Thâm Cung

Thâm Cung - Chương 48




Ngoảnh đầu nhìn lại sau lưng, ta đã thấy vị sứ thần Tùy Khâu đã đứng chắp tay ngay ngắn từ bao giờ. Ta quen miệng đáp:

“Vi đại nhân bình thân.”

Vi Bạch Thái cẩn thận vái thêm một cái nữa rồi mới thẳng lưng đứng dậy, nhìn ta mỉm cười hiền hòa:

“Điện hạ có thể bớt chút thời gian gặp lão thần, lão thần thực vinh hạnh.”

Nói đoạn, ông ta giang tay làm động tác mời ta đi đến mái đình nhỏ ở giữa hoa viên. Đằng nào cũng có lệnh bài của Hoàng Đế trong tay rồi, ta không còn gì phải e ngại, bèn gật đầu với ông ta rồi thẳng bước tới phía mái đình kia, kéo ghế ngồi xuống. Vi Bạch Thái tuổi tác đã cao, râu tóc bạc trắng, đi lại chậm chạp. Đến khi ta đã yên vị, ông ta mới rề rề đi tới nơi.

“Vi đại nhân, mời ngồi.”

Sẵn có kỷ trà ở đây, ta bèn nhấc ấm trà xuống khỏi lò than, chậm rãi rót cho Vi Bạch Thái một chén.

“Tạ công chúa điện hạ.”

Vi Bạch Thái lọng cọng ngồi xuống, cầm chén trà lên thổi phù phù, mãi lâu sau mới uống được một ngụm, cười nói:

“Lão thần già cả rồi. Đúng là khiến điện hạ chê cười.”

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đi vào vấn đề chính:

“Bản cung nghe nói Vi đại nhân có vài lời muốn nói với bản cung phải không?”

Vi Bạch Thái vuốt râu, nhìn ta trầm ngâm:

“Điện hạ ở đây sống có tốt không?”

Câu hỏi này của Vi Bạch Thái thực buồn cười. Dù ở đây có không tốt thì cũng chẳng thể tệ hơn lúc ở Tùy Khâu được. Nếu người ngồi trước mặt ta đây không phải là một vị quan già thì có lẽ ta đã mắng cho một trận. Chỉ vì nghĩ người ngày còn hơn tuổi phụ hoàng ta, ta không muốn nói nặng với ông ta làm gì mới đành nén lại nụ cười mỉa mai, khách sáo đáp:

“Bản cung sống rất tốt. Vi đại nhân không cần lo lắng.”

Vi Bạch Thái gật gù, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn ta một lượt từ đầu đến chân:

“Nhìn khí sắc của điện hạ, có thể thấy Quang Nhật đế không bạc đãi người…”

Đêm qua vừa thức tới lúc mặt trời lên mới chợp mắt chốc lát thế mà khí sắc vẫn tốt sao? Không biết là do tay nghề trang điểm của Ngọc Nga quá tốt hay là mắt mũi của lão ông này kèm nhèm quá rồi.

Ta mỉm cười, lại nói thêm một câu khách sáo nữa:

“Đúng là như thế. Hoàng Thượng đối với bản cung rất tốt.”

Vi Bạch Thái thấy ta nói chuyện hờ hững, chợt cười đến rung rinh cả chòm râu bạc:

“Điện hạ hình như có điều chưa rõ… Hôm nay lão thần đến đây không phải vì lệnh của Vạn tuế gia… Là Lý Tướng quân nhờ thần chuyển cho điện hạ một số tin tức…”

Nghe đến Lý Thanh Phong, lòng ta khẽ động nhưng trên mặt vẫn duy trì sự bình thản như trước:

“Vậy sao? Chẳng hay là những chuyện gì?”

Vi Bạch Thái vẫn nhìn ta đăm đăm, chợt thở dài:

“Lý Tướng quân cũng nói là điện hạ chưa chắc sẽ tin ta… Nhưng điện hạ tin hay không tin đều được, ta chỉ cần nói lại với người mấy lời này, người tự khắc sẽ biết phân biệt thực hư.”

