Thám Hoa

Chương 109: Trẫm là hoàng đế




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

“Tiếp tục quỳ! Tấu nhạc!”

Song song tiếng nhạc công tấu nhạc, tên thái giám kia đè giọng tuyên đọc chiếu thư bố cáo thiên địa, thái miếu xã tắc, Tiêu Dục ba quỳ chín lạy trước bàn tế thiên, xong mấy thủ tục lễ nghi rườm rà, đã quá một canh giờ.

Thái giám gân cổ lên lớn tiếng tuyên cáo: “Cung thỉnh Dục Đế quân lâm thiên hạ, Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế!”

Quân Tiêu gia đồng loạt quỳ xuống, còn ra lệnh cho người dân trong thành cùng nhau hô vang “Vạn tuế”.

Tiêu Dục hất cằm, hưởng thụ tiếng sóng “Vạn tuế”.

Nhưng người dân trong thành cứng đầu, bị quân Tiêu gia quất roi cũng được, đánh đập cũng thế, chết sống không chịu quỳ xuống, có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, càng ngày càng nhiều người dân Lâu Lan vùng lên phản kháng, đụng độ với quân Tiêu gia, nhất thời ầm ĩ, náo loạn cả lên.

“Khốn nạn! Dám náo loạn lễ đăng cơ của trẫm! Người đâu, đánh!”

Tiêu Dục bị tiếng ồn ào cắt ngang, thấy vũ lực khó có thể trấn áp được, ánh mắt hung dữ chạy tới, đoạt lấy một cây roi, quất đánh vào đám người không an phận.

“Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống cho trẫm! Vì sao không quỳ! Trẫm là hoàng đế, trẫm là thiên tử! Đám điêu dân các ngươi! Điêu dân!”

Tiêu Dục đánh đỏ mắt, chuỗi ngọc châu trên mũ đan vào nhau.

Mãi đến khi hắn giật lấy một ngọn giáo, đâm xuyên một tên đàn ông Lâu Lan, máu phun lên mấy người xung quanh, những người không chịu quỳ xuống mới im lặng.

“Ha, ha ha……Quỳ sớm đã phải không sao rồi không?”

Thi thể bị người nâng đi, Tiêu Dục ném trường mâu xuống đất, quay trở lại đài cao.

“Hai người các ngươi! Tại sao không quỳ?!”

Binh lính Tiêu gia chỉ vào Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh, chỉ có hai người bọn họ đứng, rất dễ nhìn thấy, đang lúc quân Tiêu gia xúm lại muốn ép bọn họ quỳ, Tiêu Dục lên tiếng.

“Dẫn hai người bọn họ đến đây.”

Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh đồng thời bị đẩy lên.

Tiêu Dục cười tít mắt nhìn Quân Kỳ Ngọc: “Quân Kỳ Ngọc, không ngờ ngươi lại thật sự dám đến.”

“Ngươi thành khẩn mời ta, lý nào gia lại không đến?” Quân Kỳ Ngọc cười, chỉ xung quanh nói, “Có điều, ngươi cử hành lễ đăng cơ ở trong thành nhỏ này, có hơi bủn xỉn.”

“Bủn xỉn hay không bủn xỉn có gì quan trọng? Trẫm đã là thiên tử!” Tiêu Dục giang tay nói, “Long bào trên người trẫm, nhìn có đẹp không?”

Quân Kỳ Ngọc lắc đầu nói: “Hoàng đế không giống hoàng đế, diễn tuồng không giống diễn tuồng.”

Trên trán Tiêu Dục nổi lên gân xanh, giật giật hai cái.

“Trẫm không đấu võ mồm với ngươi, dù sao ngươi cũng không đắc ý được bao lâu nữa.”

Tiêu Dục hừ một tiếng, chắp tay cao giọng tuyên bố.

“Trẫm là hậu duệ của rồng, huyết mạch thiên tử, kế thừa đại thống là thuận theo thiên lý! Đáng tiếc gian thần lộng quyền! Thiên hạ này mới bị chó Quân tu hú chiếm tổ chim khách, mây đen che trời. Nhưng hôm nay trẫm đã đăng cơ, thiên hạ sẽ trở lại như trước, trẫm tuyên bố, khôi phục quốc hiệu là ‘Tĩnh’! Thảo phạt phản tặc Quân thị, khôi phục chính thống! Hôm nay, bèn lấy máu của nhi tử Quân gia tế cờ, an ủi tổ tông!”

Tiêu Dục ra lệnh một tiếng, tinh binh bên cạnh hắn lập tức vây quanh lại, cung thủ đứng đầy trên tường cung.

“Quân Kỳ Ngọc, ngươi không phải võ công cao cường sao? Lần này, ngươi chắp cánh cũng khó thoát!”

“Chậm đã, chậm đã.”

Quân Kỳ Ngọc giơ tay, ngăn đám lính tinh nhuệ đang rục rịch chuẩn bị di chuyển.

Tiêu Dục hỏi: “Hử? Ngươi còn có lời gì trăng trối?”

“Khụ.” Quân Kỳ Ngọc cũng lớn tiếng nói với phía dưới, “Ta biết các ngươi, hơn phân nửa là bị Tiêu Dục mê hoặc, giờ đã trót đâm lao phải theo lao, có điều đi theo hắn các ngươi cũng không có tương lai, quân Tây Bắc đã bao vây thành Lâu Lan, các ngươi đều là người có phụ mẫu có gia thất, nên vì họ mà suy nghĩ, hà tất gì phải chôn theo kẻ điên Tiêu Dục? Gia khuyên các ngươi mau đầu hàng! Gia nói rồi, sẽ không giết người tước vũ khí đầu hàng, còn phát lộ phí, đưa các ngươi hồi hương!”

