Thám Hoa

Chương 100: Ta là Thái tử phi




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Chỗ ở thích hợp Quân Kỳ Ngọc nói gọi là Vọng Khanh Lâu, là tòa nhà cao nhất trong phủ Kỳ Lân, hợp để ngắm nhìn phong cảnh từ xa, bất kể là ban ngày, ánh chiều hoàng hôn hay là ban đêm bầu trời đầy sao, phong cảnh đều tuyệt đẹp.

Chủ yếu là tầm nhìn rộng rãi, Tống Lễ Khanh ở đây cũng thoải mái hơn, giải tỏa được phần nào muộn phiền và lo lắng.

“Lễ Khanh, ngươi thấy chỗ này thế nào? Thích không?”

Tống Lễ Khanh quỳ gối dựa vào lan can, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy khắp phố phường ngõ hẻm, xa hơn nữa còn có thể lờ mờ nhìn thấy hồ dương sa mạc.

“Thích.”

Tống Lễ Khanh tính toán, bên cạnh Vọng Khanh Lâu là tường ngoài phủ Kỳ Lân, muốn trốn ra ngoài cũng thuận tiện, chỉ cần trèo qua tường là được, chắc chắn thần không biết quỷ không hay.

Quân Kỳ Ngọc không cho y quay lại Lâu Lan, y không thể ngồi bó tay chịu chết được, vì vậy sớm chuẩn bị một đường lui.

Ngay cả con đường ngắn nhất ra khỏi thành y cũng chọn xong rồi.

“Vậy thì tốt.” Quân Kỳ Ngọc cuối cùng hài lòng, lại nói, “Ngươi nhìn bên kia đi, đó là hoa viên trong phủ. Mùa này…..Hoa quế chắc cũng nở rồi nhỉ?”

Tống Lễ Khanh thay đổi tầm nhìn, trong hoa viên trồng đủ loại hoa, từ quý giá đến bình thường đều có, lúc này hoa quế vàng đang nở rộ, hoa cúc mùa thu cũng đang chớm nụ.

“Nở rồi.” Tống Lễ Khanh liếc mắt hỏi, “Tiểu Địch đâu? Nàng không tới Tây Bắc sao?”

Tống Lễ Khanh vẫn nhớ tiểu nha đầu ngây thơ tốt bụng kia.

Hơn nữa, y không quen ai trong phủ Kỳ Lân ở Tây Bắc, có chút cô đơn.

“Ta hỏi rồi, quản gia nói nha đầu kia xin nghỉ trở về kinh thành thăm người thân, nếu như ngươi nhớ nàng, ta sai người đón nàng tới, nàng hầu hạ ngươi hài lòng nhất.”

Bọn họ không biết, bởi vì ở trong phủ Tiểu Địch không hợp nhau với Hồ Nguyệt Nhi, ngày nào cũng phải đối chọi gay gắt vài lần, Tiểu Địch phiền, mới dứt khoát xin nghỉ trở lại kinh thành.

Nhưng tất cả là chuyện sau này, người ngoài không biết.

“Thế khi nào ngươi xuất binh đi Lâu Lan?”

Tống Lễ Khanh nóng lòng muốn biết tin tức của Bùi Tinh Húc.

“Vậy cũng phải chờ ta dưỡng thương mấy ngày…… Khụ khụ ——” Quân Kỳ Ngọc yếu ớt ho khan vài tiếng, nói, “Ngươi nhìn ta đi, cả người đầy vết thương, suy yếu không thể tự mình lo liệu, ngươi lại chỉ lo cho Tinh Húc ca ca của ngươi, không thèm để ý đến sống chết của ta chút nào ư?”

“Được rồi.”

Nhìn vết thương của Quân Kỳ Ngọc, Tống Lễ Khanh còn thúc giục nữa thì quá tàn nhẫn.

Sau khi thu xếp cho Tống Lễ Khanh xong, Quân Kỳ Ngọc mới trở về sảnh chính phủ Kỳ Lân, vẻ bệnh tật yếu ớt biến mất, hắn ngồi xuống, thị vệ kéo một người mặc áo tù nhân bị trói gô, ném vào trong điện.

