Thám Hoa

Chương 106: Ngươi đây là đang nhiễu loạn lòng quân




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Sau hai ngày chỉnh đốn đội ngũ, quân Tây Bắc lại tiếp tục tiến về phía Lâu Lan, Quân Kỳ Ngọc ngồi ở trên lưng ngựa, sắc mặt còn lạnh hơn cả núi tuyết đằng xa, không biết ai đã xúi quẩy chọc phải tên Diêm Vương hắn.

Chỉ biết tên Võ đầu to nào đó đã mất chức thập phu trưởng.

Vì lý do đó Võ đầu to còn đi gặp riêng Uất Trì tướng quân để nói lý lẽ, tại sao thập phu trưởng lại bị đổi thành người khác, hai người ầm ĩ một trận, Võ đầu to mắng Uất Trì tướng quân không biết xấu hổ, nhìn lén người khác nói chuyện yêu đương, bị đánh vỡ đầu còn không chịu nhận.

Uất Trì tướng quân gánh oan uổng, nghẹn không có chỗ trút giận, tên đầu sỏ hắn không chọc nổi.

Ngựa của Quân Kỳ Ngọc đi phía sau cùng đội ngũ, phía trước là nhóm quân y, địa hình Tây Bắc phức tạp, xe ngựa khó có thể đi vào, chỉ có thể để lạc đà thồ lương thảo, người thì đi bộ. Thể lực nhóm quân y không theo kịp, thụt lùi ở phía sau, Tống Lễ Khanh cúi đầu trốn ở trong đó.

Tống Lễ Khanh biết hành quân đánh giặc khổ, nhưng không nghĩ lại khổ tới như vậy, đôi chân giống như không còn là của y nữa, phồng rộp luôn.

“Mệt chết ta rồi……”

Tống Lễ Khanh không dám lớn tiếng phàn nàn, Quân Kỳ Ngọc từ đầu đến cuối chỉ cách y mấy mét, như thể đang “nhìn chằm chằm” y.

“Lễ Khanh, đưa hòm thuốc của ngươi cho ta.”

May có Tề Mạc chu đáo, chủ động gánh mọi việc, Tống Lễ Khanh mới có thể miễn cưỡng không kéo chân sau.

“Tề Mạc ca ca, không phải Quân Kỳ Ngọc phát hiện ra ta rồi chứ?”

Giờ Tống Lễ Khanh hết sức không yên tâm tên nam nhân quỷ kế đa đoan này, luôn cảm thấy hắn đang tính kế mình.

“Không thể nào? Nếu điện hạ nhận ra ngươi, chắc chắn đã bắt ngươi về phủ Kỳ Lân rồi.” Tề Mạc nói.

“Vậy tại sao hắn không đi trước, cứ lảng vảng quanh chúng ta làm gì?” Tống Lễ Khanh phân tích nói, “Với lại đêm qua ta rõ ràng nghe thấy ngoài lều có người gọi điện hạ.”

Quân Kỳ Ngọc thấy y yếu ớt, gắng gượng đuổi theo đội ngũ, vừa đau lòng vừa giận dỗi, lòng tràn đầy lo lắng, không đành lòng nhìn y chịu khổ như vậy, lại ngại chuyện mình giấu y mắt đã hồi phục, không thể nhận Tống Lễ Khanh.

Ngay khi Quân Kỳ Ngọc không kìm nén được nữa, nghe thấy Tống Lễ Khanh “Ai u” một tiếng, lòng Quân Kỳ Ngọc quýnh lên, tháo mảnh vải bịt mắt xuống, thấy Tống Lễ Khanh đã chống đỡ hết nổi, ngã ở trên đất.

“Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc bất chấp mọi thứ, giục ngựa chạy tới, nhảy thẳng xuống ngựa, đỡ Tống Lễ Khanh dậy.

“Lễ Khanh, không sao chứ?”

Tống Lễ Khanh quay đầu, mắt to trừng mắt nhỏ với Quân Kỳ Ngọc.

Bầu không khí đông cứng lại.

Không phải Tống Lễ Khanh cố ý muốn thử hắn, y té thật, thật ra va chạm trên đường hành quân là chuyện hết sức bình thường, ngã thì tự khắc biết đứng dậy, nhưng phản ứng lo lắng quá mức của Quân Kỳ Ngọc, dẫn không ít ánh mắt nhìn qua, còn tưởng Thái tử điện hạ phát hiện ra kẻ địch.

“Khụ……” Quân Kỳ Ngọc hắng giọng nói, “Lên ngựa.”

Không cho giải thích, Quân Kỳ Ngọc trực tiếp nhấc Tống Lễ Khanh lên, ngồi ở trên lưng ngựa.

Quân Kỳ Ngọc tâm trạng phức tạp: “Dám lẻn vào quân doanh của ta, lẽ nào không biết chiến trường nguy hiểm ư? Nóng lòng muốn gặp Tinh Húc ca ca của ngươi vậy sao? Có mấy ngày thôi cũng không chờ được? Nói đi nói lại thì mình nên giải thích chuyện đã nhìn thấy như thế nào đây, chà, mềm ghê……”

Quân Kỳ Ngọc chỉ chính là bờ mông lúc ẩn lúc trên lưng ngựa của Tống Lễ Khanh.

Mặc dù cưỡi ngựa với Quân Kỳ Ngọc có hơi chật, còn như có thứ gì đó cộm vào người, nhưng vẫn tốt hơn là đi bộ.

