Thâm Cung Hỗn Loạn

Thâm Cung Hỗn Loạn - Chương 24: Chương 24:






Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Anh Minh cảm thấy đồ ăn này có thể là không dễ nuốt rồi, lần trước chuyện thưởng vịt vẫn một mực sóng êm gió lặng, thật ra có chút không bình thường. Hôm nay Hoàng đế lại tới Từ Ninh cung vì lập hạ, có thể mượn chuyện uống cháo đậu đỏ hợp tình hợp lý gây khó dễ cho nàng không? Nàng có nên giả bệnh để giữ mạng không?
Nàng hỏi Tùng Cách: “Ngươi nhìn sắc mặt ta thế nào?”
Tùng Cách tỉ mỉ đánh giá nàng: “Mấy ngày nay khí sắc chủ tử rất tốt, trước kia ở nhà cũng không được hồng hào như vậy, nô tỳ đoán là do thuốc của Tuần thái y tốt. Rốt cuộc là thái y xem bệnh cho Hoàng thượng, khác hẳn với những loại ngu dốt hại người kia.”
Anh Minh không nghe được lời nàng muốn nghe, vốn còn hi vọng xa vời có thể tránh mặt một lần, kết quả chỉ nhìn mặt cũng có thể nhìn ra được nàng rất khỏe, lấy cái gì để chắn! Nàng lập tức có chút uể oải: “Ta không muốn gặp Hoàng thượng.”
Tùng Cách hiểu rõ nỗi khổ của nàng, vốn là nhìn nhau không vừa mắt, gặp nhau đỏ mày xanh mắt [1], Hoàng đế lại đổ oan cho chủ tử nhìn lén hắn.
[1] Đỏ mày xanh mắt: Ý chỉ sự tức giận.
Nhưng mà không đi thì không được, Thái hoàng Thái hậu chắc là lão thái thái nóng lòng làm mai nhất trên đời, thật là không buông tha bất kỳ cơ hội nào để có thể cho hai người bọn họ gặp mặt, ngay cả một bát cháo đậu đỏ cũng có thể để cho bọn họ đến uống cùng một chỗ. Tùng Cách nói: “Chủ tử đi thôi, vì Tề gia.”
Anh Minh thở mạnh hai cái, rốt cuộc kiên trì đứng lên, vuốt lại áo choàng trên người, ngẩng cao đầu mà bước đi về phía cung Từ Ninh.

Trong cung luôn phân định cẩn thận tỉ mỉ với các tiết khí, giống như hôm lập xuân từ trên xuống dưới toàn cung đều mặc một dạng y phục mùa xuân, tới ngày lập hạ tất cả mành cửa nhất định phải đổi thành rèm trúc cuốn tơ vàng. Trước khi Anh Minh về Đầu Sở tất cả vẫn còn như trước, chỉ mới qua hai canh giờ, từ trong ra ngoài đều đã được đổi xong xuôi.
Nan trúc nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái, những cạnh nan ngẫu nhiên lại chạm vào nhau phát ra một chuỗi tiếng vang. Ngày mùa hè có một hương vị riêng, hương vị đó có thể đến từ một vệt sáng trên lá, một cơn gió mát trên tóc mai, hoặc là một miếng dưa hấu ngọt lịm dưới chòi hóng mát làm cho toàn thân lộ ra sự sảng khoái. Anh Minh từ Nguyệt đài [2] đi qua, trên mặt cười tủm tỉm, không phải nàng vui vẻ vì có thể uống cháo đậu đỏ, mà bởi vì đang đi gặp người xấu có quyền lực nhất trong cung nên phải kìm nén, trưng ra vẻ mặt tươi cười.
[2] Nguyệt đài: Đài ngắm trăng.
Cách một rèm trúc, nhìn từ chỗ sáng vào chỗ tối thì không rõ lắm, nhưng nhìn từ trong tối ra ngoài sáng lại có thể thấy không sót thứ gì. Nàng mới đổi y phục mùa hè của Hàng Châu, áo choàng màu vàng nhạt che lên ngọc trâm hình mây màu xanh lục cài sau đầu, hồ điệp kết màu xanh nhạt phất phơ theo từng bước chân, tựa như một màu xanh biếc đầu hạ, hệt du long bơi vào tiền điện Từ Ninh cung.
Thái hoàng Thái hậu ở Đông thứ gian với Hoàng đế, còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng hai tổ tôn một nói một đáp ở bên trong. Hoàng đế đang hồi bẩm về việc thờ phụng An Sơn lăng của Đại hành Hoàng hậu, như Lỗ bộ an bài đưa tang, đi đường nào, dừng chân nơi nào.