Ta im lặng chẳng buồn nói có tin hay không, chỉ thong thả uống trà, chờ đợi Vi Bạch Thái.

Vi Bạch Thái lại thở dài thườn thượt, chậm chạp nói:

“Lý Tướng quân bây giờ không còn quản lý Ngự lâm quân nữa, mấy tháng trước ngài ấy đã đến Xích Nhan. Dạo này sức khỏe của Vạn tuế gia không được tốt, mọi việc đều giao cho Đông Cung xử lý. Hoàng Hậu nương nương chọc giận thánh nhan nên tạm thời bị phạt đóng cửa tĩnh tâm. Phượng ấn giao lại cho Thẩm Quý phi cất giữ. Tháng trước, bệnh tình của Lý phi trở nặng, đã mất rồi.”

Mấy câu gãy gọn, chỉ là tổng kết lại tình hình sau khi ta rời đi, không thừa không thiếu. Tác phong này đúng là Lý Thanh Phong rồi.

Lý Hoàng Thương thân thể bệnh tật, không con cái, không ân sủng, vong mạng là điều sớm muộn. Thẩm thị thủ đoạn thâm hiểm, Hậu cung rơi vào tay bà ta cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Cho nên, thông tin quan trọng duy nhất là Đông Cung chấp chính. Tuy ngày trước ta chỉ quanh quẩn trong Viên Linh các hẻo lánh của mình nhưng tiếng tăm của vị Đông Cung Thái tử này vẫn vang đến tận tai ta. Thái tử Chu Trường Lăng hơn ta hai tuổi, từ nhỏ đã nổi tiếng hung hăng. Đám hoàng tử, công chúa trong cung không có ai là chưa từng bị hắn bắt nạt. Nghe nói còn có một hoàng tử nhỏ tuổi không biết trời cao đất dày, dám cự cãi với Chu Trường Lăng thế là bị hắn đá bay xuống hồ, đập đầu vào hòn non bộ, hóa thành điên điên dại dại. May mà ta ở chỗ khỉ ho cò gáy, ban ngày chẳng bao giờ ló mặt ra ngoài nên chưa đụng chạm đến Chu Trường Lăng, tính ra thì cũng có mấy lần chạm mặt, nhưng ta đều nhanh nhẹn trốn kịp. Ngày hắn được tấn phong Thái tử, ta còn nhớ Lý Thanh Phong đã nói với ta nếu Chu Trường Lăng kế vị, sau này Tùy Khâu sẽ không được bình yên. Xem ra lời ấy sắp thành sự thật rồi.

Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Vi Bạch Thái, cảm kích nói:

“Đa tạ Vi đại nhân. Bản cung hiểu rồi.”

Vi Bạch Thái cũng cười khà:

“Lý Tướng quân là chỗ thân tình với lão già này, chuyển hộ vài lời thì có cái gì to tát.”

Ta cũng cười theo:

“Nếu đã là chỗ thân tình, vậy nhờ Vi đại nhân thay ta chúc mừng Lý Tướng quân một tiếng.”

Vi Bạch Thái ngẩn ra, run run hỏi:

“Chúc mừng? Điện hạ sao lại chúc mừng Lý Tướng quân…”

Ta che miệng cười khúc khích:

“Dĩ nhiên là chúc mừng hôn sự của Lý Tướng quân rồi. Lý Tướng quân không ngại đường xá xa xôi, đưa ta qua vạn dặm đến Bách Phượng này… Thế mà ngài ấy thành thân, đến một chén rượu mừng ta cũng không thể kính ngài ấy, thực sự hổ thẹn. Hi vọng Vi đại nhân có thể giúp ta.”

Có lẽ sống ở Hậu cung quá lâu, khả năng điều chỉnh nét mặt của ta cũng luyện đến thuần thục rồi, dù cho trong lòng đắng chát nhưng nụ cười trên môi vẫn chẳng hề suy suyển.

Vi Bạch Thái nghe xong, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:

“Sao điện hạ biết được?”