“Điện hạ, tên này là một thổ phỉ, đánh cướp thôn trang, giết mười bảy người bao gồm cả người già phụ nữ và trẻ con, chứng cứ rõ ràng, tội không thể tha.”

Quân Kỳ Ngọc quay đầu hỏi: “Tề thái y, tên này dùng được không?”

Tề Mạc nhìn lướt qua tên tử tù bị bịt miệng, đang ô ô xin tha, khom người trả lời: “Thần chỉ nắm chắc năm phần.”

“Năm phần thì năm phần, còn hơn là mù cả đời.” Quân Kỳ Ngọc khí thế bất khuất, như đinh đóng cột nói, “Chiến sự cấp bách, ta không có thời gian để trì hoãn, vậy nhờ cả vào Tề thái y.”

“Tuân mệnh.”

……

Tống Lễ Khanh ở Vọng Khanh Lâu ba ngày, trong ba ngày này ngày nào Quân Kỳ Ngọc cũng đến, mang theo một số tin tức về Lâu Lan.

Tiêu Thái tử chuẩn bị ở Tây Vực nhiều năm, chiêu binh mãi mã, xúi giục nhiều nô lệ dân thường ở Lâu Lan nổi dậy mưu phản. Người dân Lâu Lan vốn đã bất mãn với sự cai trị hà khắc của giới quý tộc, dân tâm tán loạn, sụp đổ. Bây giờ toàn bộ Lâu Lan đã nằm dưới sự kiểm soát của Tiêu Thái tử.

“Vậy Tinh Húc ca ca đâu?”

“Gián điệp không có tin tức của hắn.” Quân Kỳ Ngọc lắc đầu đáp, “Chiến bại trốn ở đâu đó hoặc là bị Tiêu Thái tử bắt giam rồi.”

“Vậy là sống chết chưa rõ ư?” Tống Lễ Khanh nôn nóng.

Quân Kỳ Ngọc không phủ nhận: “Ừ, có thể nói như vậy.”

Tống Lễ Khanh thở dài một hơi, nói: “Ai…… Ngay cả tin tức cũng không tra được, ngươi vô dụng quá rồi đấy.”

Vô dụng……Cơ mặt Quân Kỳ Ngọc giật giật.

Lực sát thương của hai từ này mạnh hơn bất kỳ từ ác độc nào khác.

“Giờ ta lập tức dùng bồ câu đưa thư, điều động tất cả thám báo biên cảnh.”

“Đợi đã.” Tống Lễ Khanh cau mày hỏi, “Không phải ngươi cố tình chậm trễ đấy chứ?”

Không thể quá trông cậy vào Quân Kỳ Ngọc được, ai biết hắn có thật lòng nghĩ cách cứu Bùi Tinh Húc không, không chừng hắn còn đang hả hê.

Tên hèn hạ khốn nạn này.

“Không có? Làm sao có thể? Ý của ngươi là, ta cố ý chậm trễ để Bùi Tinh Húc chết? Ta là kẻ tiểu nhân như vậy sao? Bùi Tinh Húc chết rồi thì có lợi gì cho ta….Ừ, thì cũng có lợi.” Quân Kỳ Ngọc biện giải, “Nhưng làm sao ta nỡ để ngươi buồn chứ? Đúng không.”

Tống Lễ Khanh cắn môi, cúi thấp đầu.

“Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, ta có hơi sốt ruột.”

Quân Kỳ Ngọc thụ sủng nhược kinh, an ủi y nói: “Không sao, chỉ cần ngươi hiểu thành ý của ta là được.”

Tống Lễ Khanh vẫn cảm thấy lúc Quân Kỳ Ngọc rời đi có phần nhẹ nhàng.

Mặc dù ý tưởng của y có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng Tống Lễ Khanh vẫn quyết định tự mình đi biên quan, y phải mắt thấy tai nghe mới có thể yên tâm được.