Tống Lễ Khanh cũng tràn đầy oán giận: “Quả nhiên đã phát hiện ra mình từ lâu, còn không nói tiếng nào, hại ta vất vả đi xa như vậy. Tên khốn kiếp Quân Kỳ Ngọc, mắt khỏi rồi còn giả bộ mù, trở về nhất định phải tìm hắn tính sổ!”

Hai người đều có tính toán riêng, mãi đến khi sắc trời chập tối, dựng trại đóng quân rồi, Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc đều không ai mở miệng trước.

Tống Lễ Khanh ngồi thấp thỏm trong lều, nếu Quân Kỳ Ngọc khăng khăng muốn đưa y về, y phải thuyết phục Quân Kỳ Ngọc thế nào đây?

“Tiểu thái y! Ngươi……”

Võ đầu to lại khập khiễng đến tìm y, có điều Uất Trì tướng quân đã tới trước một bước.

“Thái tử điện hạ truyền ngươi.”

“Ò.”

Tống Lễ Khanh đứng dậy, y đang muốn tìm Quân Kỳ Ngọc hỏi cho rõ ràng đây.

Võ đầu to không rõ nguyên nhân, nói: “Tiểu thái y, vậy ta ở đây chờ ngươi về.”

Trước khi bước vào soái trướng của Quân Kỳ Ngọc, Tống Lễ Khanh hít một hơi, lấy hết can đảm để đối đầu với tên ác nhân kia.

Căn lều này rộng hơn lều quân y của bọn họ, bên trong có sa bàn, giường ngủ, giá cắm nến, vả lại chỉ có một mình Quân Kỳ Ngọc.

Tống Lễ Khanh còn chưa kịp nói, Quân Kỳ Ngọc đã ra lệnh.

“Ngồi xuống.”

Tống Lễ Khanh không hiểu sao vẫn có chút sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Quân Kỳ Ngọc……”

Tống Lễ Khanh đang định giáng đòn phủ đầu trước, mắt cá chân đã bị nắm lấy, Quân Kỳ Ngọc ngồi xổm xuống, cởi giày vớ của y ra, sau đó ngâm chân y xuống chậu nước ấm.

“Ui……”

Tống Lễ Khanh thoải mái đến mức thở phào một hơi, lời biện minh muốn nói bị nghẹn trở về.

Quân Kỳ Ngọc không nói lời nào, đầu tiên rửa chân, thư giãn mệt mỏi cho y trước, sau đó lau khô từng đầu ngón chân, cuối cùng lấy ra một cây kim.

“Ngươi ngươi ngươi định làm gì?”

Tống Lễ Khanh tưởng hắn muốn trừng phạt mình vì tội dám tự tiện xông vào quân doanh.

“Phải đâm vỡ bọng máu mới nhanh khỏi.”

“Đau……”

“Biết đau là tốt, xem lần sau ngươi còn dám làm bậy nữa không.”

Tống Lễ Khanh không biết hắn bực dọc cái gì, đúng là buồn cười, mình còn chưa giận đây, hắn còn dám xụ mặt, dọa nạt mình trước.

Quân Kỳ Ngọc đâm vỡ bọng máu xong, rắc thuốc lên, băng bó lại cho y, cả người Tống Lễ Khanh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

“Hôm nay ngươi ngủ lại chỗ của ta đi.”

Tống Lễ Khanh không muốn chung chăn gối với hắn, cự tuyệt nói: “Không cần, ta sẽ ngủ trong lều quân y.”

“Mười mấy tên đàn ông chen chúc với nhau, thối chết đi được.” Quân Kỳ Ngọc tức giận nói, “Vả lại, ngươi còn ngại chưa đủ trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Nhìn bộ dáng si mê của tên Võ đầu to kia đi, ngươi đây là đang nhiễu loạn lòng quân.”

“Ta……”

Tống Lễ Khanh không nói lại hắn, phải thừa nhận là, tấm đệm này của Quân Kỳ Ngọc thoải mái hơn ván giường cứng rắn kia, đã mấy ngày y không được ngủ ngon rồi.

Quân Kỳ Ngọc tắt ngọn nến, chui vào trong ổ chăn của Tống Lễ Khanh, hai người đồng thời quay người lại, đồng thanh tra hỏi.

“Ngươi thành thật khai báo đi.”

“Ngươi thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”

Tống Lễ Khanh tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Khai báo cái gì? Ta có gì mà phải khai báo?

“Ngươi…… Ngươi tự ý chạy đến chiến trường, ngộ nhỡ…Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta phải làm sao?”

Quân Kỳ Ngọc nghĩ lại mà sợ, nghẹn cả bụng giận, thậm chí còn cảm thấy tủi thân.

Tống Lễ Khanh không cam lòng yếu thế hỏi: “Trước đó ngươi nói ta biết, mắt ngươi khỏi từ khi nào? Có phải từ lúc ngươi cọ lưng cho ta không?”

“Ta không có.” Quân Kỳ Ngọc không dám thừa nhận, “Lúc ấy ta vẫn còn mù thật.”

Tống Lễ Khanh không thèm tin hắn nữa.

“Ngươi đường đường là Thái tử điện hạ, lại giả mù trộm xem người khác tắm, xảo trá âm hiểm, hèn hạ đến cực điểm……”