Nét cười trên mặt ta đã muốn cứng lại, ta lại không muốn Vi Bạch Thái nhìn thấy sự chua chát trong đó bèn chuyển ánh mắt xuống chén trà trên bàn, thản nhiên đáp:

“Nếu không Lý Tướng quân sao lại đến Xích Nhan? Lúc trước bản cung nghe nói tổng đốc vùng Xích Nhan có ba vị thiên kim, không biết là vị nào?”

Không hiểu sao Vi Bạch Thái lại thở dài thườn thượt, trong giọng nói khàn khàn hình như còn pha lẫn nuối tiếc:

“Là đại tiểu thư.”

Ta gật đầu:

“Lý Tướng quân là con trưởng dòng chính thất của Lý Tướng gia, lấy đại tiểu thư phủ tổng đốc Xích Nhan cũng là môn đăng hộ đối. Hơn nữa còn có thể giúp ích được rất nhiều chuyện.”

Vi Bạch Thái tặc lưỡi:

“Điện hạ thực sự rất thông minh. ”

Ta cười nhẹ đáp lại, chẳng nói gì thêm.

Chuyện này còn cần phải thông minh mới nhìn ra được sao?

Xích Nhan giáp ranh Bách Phượng, là địa phận quân sự trọng yếu của Tùy Khâu. Đem tướng giỏi đến đó còn có thể có ý nghĩa gì? Chu Trường Lăng ôm mộng hùng bá thiên hạ từ lâu. Nay phụ hoàng lâm bệnh, hắn liền từng bước thực hiện mưu đồ của mình mà chuyện điều Lý Thanh Phong đến Xích Nhan chính là bước đầu tiên. Ta trưởng thành bên cạnh Lý Thanh Phong, tính cách của Người ta cũng hiểu đến bảy, tám phần. Mẫu thân Lý Thanh Phong có bệnh tim kinh niên, Người đáng lẽ đã có thể kế thừa quân đội của Lý gia từ lâu nhưng vẫn một mực ở lại kinh thành, quản lý Ngự lâm quân chính vì không nỡ rời xa người mẫu thân ốm yếu này. Bởi vậy nếu không vì quân lệnh khó cãi, Lý Thanh Phong tuyệt đối sẽ không tự nguyện đi đến một nơi xa xôi vạn dặm như Xích Nhan. Mà bỗng nhiên điều một vị tướng tài như Lý Thanh Phong đến Xích Nhan, tất yếu sẽ khiến kẻ địch sinh lòng phòng bị. Đó là chưa kể đến biên cương Xích Nhan còn có mấy tiểu quốc đối địch với Tùy Khâu. Để bọn họ nghi ngờ Tùy Khâu có ý đồ động binh thì vô cùng tai hại. Bởi vậy, ngoài thành thân ra thì còn có cách nào tốt hơn? Nếu Lý Thanh Phong lấy thiên kim Tổng đốc Xích Nhan, vậy thì chuyện Người đến Xích Nhan sẽ vô cùng hợp tình hợp lý.

Việc được giao phó đã làm xong, Vi Bạch Thái không tiện ở lâu bèn đứng dậy cáo từ, chỉ để lại một câu dặn dò ta phải bảo trọng. Ta cũng lễ phép đứng dậy cúi chào.

Vi Bạch Thái đi rồi, hai chân ta cũng hóa thành vô lực, ngồi xuống ghế rồi mà vẫn có cảm giác chơi vơi không biết sẽ té ngã lúc nào.

Nỗi sợ lớn nhất của ta cuối cùng cũng đã trở thành sự thật.

Chu Trường Lăng thực sự sẽ khởi binh.