Cho nên sáng sớm hôm sau, Tống Lễ Khanh đeo một tay nải, bên trong đựng hơn mười cái bánh bao lớn, lặng lẽ mò đến chân tường, xếp mấy gạch xanh y thu thập được mấy ngày nay lên, chỉ cần trèo qua tường, y sẽ trốn thoát.

Tống Lễ Khanh vừa giẫm lên gạch xanh thì sau lưng vang lên một giọng nói.

“Ngươi là ai? Ở đây trèo tường làm gì?”

Tống Lễ Khanh hoảng sợ, trẹo chân “Ai da” một tiếng, trực tiếp ngã xuống, gạch xanh ào ào đổ sập, rơi đầy đất.

Đứng trước mặt là một nữ nhân trang điểm đậm, nàng mặc sari màu đỏ thắm, mắt xanh lông mi dài, là nữ nhân Tây Vực, Tống Lễ Khanh cảm thấy hơi quen, ít nhất giống nhau đến bốn năm phần.

“Hồ Nô Nhi!” Tống Lễ Khanh kêu lên.

Nữ nhân kia nghe vậy khinh thường hừ một tiếng: “Ta là Hồ Nguyệt Nhi, không phải Hồ Nô Nhi.”

“Hả?” Tống Lễ Khanh hỏi, “Ngươi là muội muội của hắn à?”

“Ai là muội muội của hắn?” Hồ Nguyệt Nhi khó chịu nói, “Mặc dù ta thế thân hắn bước vào phủ Kỳ Lân, hầu hạ bên người điện hạ, nhưng ta khác hắn, sau này ta sẽ thoát khỏi cái bóng của hắn, làm Thái tử phi…. Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi là ai?”

“Thái tử phi.”

Tống Lễ Khanh nghĩ nghĩ cảm thấy không đúng, lại tự mình sửa lại.

“Trước kia.”

“Phụt, ha ha ha ——”

Hồ Nguyệt Nhi giống như nghe thấy chuyện cười, ha ha cười lớn.

“Ngươi mà là Thái tử phi, thì ta chính là Hoàng hậu Cảnh Quốc.” Hồ Nguyệt Nhi đến gần nói, “Ý ngươi muốn nói, ngươi cũng là thế thân của tiền Thái tử phi?”

“Thế thân?” Tống Lễ Khanh khó hiểu.

“Ngươi bị điện hạ bắt về đúng không?”

“Đúng vậy.” Tống Lễ Khanh gật đầu, “Sao ngươi biết?”

Y đúng là bị Quân Kỳ Ngọc cưỡng ép bắt về.

“Ta đương nhiên biết, mấy ngày nay ta nghe nói điện hạ dẫn về một người, giấu ở Vọng Khanh Lâu, thì ra chính là ngươi. Thái tử điện hạ của chúng ta đúng là nhớ tình xưa, thích tìm người thay thế người tình cũ.”

Hồ Nguyệt Nhi bí hiểm nói xong, ngồi xổm xuống nhìn sát lại gần, sắc mặt Tống Lễ Khanh tuy có chút xám xịt, nhưng không che được đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, nàng tự cho mình là đẹp nhất, chưa bao giờ để mỹ nữ Trung Nguyên vào mắt, chứ đừng nói là nam tử.

Nhưng người trước mắt này, mặt mày trong trẻo lạnh lùng, mang theo chút ngây thơ quyến rũ, mũi xinh môi đỏ, nhưng không hề ẻo lả chút nào, ngược lại có khí chất giống như một thư sinh, tuấn tú trang nhã, nghe nói Thám hoa lang Trung Nguyên phong lưu tiêu sái, vậy chắc hẳn là trông như này.

Hơn nữa ánh mắt y đờ đẫn, thoạt nhìn phúc hậu vô hại, lòng tranh cường háo thắng của Hồ Nguyệt Nhi xúc động một chút, không coi y là đối thủ.

“Ngươi cũng có vài phần tư sắc.”

Hồ Nguyệt Nhi thu hồi suy nghĩ của mình, tiếp tục bày ra vẻ mặt lạnh lùng.

“Cảm ơn.”

