Tham Gia Chương Trình Có Được Bảo Bối

Chương 22




Thay đổi vị trí liên tục, đến lượt này mọi người di chuyển có chút lộn xộn nên làm cho bàn rung lắc dữ dội. Hoàng Thiên sợ hãi mà túm lấy người của Lục Minh, anh thấy vậy cũng đưa tay sang đỡ cậu.

Mọi người nhanh nhẹn bước chân chậm chậm để điều chỉnh lại, may mắn chiếc bàn đã đứng yên trở lại. Hoàng Thiên vẫn còn chưa chịu bỏ tay xuống, cứ níu chặt lấy Lục Minh.

Suốt một buổi chơi cả hai không tách được nhau ra, trò chơi cũng đã kết thúc. Tám thành viên đã hoàn thành tốt nên thử thách được thông qua.

Đến thử thách cuối cùng của ngày hôm nay, tất cả mọi người ai nấy cũng di dời ra bên ngoài. Người hâm mộ đã vây kín xung quanh, la hú hét tên người mình thích.

Đạo diễn cầm loa lên thông báo luật chơi cho tám thành viên: “Ở trò chơi cuối cùng này, mọi người hãy tìm những món đồ có trong các tấm hình này thời gian là 30 phút thôi nhé!”

Nhân viên công tác cầm những bức hình đó đem ra đưa cho tám thành viên. Có tất cả 13 bức, tám thành viên nhanh nhẹn chia đôi ra để tìm kiếm dễ hơn.

Các thành viên khác nhanh chóng ghép đôi rồi chạy đi kiếm, còn Lục Minh và Hoàng Thiên chưa kịp định hình gì quay đi ngoảnh lại đã chẳng còn thấy ai. Cả hai nhìn nhau đầy ngượng ngùng nhưng sau đó cũng hấp tấp mà cùng nhau chạy đi kiếm đồ.

Đi tới chỗ góc tối ở phía trong cùng, Hoàng Thiên nhìn thấy lấp ló một món đồ có phát sáng bên trong. Cậu thấy đó hình như là món đồ cần tìm nên bước chân đi vào trong để lấy.

Đúng vào lúc vừa đưa tay chạm vào, ở đâu có một cái tay thò ra nắm chặt lấy tay cậu. Bàn tay đó dính đầy máu, Hoàng Thiên như hồn bay phách lạc la lên, tay vẫy vẫy để thoát khỏi cái tay đó nhưng mãi vẫn không lấy ra được.

Lục Minh nghe tiếng hét nhanh chóng chạy vào, Hoàng Thiên quay đầu thấy anh như thấy vị cứu tinh của mình. Cậu bám víu chặt lấy anh, Lục Minh đi đến định gỡ cái bàn tay kia ra khỏi tay cậu.



Hoàng Thiên dùng tay còn lại kéo anh tới gần ôm khăng khít, Lục Minh không phản kháng ngược lại còn đi đến gần hơn để cậu ôm lấy.

Tay bên phải của anh vòng qua cổ cậu, rồi dùng hai tay để gỡ cái bàn tay kia ra. Trong suốt cả một quá trình Hoàng Thiên chỉ biết vùi đầu vào lòng anh, không dám quay sang nhìn.

Lục Minh càng dùng lực mở ra, cánh tay kia càng nắm lại chặt hơn. Hoàng Thiên sợ sệt rên rỉ theo từng cơn, tay kia nắm vò lấy cái áo của Lục Minh.

Sau một lúc khá gian nan Lục Minh mới lấy tay của Hoàng Thiên ra khỏi bàn tay kia được, không hiểu sao lại nắm chặt thế không biết. Anh tiện tay lụm luôn món đồ kia rồi kéo cậu ra ngoài với tư thế vẫn còn đang ôm.

Vừa đi ra đã nghe tiếng la hét của người hâm mộ, chỉ có càng to hơn chứ không có nhỏ đi. Hoàng Thiên nghe thế mới lò đầu mở mắt híp híp ra quan sát xung quanh, thấy đã ra khỏi chỗ bên trong rồi mới bỏ anh ra.

Cậu lùi ra vài bước rồi ngước lên nhìn anh, nở ra một nụ cười ngượng. Lục Minh đã buồn cười nhìn cậu thế này lại càng buồn cười hơn. Anh bỗng dùng tay trái đưa lên che miệng rồi quay sang chỗ khác.

Hoàng Thiên nhìn anh đầy khó hiểu, lơ ngơ đưa đôi mắt to tròn quan sát người đàn ông trước mắt. Sau đó lại nghe thấy tiếng la ở phía sau.

“Aaa.”

Cậu nhanh nhẹn chạy qua hướng kêu quan sát tình hình, thấy Hoàng Đức cũng giống mình thì bất giác bật cười. Em trai nghe thấy thì kêu anh mau vào giúp nhưng còn chưa kịp đi vào cửa đã thấy Bảo Nguyên từ bên trong đi ra.