Ngay từ những ngày đầu xuất giá, ta đã dự tính tới việc này. Nhưng khi ấy phụ hoàng còn khỏe mạnh, sự việc vẫn chưa đi đến mức này. Phụ hoàng vẫn luôn muốn chinh phạt Bách Phượng từ lúc Hoàng Đế lên ngôi, ngặt nỗi binh lực chưa đủ, lại thêm vào tuổi già khiến ngài có phần nhát gan, lần lữa mãi vẫn chưa xuất binh được. Vậy nên ta cứ nghĩ phải năm năm nữa chiến tranh mới có thể xảy ra. Nhưng mà với tình hình bây giờ, Chu Trường Lăng không nhát gan như phụ hoàng, hắn không những hung hãn hiếu chiến mà còn có thực tài quân sự. Chu Trường Lăng lên ngôi rồi, ta không chắc mình còn được bao nhiêu thời gian. Mọi dự tính trước đây xem như sụp đổ.

Ta phải làm sao đây?

Hiện giờ Hoàng Đế đối với ta không tệ, nhưng bấy nhiêu sủng ái đã đủ để hắn bằng lòng che chở ta hay chưa, ta chẳng dám nói trước.

Lúc ta đang ngồi thần người ở đó thì có một tiểu thái giám không biết từ đâu chạy tới, bất ngờ quỳ sụp xuống trước mặt ta:

“Nô tài bái kiến Hòa phi nương nương.”

Ta nhìn thấy hắn, chẳng đoán được lại xảy ra chuyện gì, mệt mỏi phẩy tay:

“Đứng lên đi.”

Tiểu thái giám kia lấm lét nhìn trước ngó sau, chắc chắn chung quanh không có ai mới cẩn thận lấy trong tay áo ra một phong thư, dúi vào tay ta:

“Có một vị lão đại nhân vừa mới đưa cho nô tài cái này, nói ông ấy không tiện quay lại đây, nhờ nô tài đưa cho nương nương.”

Nói xong lập tức cắm đầu chạy mất.

Thế là thế nào nhỉ?

Chẳng lẽ Vi Bạch Thái lại lẩm cẩm đến mức này?

Ta nhìn kĩ mới thấy phong thư trong tay hoàn toàn bình thường, cả tên người nhận cũng chẳng đề.

Thở dài một tiếng, sẵn có lò than nhỏ dùng pha trà trên bàn, ta thuận tay thả phong thư bí ẩn nọ vào luôn. Than trong lò lách tách cháy đỏ, chẳng mấy chốc phong thư kia đã chỉ còn là một nhúm tàn tro.

Những lời cần nói, Lý Thanh Phong đều đã nhờ Vi Bạch Thái nói lại cả rồi. Viết thêm một phong thư để làm gì? Hơn nữa, nếu thực sự có một phong thư thì Vi Bạch Thái ngay cả một tờ sớ cống phẩm dài mấy tấc còn đọc thuộc làu làu, sao có thể quên mất kia chứ? Mà quên rồi thì thôi, sao dám to gan nhờ một tiểu thái giám xa lạ đưa hộ?

Ai đưa phong thư giả này đến? Mục đích là để thử lòng ta hay còn có điều gì sâu xa hơn?

Ngày hôm nay ta đã quá mệt mỏi rồi, chẳng muốn nghĩ thêm một chuyện nào nữa.

Bất luận phong thư này là của ai ta đều không đọc. Của kẻ khác giả danh cũng thế, mà của Lý Thanh Phong thực sự thì cũng vậy.

Ta thừa nhận bản thân từng rất thích Lý Thanh Phong. Lý Thanh Phong là người thân duy nhất của ta. Nếu không có Lý Thanh Phong thì cũng sẽ không có Chu Đan Nguyệt ngày hôm nay. Thứ tình cảm ấp ủ từ thời thiếu nữ ấy sao có thể dễ dàng phai nhòa? Nếu tình yêu mà muốn quên là quên ngay được thì ngay từ đầu đó đã chẳng phải chân tình.

Chỉ là, quên hay nhớ thì bây giờ cũng chẳng còn có ý nghĩa gì.

Đại công chúa Tùy Khâu có thể thích Lý Thanh Phong, nhưng trong lòng của Hòa phi Bách Phượng chỉ được phép có bóng hình của Quang Nhật đế mà thôi.