“Quân Kỳ Ngọc!”

Tiêu Dục nghiến răng nghiến lợi, bởi vì hắn nhìn thấy trong đám thủ hạ của hắn, có người đưa mắt nhìn nhau, dường như đang dao động.

“Người đâu! Bắt hắn lại, không…… Chém chết tại chỗ!”

“Chậm đã!” Quân Kỳ Ngọc cười nói, “Để ta nói thêm hai câu nữa.”

Tiêu Dục giận dữ hét lên: “Quân Kỳ Ngọc! Ngươi cho là trẫm đùa với ngươi sao? Sớm hay muộn gì thì ngươi cũng phải chết, bớt giở trò kéo dài thời gian!”

“Ta muốn thương lượng với ngươi một chút.” Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh, “Nếu ta để ngươi mặc ý xử trí, ngươi có thể tha cho Tống Lễ Khanh không?”

Tống Lễ Khanh quay đầu nhìn hắn, khoanh tay chịu trói không phải phong cách của Quân Kỳ Ngọc.

Tiêu Dục sửng sốt, phá lên cười điên cuồng.

“Ha ha! Ha ha ha! Quân Kỳ Ngọc, cũng có một ngày ngươi phải cầu xin ta! Ha ha ha!”

Quân Kỳ Ngọc gật đầu nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà.”

Tiêu Dục nắm chắc phần thắng, cao cao tại thượng nói với Tống Lễ Khanh: “Ngươi đã theo Quân Kỳ Ngọc, là người của hắn, theo lý nên xử trí tội phản tặc như hắn. Ngươi bất trung nhưng trẫm lại không thể bất nghĩa, thôi được, niệm tình ngươi là huynh đệ ruột của trẫm, cho ngươi được toàn thây, cho phép ngươi hạ táng theo quy chế của quận vương…..”

“Báo ——”

Tiếng truy hô cắt ngang Tiêu Dục.

“Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ không hay rồi!”

Một tên lính máu me đầy mặt chạy tới, bò xổm trên đất.

“Hỗn trướng! Trẫm đã đăng cơ, là hoàng đế!” Tiêu Dục quát hắn.

“Hoàng…… Hoàng Thượng!” Tên binh lính đau đớn nói, “Quân Tây Bắc…… quân Tây Bắc giết vào rồi!”

Tiêu Dục kinh ngạc hỏi: “Cái gì?! Sao quân Tây Bắc lại xuất hiện ở trong thành được?!”

Người này không cách nào trả lời Tiêu Dục nữa, bởi vì hắn đã tắt thở ngã xuống đất.

Chỉ là không cần trả lời, đã có thể nghe tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, cách càng ngày càng gần.

Dân chúng trong thành sợ hãi chạy tứ tán, tính mạng làm trọng, không thèm để ý sự đàn áp quân Tiêu gia, thậm chí còn trực tiếp phản kháng lại.

“Người đâu! Người đâu! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?! Cửa thành bị phá rồi ư? Tại sao trẫm không nghe thấy động tĩnh gì!”

Tiêu Dục hét lớn, cuối cùng hắn cũng hoảng sợ.

Tướng lĩnh thủ thành chạy đến, phục mệnh nói: “Hoàng Thượng, quân Tây Bắc đột nhiên xuất hiện từ trong thành! Quân thủ thành không phòng bị, cửa thành đã bị mở từ bên trong! Quân Tây Bắc đang giết đến đây, Hoàng Thượng, mau chạy thôi, thần hộ tống ngài ra khỏi thành!

Tiêu Dục trừng mắt, ngồi xuống bảo tọa.

“Không…… Trẫm không đi…… Trẫm không đi, trẫm là thiên tử!”

“Hoàng Thượng, quân Tây Bắc khí thế hung mãnh, chúng ta ngăn không được! Chúng ta nên rút thì hơn!” Tướng lĩnh thủ thành khẩn cầu nói.

“Không thể nào, sao quân Tây Bắc vô cớ xuất hiện được? Nhất định là ngươi…… Quân Kỳ Ngọc! Ngươi đã dùng âm mưu quỷ kế gì! Người đâu, bắt lấy Quân Kỳ Ngọc! Bắt lấy hắn!”

Tiêu Dục khàn giọng ra lệnh, Quân Kỳ Ngọc ôm Tống Lễ Khanh, bay xuống bục cao, ẩn vào trong đám đông.

“Bắn tên! Bắn tên!” Tiêu Dục gầm to ra lệnh.

“Hoàng Thượng…… Phía dưới đều là bách tính vô tội….”

“Ta mặc kệ!” Tiêu Dục cuồng loạn, “Bắn tên! Giết hắn! Giết hắn!”

Tướng quân thủ thành do dự một lúc, vẫn hạ lệnh.

Nháy mắt, mũi tên trút xuống như mưa, người dân bá tánh bình thường không kịp chạy trốn, bị mũi tên lạc bắn trúng, chém giết bừa bãi, máu me lẫn lộn, thành Lâu Lan tràn ngập trong tiếng kêu gào thảm thiết.