Chốc lát Anh Minh chợt thấy hoảng hốt, thời gian trôi qua thật nhanh, Thâm Tri qua đời đã hơn một tháng. Người sống trên đời cũng không thoát khỏi sự sắp đặt của vận mệnh, mặc kệ lúc còn sống có chán ghét bản thân ở trong lồng giam đến bao nhiêu, tới lúc chết rồi, chuyện sau khi chết vẫn phải dựa vào người mình không thích nhất xử lý.
Rốt cuộc là vẫn còn may, dù sao cũng là cấp bậc Hoàng hậu, tang nghi từ trên xuống dưới không ai dám qua loa ứng phó, cũng xem như ra đi một cách có thể diện. Anh Minh hơi dừng lại, đầu kia của rèm trúc dường như có người nhìn qua, nàng không kịp nghĩ gì nữa, một lần nữa làm ra một vẻ mặt tươi cười, cách rèm nhún người thỉnh an: “Lão phật gia, nô tỳ đã quay lại rồi.”
Cung nữ đứng trực ngoài cửa vén rèm cửa lên, nàng nghiêng mình tiến vào thứ gian. Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng đế ngồi hai bên kháng trác [3], trước mặt đặt một cái bàn tròn nhỏ, trên bàn bày trái cây theo mùa cùng bánh mứt. Anh Minh thỉnh an Thái hoàng Thái hậu và Hoàng đế lần nữa, lúc này thành thành thật thật rũ mi mắt nói: “Lần trước Vạn tuế gia thưởng đồ ăn cho nô tỳ, nô tỳ còn chưa tạ ơn chủ tử. Hôm nay chủ tử giá lâm, nô tỳ khấu tạ long ân của Vạn tuế gia, tạ chủ tử ân thưởng.”
[3] Kháng trác: Một loại đồ nội thất được sử dụng ở miền bắc Trung Quốc. Nó được mọi người sử dụng để ăn và viết trên giường. Rất thuận tiện và nhanh chóng.

Hoàng đế trên mặt có vẻ giống như cười mà không phải cười. Vẻ mặt này Thái hoàng Thái hậu biết, hắn càng không hài lòng thì càng không có vẻ sắc bén.
Quả nhiên, trong lời nói của hắn, mùi thuốc súng văng khắp nơi: “Ngươi kính ngưỡng trẫm, trẫm đã biết rồi. Ngạc kỳ Lý thị mấy đời quan lớn nối tiếp nhau, quy củ cũng nghiêm, những chuyện mang ơn đội nghĩa mà ngươi làm kia rất kỹ lưỡng, thỏa đáng, lòng trẫm rất vui.”
Đây là ngoài khen trong đâm mà, trái một câu có quy củ, phải một câu kỹ lưỡng thỏa đáng, mặt hồ yên ả giấu giếm sóng ngầm vạn trượng.
Anh Minh nhát gan nói không dám: “Vạn tuế gia quá khen.” Rồi mong ngóng liếc nhìn Thái hoàng Thái hậu, lúc này cũng chỉ có Lão phật gia mới có thể cứu nàng.
Thái hoàng Thái hậu cảm thấy đau đầu, chuyện thưởng vịt này bà cũng đã nghe nói, lúc đầu bà và Thái hậu còn cười một trận, nghĩ nha đầu kia thật biết ba phải, có thể nói đạt được chân truyền của a mã nàng. Nhưng mà cười xong lại nghĩ, Hoàng đế đụng phải một cây đinh mềm như thế, sao có thể có chuyện từ bỏ ý đồ được. Quay đầu lại gây sự tiếp, hai người đấu đá tới tới lui lui, như vậy phải chờ tới lúc nào bọn họ mới đơm hoa kết trái, Thái hoàng Thái hậu lo rằng tới lúc mình xuống mồ cũng chưa chắc có thể chờ được.
Ôi, chung quy là đều còn trẻ tuổi, Hoàng đế xử lý triều chính trầm ổn lão luyện, nhưng trở lại hậu cung lại có chút không quan tâm. Trong cung nhiều tần phi như vậy, rốt cuộc là hắn vừa mắt ai? Thậm chí bây giờ Thái hoàng Thái hậu còn ngóng trông Anh Minh có thể giống như thợ khóa, mở cái khóa là Hoàng đế ra...
Thực sự không mở ra được cũng không sao, cạy ra cũng được mà.
“Ngươi là người đứng đầu thiên hạ, quả thực ban thưởng quá lớn rồi. Anh Minh là một nữ hài nhi, ngươi cho người đưa đến con vịt lớn như vậy cho nàng, chẳng phải làm nàng sợ hãi rồi sao?” Thái hoàng Thái hậu mỉm cười hòa giải: “Theo ta thì chia con vịt cho mọi người cùng ăn cũng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại là ngự tứ, không thể tự tiện xử trí. Ăn lại không được, không ăn cũng không được, càng nghĩ càng chỉ có thể để lên thờ cúng, ta thấy làm như vậy rất thỏa đáng.”