Ta không phủ nhận sự chua chát trong lòng khi nghe tin Lý Thanh Phong thành thân. Nhưng ta càng hiểu rõ một lý lẽ: cho dù sau này ta có thể hoàn toàn quên đi Lý Thanh Phong hay không, thì ta cũng tuyệt đối không thể có liên hệ gì với Người được nữa, ngay cả một phong thư cũng không thể được. Đời này nam nhân duy nhất mà ta được phép để tâm chỉ có một mình Hoàng Đế mà thôi.

Những ý nghĩ nặng nề lại kéo đến, ta mệt mỏi trút tiếng thở dài, lặng lẽ đứng dậy. Lệnh bài trong ngực áo tựa hồ nặng đến ngàn cân.

***

Thọ yến buổi tối tổ chức ở điện Triều Minh. Vị trí chỗ ngồi vẫn sắp xếp như ban sáng, hai người ngồi một bàn nhỏ, riêng Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều thì được xếp cho mỗi người một bàn.

Trước mắt là khung cảnh ca múa tươi vui, tiếng đàn hát rộn ràng vang vọng khắp nơi mà trong lòng ta chỉ có một mớ bòng bong rối rắm. Ta hết nghĩ đến tương lai mờ mịt như sương mù lại nhớ tới sủng ái hiện thời chóng vánh như băng mỏng, càng cảm thấy toàn thân buốt lạnh. Chung quanh người nói kẻ cười, riêng ta chỉ gắp thức ăn đưa vào miệng theo thói quen, tâm trí đã bay đi nơi khác, cũng không rõ mình đã ăn những gì. Mãi đến lúc bỗng nhiên thấy miệng bốc lên vị cay nồng nặc, ta mới giật mình nhận ra vừa mới uống cạn một chén rượu lớn.

“Tỷ tỷ làm sao thế?”

Thấy ta ôm ngực ho sặc sụa, Trịnh Vân Anh nãy giờ đang mải xem ca múa vội quay sang vỗ lưng cho ta. Nàng lo lắng hỏi thêm:

“Rượu này là Hồng Mai tửu thượng hạng đấy. Tỷ uống thế thì say mất… Từ lúc đến đây, tỷ cứ ngơ ngẩn mãi. Rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?”

Ta ho đến khàn giọng, nhưng vẫn cố xua tay trấn an nàng:

“Không… Không sao… Hôm qua tỷ ngủ không đủ… Cho nên hơi mệt… Muội đừng lo lắng… Cứ xem tiếp đi…”

Trịnh Vân Anh dĩ nhiên không tin nhưng ta làm sao có thể nói cho nàng biết chuyện tính mạng ta sắp nguy đến nơi rồi, đành tìm cớ thoái thác. Hỏi tới hỏi lui một hồi không thu được gì, Trịnh Vân Anh cũng phải bỏ cuộc, lại tiếp tục xem đám vũ cơ xinh đẹp đang nhảy múa giữa điện. Tính nàng vốn vô tư, trong chốc lát vui vẻ trở lại.

Ta không biết uống rượu, chỉ cần uống rượu vào là sẽ rất phiền phức. Lúc nhỏ, một lần trong cung có rượu quý tiến cống, phụ hoàng chỉ ban cho mấy người chức vị cao được sủng ái như Thẩm thị, Trần Hoàng Hậu… Khi ấy, ta không biết rượu quý là gì, chỉ thấy phụ hoàng thiên vị bọn họ như thế thì trong lòng tức giận, bèn nảy ra ý xấu lén trộm phần rượu của Thẩm thị, thay cho bà ta một bình nước lã. Dù sao cũng là rượu phụ hoàng ban, cho dù không ngon thì Thẩm thị cũng phải cắn răng khen thôi. Ta ôm bình rượu quý kia về, uống say bí tỉ, chẳng nhớ nổi đã làm ra bao nhiêu chuyện khó coi. Đến lúc đầu óc hơi tỉnh táo trở lại thì chỉ nhớ mang máng là đã bắt Lý Thanh Phong cõng đi khắp mấy vòng Viên Linh các, mà phải đến ba ngày sau đầu mới hết nhức. Kể từ đó, Lý Thanh Phong cấm tiệt không cho ta động đến giọt rượu nào. Ta cũng biết phận, chẳng dám cãi lời. Ban nãy, lúc cung nữ dâng rượu đến, ta đã cẩn thận đẩy cả chén lẫn bình rượu qua một bên, không ngờ vẫn vô ý uống nhầm.