Tống Lễ Khanh từ mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên vạt áo.

“Ta không có khen ngươi.” Hồ Nguyệt Nhi bực giọng nói, “Ta cảm thấy, ngươi và Thái tử phi trước kia có chút giống nhau, nên mới được điện hạ để ý.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Tống Lễ Khanh vẫn không hiểu.

Hồ Nguyệt Nhi khinh thường quét mắt nhìn y.

“Đúng là một tên ngốc, gì cũng không biết.” Hồ Nguyệt Nhi hạ thấp giọng, “Bí mật nói cho ngươi biết, vị Thái tử phi trước kia là Thám hoa lang, ngươi tuy ngốc, nhưng nhìn rất giống người đọc sách.”

“À……”

Tống Lễ Khanh há mồm, đây là bí mật lớn gì vậy?

“Được rồi, sáng sớm ngươi ở đây trèo tường làm gì?” Hồ Nguyệt Nhi biến sắc, hoảng sợ nói, “Ngươi muốn chạy trốn?!”

Tống Lễ Khanh vội vàng dùng tay ra hiệu.

“Nói nhỏ thôi, ngươi đừng làm ầm lên, để Quân Kỳ Ngọc biết ta chạy không thoát!”

“Ngươi……” Hồ Nguyệt Nhi cực kỳ khó hiểu, “Làm gì mà phải chạy trốn? Ngươi không muốn vinh hoa phú quý ở phủ Kỳ Lân sao?”

Tống Lễ Khanh nghiêm túc nói: “Nói thật cho ngươi biết, ta thành thân rồi.”

Hồ Nguyệt Nhi tràn đầy kinh ngạc nói: “Hả? Ngươi có nương tử rồi ư?”

“Không phải nương tử……” Tống Lễ Khanh không biết mở miệng thế nào.

“Là tình lang sao?” Hồ Nguyệt Nhi càng thêm kinh ngạc, “Thái tử điện hạ có biết chuyện này không?”

Tống Lễ Khanh gật đầu: “Biết chứ, hắn còn tận mắt nhìn thấy hai ta thành thân mà.”

“……” Hồ Nguyệt Nhi nhất thời cứng họng, “Điện hạ đang nghĩ gì thế? Ngay cả người thành thân cũng không tha.”

Tống Lễ Khanh buông tay nói: “Ta nào biết hắn.”

“Thì ra là thế, ngươi còn trẻ, tình tình ái ái thì có gì quan trọng? Quyền thế tài phú mới là thật.”

Hồ Nguyệt Nhi thấy y mù mà mù mờ, cũng lười giải thích đạo lý sâu xa này với y.

Nàng ôm tay đứng ở một bên, nói: “Vậy ngươi đi đi.”

Tống Lễ Khanh nhặt mấy cái bánh bao rơi dưới đất nhét trở lại bọc quần áo, đây là đồ ăn y lén để dành mỗi bữa, tuy đã bám đầy bụi nhưng xé lớp ngoài đi vẫn có thể ăn được.

Tống Lễ Khanh chồng gạch xong, bám ở đầu tường, quay đầu lại hỏi: “Ngươi giữ bí mật cho ta?”

Hồ Nguyệt Nhi vui vẻ gật đầu: “Ừ, cái gì ta cũng chưa nhìn thấy.”

“Ngươi tốt thật đấy.”

Tống Lễ Khanh vô cùng cảm kích.

“Ngươi đi rồi ta bớt một đối thủ, nhưng muốn tranh, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”

Hồ Nguyệt Nhi nhìn y vụng về vịn lấy tường, sau đó dứt khoát lật người qua, nghe thấy tiếng rơi nặng nề xuống đất.

“……”

Hồ Nguyệt Nhi đợi một lúc.

“Ngươi còn ở đó không?……Với tài nghệ đó của ngươi có chắc trốn được không thế?”

“Ta không sao!”

Tường bên kia truyền đến thanh âm.

“Cẩn thận bị bắt trở về là bị đánh gãy chân đó.” Hồ Nguyệt Nhi nhịn không được nói.

“Đa tạ!”