Thái hoàng Thái hậu cũng nói giúp, dây cung đang kéo căng trong lòng Anh Minh phút chốc được buông lỏng, đoán trước được rốt cuộc Hoàng đế không đến mức túm lấy nàng không buông.
Đương nhiên Hoàng đế phải cho Thái hoàng Thái hậu thể diện, ôn hòa nói: “Hoàng tổ mẫu nói rất đúng, trẫm lại quên nàng là cô nương mà đối đãi nàng như thái giám. Sớm biết như thế đã sai người cắt nhỏ thịt rồi đưa một đĩa qua là được rồi.”
Anh Minh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, vô cùng ngột ngạt vì Hoàng đế nói xem nàng như thái giám. Nhưng mà thật ra làm thái giám cũng còn tốt, không coi nàng giống côn trùng mà giẫm chết đã là không tệ rồi. Hoàng đế ghét nàng đến hàm răng cũng ngứa, giống như tiến cung là ý muốn của nàng vậy. Có đôi khi nàng nghĩ, ngươi là cửu ngũ chí tôn cao minh như thế, có bản lĩnh thì đừng để Thái hoàng Thái hậu đón nàng vào đi. Đáng tiếc nàng không có lá gan kia, nếu không sẽ nói chuyện phải trái với hắn một phen, mới không uổng công mình phải chịu chèn ép oan uổng mấy ngày nay.
Mễ ma ma đứng hầu bên cạnh cũng cảm thấy tiếp tục như thế này cũng không được, nhanh chóng nói với Thái hoàng Thái hậu: “Lão phật gia, lúc đầu để cháo đậu đỏ cho cô nương, vậy bây giờ gọi người đưa ra nhé?”
“A, đúng.” Thái hoàng Thái hậu cho nàng ngồi, lúc này dứt khoát trực tiếp đặt ghế con ở bên cạnh Hoàng thượng, nếu động tác có biên độ hơi lớn một chút thì hai người sẽ đụng vào nhau.
Người đã có tuổi, động tác cùng tâm tư cũng không quanh co lòng vòng mà. Anh Minh nhìn cái ghế thấp có chân ghế quấn vàng kia gần như đặt sát vào chân Hoàng đế, vốn nàng định lúc qua đó ngồi xuống sẽ lặng lẽ dịch ra một ít, nhưng mà ánh mắt Thái hoàng Thái hậu sáng rực nhìn chăm chăm, nàng không có cách nào khác đành phải đánh eo, nghiêng người từ từ ngồi lên một nửa mặt ghế.
Thái hoàng Thái hậu cũng mặc kệ những cái đó, cung nữ đưa cháo đến, bà để Anh Minh nếm thử rồi nói: “Đây là tập tục cũ trong cung, vào lúc lập hạ phải ăn cháo đậu đỏ, ăn vào đầu hạ vừa không bị nóng người, còn có thể giúp kích thích vị giác.”
Anh Minh tỏ ý tạ ơn phần thưởng, tự mình cầm lấy dùng. Tuy nói có ăn thì phải vui vẻ, nhưng nàng ngồi gần sát Hoàng đế, giống như đang ngồi trên lưỡi dao, thật sự làm nàng ăn không biết vị.
Hoàng đế xông long tiên hương, đó là mùi hổ phách hòa cùng cây hoa quế, mùi thơm nồng ngào ngạt, tựa như thuốc như rượu mát lạnh bền lâu. Trái lại ngửi mùi vô cùng thơm, nhưng ánh mắt nàng vừa chuyển đã nhìn thấy đầu gối của hắn, tất cả tinh lực đều tập trung vào khoảng cách hai tấc ngắn ngủi giữa hai người. Hoàng đế chỉ hơi khẽ động cũng làm cho lòng nàng run sợ, trong miệng ngậm cháo phải tự khuyến khích ba lần mới có thể thuận lợi nuốt xuống.
Đương nhiên lúc này Hoàng đế cũng không dễ chịu gì, Hoàng tổ mẫu an bài, mặc dù hắn không đồng ý nhưng cũng không tiện nói gì. Kháng trác cao hơn một chút, ghế con thấp hơn một chút, hơi rũ mắt xuống đã nhìn thấy cái đầu kia. Cô nương gia chải đầu chải rất tinh tế, dùng dầu bôi tóc không có một sợi rối. Nàng thích dùng đồ trang sức nhẹ nhàng đơn giản, một cây trâm biển phương [4] cố định trên tóc, cắm thêm một cây trâm nhỏ hình hoa nhài bằng ngọc dương chi, trang phục đơn giản, có ý vị của ngày hè.