Hồng Mai tửu này không hổ danh là rượu thượng hạng gì đó. Ta uống một chén xong, chỉ chốc lát hơi rượu đã bốc đầy đầu, chẳng còn nghĩ nổi chuyện gì nữa. Nhưng mà như thế cũng tốt, bây giờ ta vừa sợ hãi vừa chán nản, có thể không suy nghĩ nữa thì còn gì tốt bằng?

Tiếng nói cười chung quanh chẳng biết từ lúc nào đã trở nên nhạt nhòa. Ta yên lặng tự rót rượu cho mình, uống hết chén này đến chén khác. Những ý nghĩ u ám cứ như bị rượu rửa trôi. Đầu óc ta nhờ vậy mà nhẹ nhàng bay bổng. Đã lâu lắm rồi ta mới cảm thấy thoải mái như thế. Tuy rằng cả miệng và mũi đều bị hơi rượu thiêu đốt, hai mắt cũng mờ đi nhưng lòng lại nhẹ tênh.

Ta biết mình đã say lắm rồi, tự nhiên sinh lòng chán ghét nơi ồn ào thị phi này bèn chống tay lên bàn gượng đứng dậy, không ngờ đến hai chân cũng chẳng còn sức lực, thế là lảo đảo ngã xuống. May mà có Trịnh Vân Anh kịp thời đỡ lấy.

“Trời… Tỷ tỷ, muội mới ngoảnh đi một chút mà tỷ đã uống say thành thế này rồi à? Hay là muội đỡ tỷ ra ngoài nhé?”

Yến tiệc ở điện Triều Minh được phép mang theo cung nữ, nhưng phải đứng hầu ở phía sau. Ngọc Thủy có lẽ luôn chăm chú dõi theo ta, vừa thấy cảnh này liền vội vàng chạy tới hỏi:

“Chủ nhân sao thế ạ?”

Thọ yến không phải cứ muốn đi là đi được, nhất là phân vị của ta và Trịnh Vân Anh đều tương đối cao, cả hai cùng đi khỏi một lúc sợ rằng sẽ bị kẻ khác bắt bẻ. Trịnh Vân Anh đang bối rối không biết làm sao, nhìn thấy Ngọc Thủy thì mừng rỡ nói:

“Tỷ tỷ say quá rồi, ngươi đỡ tỷ tỷ ra ngoài một chút cho thoáng. Phía sau điện Triều Minh có một hoa viên nhỏ đấy. Nhớ đưa tỷ tỷ vào đình ngồi, cẩn thận trúng gió độc.”

Ngọc Thủy vâng dạ, lập tức đỡ ta đi theo lối nhỏ bên cạnh ra ngoài. Cũng may, người ở trong điện đều đang xem ca múa mà bọn ta lại ngồi gần phía cửa hông nên không khiến kẻ khác chú ý.

Vừa đến được ngôi đình hóng gió phía sau điện Triều Minh, Ngọc Thủy liền trách ngay:

“Trước nay chủ nhân đâu khi nào uống rượu, sao hôm nay lại uống đến say bét nhè thế này? Lỡ xảy ra chuyện gì thì nô tỳ biết làm sao đây?”

Ta được nàng đỡ ngồi dựa lưng vào một cây cột lớn, đầu óc đã mụ mị đến bảy phần, chỉ biết cười cười:

“Ta mệt lắm, không muốn suy nghĩ nữa… Say rồi thì chẳng cần nghĩ gì cả…”

Ngọc Thủy xót xa, rút khăn tay lau mồ hôi trên trán ta:

“Chủ nhân đừng làm nô tỳ sợ!”

