện lên ý nghĩ, nhướng mày ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Chị ~"
!!! Đồng tử của Dịch Thế An giãn ra, cho rằng bản thân nghe nhầm, dừng xe lại quay đầu nhìn gương mặt đang mỉm cười nham hiểm của Thẩm Dĩ Hạ.
"Kinh ngạc như vậy làm gì, chị gái tốt của em ~"
Dịch Thế An như muốn mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cho đến khi người chủ xe phía sau bấm còi thúc giục.
"Chị tập trung lái xe tốt đi nha. Tính mạng của em gái hoàn toàn nằm trong tay chị đó ~." Thẩm Dĩ Hạ làm ra biểu cảm nhu nhược nũng nịu nói.
Người này hôm nay bị cái gì kích thích vậy chứ? Dịch Thế An cảm thấy trong xe ngột ngạt và nóng bức, hé mở cửa sổ để thông gió.
"Đừng nháo nữa, chị à." Dịch Thế An khó khăn mở miệng, hai chữ cuối cùng như hút hết dưỡng khí trong cơ thể cô.
Tiếng "Chị" của Dịch Thế An yếu ớt như âm thanh một con muỗi, Thẩm Dĩ Hạ nở hoa trong lòng, thật dễ nghe, đến mức nàng muốn nghe lại.
Thẩm Dĩ Hạ nhìn chằm chằm vào cái cổ mịn màng của người kia, ánh mắt ảm đạm, đặc biệt muốn nghe ở chỗ khác.
Người phía sau hồi lâu không có phản ứng, Dịch Thế An lại nhẹ giọng gọi: "Chị?" Đã qua lần đầu tiên, gọi lần nữa trong lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thẩm Dĩ Hạ lấy lại tinh thần, vừa lòng thỏa ý, "Hửm? Chị đây."
Một cảm giác khó tả lan rộng ra trong lòng Dịch Thế An, tê tê dại dại, như thể đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Thở ra một hơi, Dịch Thế An đổi chủ đề: "Phía trước có một nhà hang, thức ăn không tệ, chúng ta ăn xong rồi hẵn tới đó nhé?"
"Được, có phòng riêng không?" Thẩm Dĩ Hạ không muốn lại trải qua chuyện vừa rồi. "Có, cô muốn ăn gì, tôi đi gọi món."
Thẩm Dĩ Hạ híp mắt, ung dung nói: "Gà nướng, canh chua cá."
Đây là sự kết hợp kỳ lạ gì vậy? Nhưng hình như nhà cô có hai món này. Dịch Thế An nghĩ nghĩ, "Được, thêm chút rau củ vào nhé?"
Thẩm Dĩ Hạ khí định thần nhàn tựa lưng vào ghế: "Được, xào giấm nhé."
Dịch Thế An nghi hoặc hỏi: "Cô về nhà ăn cay nên nóng trong người à?" Hết canh chua cá lại còn rau xào giấm.
"Không, Đế Đô quá khô hanh, hơn nữa nhìn em một lát sẽ thấy nóng lên." Trong lời nói Thẩm Dĩ Hạ chứa hàm ý.
Không khí ở Đế Đô quả thực rất khô hanh, Dịch Thế An không nghi ngờ gì, nhanh chóng thống nhất món ăn với nhà hàng.
Vì bữa ăn đã được đặt trước nên hai người ngồi xuống không bao lâu thì đồ ăn được dọn lên.
Thẩm Dĩ Hạ gắp thức ăn cho Dịch Thế An, "Ăn nhiều cá một chút, 'công tác' cực khổ rồi."
Chén ăn dần dần chất cao như núi, Dịch Thế An ngăn cản Thẩm Dĩ Hạ, "Đủ rồi, đủ rồi. Cô cũng ăn nhiều một chút."
"Không sao, chị ăn thịt gà và củ cải trắng là được." Thẩm Dĩ Hạ cắn một miếng củ cải trắng xào giấm, vị chua chua trào ra trong miệng.
"Về nhà có vui không?" Dịch Thế An hỏi ra vấn đề nén ở trong lòng.
Thẩm Dĩ Hạ nghiêng đầu, "Rất vui, làm được một việc vui ngoài dự liệu."
"Việc vui?"
"Ừm, khi có cơ hội sẽ kể cho em." Thẩm Dĩ Hạ thừa nước đục thả câu.
Dịch Thế An gật gật đầu, xem ra là chuyện công việc.
"Còn em thì sao, em có nhớ chị gái hàng xóm dịu dàng, thông minh, hào phóng, xinh đẹp và quyến rũ của mình không?" Thẩm Dĩ Hạ một hơi kể ra chuỗi tính từ miêu tả.
"Khụ, khụ." Dịch Thế An bị sặc canh, ho khan không ngừng.
Thẩm Dĩ Hạ đưa khăn giấy, nhẹ vỗ lưng cô, "Ăn từ từ, tô canh cá này là của em, chị không tranh giành với em đâu."
Bình tĩnh lại một chút, Dịch Thế An uống chút nước, đè xuống cảm giác khó chịu trong cổ họng, chậm rãi nói: "Cảm ơn."
Thẩm Dĩ Hạ nhíu mày, "Không có sao?"
Dịch Thế An gạt đi hình ảnh trong đầu, giả vờ bình tĩnh đáp: "Không có."
Thẩm Dĩ Hạ chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt nhìn về Dịch Thế An mang theo tán thưởng, được, đây chính là em nói, lát nữa đừng hối hận.
Tác giả có lời muốn nói:
Có người nào đó dần dần đánh mất chính mình trong từng tiếng chị của Thẩm ảnh hậu.
Ô ô ô, chị của tôi ở nơi naò? (thỉnh thoảng lạiphát tính nổi điên, đừng quản tôi, xem văn đi)