[4] Trâm biển phương: Một loại trâm cài đặc biệt dùng để búi tóc. Loại trâm cài này thường có nhiều hình dáng nhưng thông dụng nhất là hình thanh, bẹp dài và có dạng chữ nhất. Công dụng của nó là dùng để trang trí và cố định búi tóc, tạo hình cho búi tóc của phụ nữ thời Thanh. Vd:

Hoàng đế dời ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Chân không đủ không gian, hắn chỉ có thể ngồi thẳng không nhúc nhích, hoặc thừa dịp Thái hoàng Thái hậu múc cháo vào miệng thì lặng lẽ nhích về phía sau hơi co chân lên.
Tề Anh Minh này, chỗ nào cũng đều vướng víu, giống như sự xuất hiện của nàng chính là để làm cho người ta ngột ngạt. Hắn đã từng vô cùng chán ghét Nạp Tân hai mặt, hiện tại trình độ chán ghét Tề Anh Minh của hắn cũng đã ngang hàng với phụ thân nàng, có thể thấy được sau này nàng rất có xu thế trò giỏi hơn thầy.
Thái hoàng Thái hậu đặt chén lại, tiếp nhận khăn tay chấm chấm miệng, lại nói tiếp chủ đề của Hoàng đế lúc trước: “Từ kinh thành đến Củng Hoa thành đường xá xa xôi, đi đường thuận lợi là điều quan trọng nhất. Giống Hiếu Khang Hoàng hậu đời trước, quá nhiều người khiêng quan tài, phô trương lớn nhưng mà không sắp xếp được, lúc qua cầu người này chen người kia, thực không ra thể thống gì.”
Hoàng đế nói vâng: “Nội vụ phủ cùng Bộ viện bàn bạc, kiệu nhỏ có ba mươi hai, kiệu lớn có tám mươi, kiệu lớn cao có một trăm hai mươi tám. Riêng chuẩn bị phu dịch khiêng quan tài là bảy ngàn chín trăm hai mươi người, từ kinh thành đến lăng tẩm chia làm năm chặng, mỗi chặng bố trí một cái lô điện nghỉ tạm qua đêm.”
Thái hoàng Thái hậu gật đầu: “Tất cả an bài thỏa đáng, mới thong dong.” Nói rồi bà thở dài: “Thật là thời gian mới chỉ như vừa chớp mắt, dường như Đại hành Hoàng hậu mới vừa vào cung hôm qua, bây giờ nhìn lại người đã không còn.”
Cảm khái này, thực sự là tiếc nuối với việc Hoàng hậu đang còn trẻ mà mất sớm. Thế nhưng hiện thực vô cùng tàn nhẫn, nếu như nàng còn sống tiếp, sau này cũng chưa chắc đã tốt hơn là chết. Cuối cùng cũng có một ngày phải xử lý Tiết Thượng Chương, năm năm qua nàng ấy và Hoàng đế nghiễm nhiên là kẻ thù không đội trời chung, nhất định không có khả năng quay lại tốt đẹp. Cho nên vẫn là chết đi, mặc dù không công bằng với nàng ấy nhưng cũng là cách giải thoát duy nhất.
Đảo mắt nhìn Anh Minh một cái, nàng đang ngồi cúi đầu, vẻ mặt không có cảm xúc gì. Thái hoàng Thái hậu nói: “Ngươi có quan hệ tốt với Đại hành Hoàng hậu là chuyện của ngày hôm qua, người đã chết rồi thì tất cả mọi việc và người lúc còn sống để buông bỏ hết. Chủ tử của ngươi cho phép người đi đưa linh cữu, cũng là thành toàn cho tình tỷ muội của các ngươi, tới lúc đưa tiễn nàng xong trở về thì sẽ tốt rồi.”
Trở về thì sẽ như thế nào chứ, có lẽ là sẽ quyết định thân phận của nàng ở trong hậu cung này là gì.
Anh Minh nói vâng, miễn cưỡng cười cười.
Ánh mắt Hoàng đế như nước, lẳng lặng nhìn lan can phía bên ngoài, thấy bóng dáng Đức Lộc bưng hộp cơm xuất hiện ngoài rèm, ánh mắt kia khẽ đảo, cười một tiếng nói với Thái hoàng Thái hậu: “Hôm qua Ngự thiện phòng có đầu bếp mới đến, am hiểu nhất làm sủi cảo pha lê. Tôn nhi nhớ Hoàng tổ mẫu thích ăn loại điểm tâm này, đặc biệt ra lệnh cho hắn làm một lồng.” Dứt lời lại nhìn Anh Minh, hờ hững nói: “Lần trước ngươi không ăn con vịt cũng không sao, lúc này nhất định phải nếm thử tay nghề của Ngự thiện phòng, không lại nói trẫm khắt khe bắt bẻ ngươi, cố ý đưa con vịt lớn như vậy tới làm khó ngươi.”