Ta bật cười:

“Có cái gì mà sợ? Ta nghỉ một hôm thôi… Mai sẽ lại nghĩ tiếp… Không cần phải sợ…”

Ta say mềm cả người, ngồi cũng không vững, Ngọc Thủy phải ngồi xuống ôm lấy người ta, ta mới không ngã sõng xoài ra đất.

Bây giờ chắc cũng đã qua giờ Tuất, điện Triều Minh đèn đuốc sáng trưng nhưng như thế lại khiến cho mặt trăng tròn vành vạnh trên cao có phần mờ nhạt. Ta hơi ngẩng lên nhìn xuyên qua những tán cây thưa thớt trên đầu, nhìn thẳng vào vầng trăng lạc lõng giữa nền trời đen đặc. Men rượu có thể tạm thời đẩy lùi toan tính như thủy triều trong lòng nhưng lại mang đến sự trống rỗng vô tận. Ta khép mắt thôi không nhìn nữa, cũng mặc kệ chẳng buồn khống chế hơi rượu đương bừng bừng bốc lên đầu, mệt mỏi dựa vào vai Ngọc Thủy, ngáp dài một cái.

Hai người ngồi chưa được bao lâu, thì bỗng nghe có tiếng bước chân từ đằng xa đi tới. Chắc hẳn hơi rượu cay làm ta chảy nước mắt, chỉ loáng thoáng thấy bóng long bào vàng sáng trước mặt liền luống cuống vịn Ngọc Thủy đứng dậy, chắp tay thỉnh an theo thói quen:

“Thần thiếp bái kiến…”

Thế nhưng nói chưa hết câu thì đã ngã chúi nhủi. Ta chỉ nghe được tiếng kêu hoảng hốt của Ngọc Thủy vang lên sau lưng, cứ nghĩ đã ngã cắm mặt xuống đất rồi, may mà Hoàng Đế nhanh tay bước lên một bước, kịp thời đỡ được.

“Làm cái gì mà say mèm thế này?”

Hoàng Đế nhăn mặt càu nhàu, lườm luôn cả Ngọc Thủy:

“Hòa phi đã không uống rượu được, ngươi sao lại để nàng ấy uống nhiều như vậy? Nô tài không biết hầu hạ chủ nhân, còn để lại làm gì?”

Bị Quang Nhật đế khét tiếng tàn bạo nạt cho một trận như thế, Ngọc Thủy chẳng dám biện bạch gì, lập tức quỳ sụp xuống:

“Nô tỳ có tội!”

Ta dĩ nhiên chẳng thấy Ngọc Thủy có tội gì, bèn bám lấy tay Hoàng Đế, loạng choạng đứng thẳng lên. Vốn định bênh vực Ngọc Thủy một câu nhưng ngước nhìn lên mới thấy vẻ mặt nhăn nhó của hắn, không nhịn được bật cười:

“Hoàng Thượng, sao mặt người lại nhăn nhúm thế kia?”

Lời này đúng là đại bất kính. Ngay cả Ngọc Thủy kinh hãi nhìn ta một cái, xong liền dập đầu sát đất, không dám ngẩng lên nữa. Lúc tỉnh táo, có dí dao vào cổ ta cũng chẳng dám nói lời như vậy. Nhưng cổ nhân có câu, rượu vào lời ra, ta uống xong một bình rượu đã chẳng biết sợ nữa, nói xong còn đưa tay xoa xoa mặt Hoàng Đế. Ngay cả khuôn mặt tái mét và bộ dạng hoảng loạn của Ngọc Thủy ở bên kia cũng chẳng làm ta mảy may để tâm.

Hoàng Đế không gạt tay ta ra, cứ để mặc ta xoa tới xoa lui, chỉ hừ một tiếng:

“Vẫn còn nhận ra trẫm là ai à?”

Ta xoa mặt Hoàng Đế chán rồi, hai chân đứng lâu lại cảm thấy bủn rủn, bèn giang tay ôm lấy cổ Hoàng Đế, sụt sịt nói:

“Thiếp làm sao không nhận ra Hoàng Thượng? Người là Hoàng Thượng của thiếp… phu quân của thiếp… sinh mệnh của thiếp…”

Ta sống hay chết, đều dựa vào một câu nói của ngươi. Ta làm sao có thể không nhận ra ngươi chứ?

Ý của ta chính là như vậy, chỉ tiếc quá say nên nói năng không trọn vẹn. Cũng không rõ Hoàng Đế nghe xong hiểu được bao nhiêu. Hắn đứng lặng thinh, một tay ôm lấy eo ta, tay còn lại lặng lẽ vỗ lưng ta . Cảm giác được vỗ về khiến cho lòng ta mềm nhũn, ta càng cố sức ôm chặt cổ hắn, nước mắt mang theo bao nỗi tuyệt vọng, bi thương vô thức nối đuôi nhau lăn dài, thoáng chốc thấm ướt cả vai áo Hoàng Đế. Dường như hắn cũng nhận ra, cánh tay đang ôm ngang eo ta siết chặt hơn một chút. Trên đời này làm gì có nữ tử nào mà không mềm yếu, chỉ là có một số người không thể tìm được một nơi để bộc lộ sự mềm yếu của mình mà thôi. Có thể tìm được một bờ vai để rơi lệ thực đã là may mắn lớn lao rồi. Ta chợt nghĩ nếu thời khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn, nam nhân này có thể vĩnh viễn để ta dựa dẫm như vậy, vĩnh viễn vỗ về ta, vĩnh viễn không quay lưng lại với ta thì tốt biết bao nhiêu.

Hoàng Đế kiên nhẫn đợi ta khóc thỏa thuê rồi mới buông ta ra. Mấy ngón tay xương xương của hắn dịu dàng lướt qua gò má nóng bừng của ta, khiến ta khẽ rùng mình. Hắn không hỏi vì sao ta khóc, cũng không trách tội ta uống say làm mất thể diện, chỉ nói nhỏ:

“Nàng say rồi thì về nghỉ ngơi đi, không cần quay lại nữa. Cũng chẳng có gì quan trọng.”

Ta khóc xong, cũng thấy dễ chịu hơn, bèn gật gật đầu, tiện tay với lấy tay áo hắn lau mặt.

Hoàng Đế nhướn mày, rõ ràng là giật mình nhưng vẫn để ta tùy ý lau, quay sang bảo Lý Thọ ở đằng xa:

“Chuẩn bị kiệu đưa Hòa phi nương nương hồi cung.”

Nói đoạn, hắn nhìn xuống tay áo vừa nhăn vừa ướt, bất đắc dĩ thở dài:

“Đến trẫm cũng chưa được chùi mũi vào long bào lần nào đâu đấy.”

Lý Thọ làm việc rất nhanh nhẹn, trong chốc lát đã có một cái kiệu bốn người khiêng được mang đến. Hoàng Đế đích thân đỡ ta ngồi vào kiệu, còn dặn dò Lý Thọ phải đi theo canh chừng ta. Hiếm khi thấy hắn tận tâm như vậy, ta cứ cảm thấy có điểm gì đó không đúng nhưng đầu nặng quá, nghĩ không nổi nữa.

“Hoàng Thượng, thiếp về được thật chứ?”

Ta thò đầu ra khỏi kiệu, nheo nheo mắt nhìn Hoàng Đế. Hắn mỉm cười, đẩy ta trở vào:

“Trẫm nói được là được… Vả lại, có một số chuyện nàng không nhìn thấy cũng tốt.”

Nói đoạn, lại ra lệnh cho Ngọc Thủy:

“Trông coi chủ nhân nhà ngươi cho cẩn thận.”

Ngọc Thủy quỳ từ nãy đến giờ, nghe Hoàng Đế nhắc tới mình, vội vàng đáp tuân mệnh rồi bái tạ Hoàng Đế, nhận lấy lồng đèn từ tay Lý Thọ, cùng theo kiệu rời đi.