Thám Hoa

Chương 111: Tên vô danh




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Khí hậu Tây Vực vốn khô hạn, mùa này thời tiết lại hanh khô, do có người cố ý phóng hỏa, ngọn lửa bị gió thổi lan ra rất nhanh, các tòa nhà phụ cận chỉ trong thời gian ngắn đã bị thiêu rụi. Nhìn thấy toàn bộ vương thành Lâu Lan chìm trong biển khói dày đặc, cuồn cuộn tứ phía.

“Đồ điên!”

Quân Kỳ Ngọc mắng một câu.

“Uất Trì.”

“Dạ.”

Không cần Quân Kỳ Ngọc hạ lệnh, Uất Trì tướng quân đã chạy đi tìm.

Tiêu Dục ngồi dưới đất dương dương đắc ý, vừa hét lớn: “”Đốt đi, đốt đi, cháy to hơn nữa, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận, cùng chết!”

Quân Kỳ Ngọc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, túm áo Tiêu Dục, cho hắn một đấm, chỉ là Tiêu Dục mặc dù bị đánh hộc máu, phun ra hai cái răng nhưng vẫn không hề dao động, vẻ mặt vẫn bất chấp tất cả như cũ.

“Ta hỏi ngươi, Lâu Lan Vương ở đâu?” Quân Kỳ Ngọc gằn giọng tức giận hỏi.

“Ha ha, cuối cùng ngươi cũng hỏi.” Tiêu Dục dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm đôi môi khô khốc, nói, “Muốn moi được từ miệng của ta, ngươi còn quá non nớt, tiểu Thái tử điện hạ của ta ạ.”

Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc tối sầm xuống, sở dĩ hắn nói nhảm với Tiêu Dục lâu như vậy là bởi vì chưa có tung tích của Bùi Tinh Húc.

“Nào, tiếp tục đánh đi, đánh chết ta, xem ta có nói Lâu Lan Vương ở đâu hay không.”

Tiêu Dục chẳng sợ mà nói.

Quân Kỳ Ngọc buông nắm đấm đang giơ lên, tiếp đó nở một nụ cười châm chọc.

“Đánh ngươi? Không, ta sẽ trực tiếp giết ngươi. Ngươi có biết Lâu Lan Vương Bùi Tinh Húc là gì đối với ta không? Hắn là tình địch của ta, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ quan tâm đến sống chết của hắn sao? Tốt nhất ngươi cứ cắn chặt khớp hàm, đừng nói gì hết, để hắn chết đi, thành toàn cho ta, mọi việc thuận lợi, gia còn phải cảm ơn ngươi! Ha ha!”

Tiêu Dục thoáng lộ ra chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

“Ngươi khỏi cần phải dọa ta, muốn dùng mấy lời nói dối đó để lừa ta ư, nằm mơ đi! Nào, cổ ta đây, dùng đao của ngươi chém đứt nó đi, ngươi tức khắc được như ý nguyện!”

Quân Kỳ Ngọc thầm nắm chặt nắm đấm, vang răng rắc, thế mà nhất thời thật sự không biết phải làm thế nào với hắn.

Nếu không phải vì Tống Lễ Khanh, không cần Tiêu Dục nói hắn đã hạ đao rồi.

“Điện hạ!”

Uất Trì tướng quân giục ngựa trở về, trong tay còn dắt theo một con ngựa khác.

“Tên điên này an bài tử sĩ từ trước, dùng hỏa dược dầu đốt phóng hỏa, hắn muốn đốt toàn bộ vương thành Lâu Lan! Mặc dù kẻ phóng hỏa đã bị khống chế, nhưng cũng vô dụng.”

“Còn dập lửa được không?”

“Hết cách, nguồn nước ở sông đào ngoài thành, hiện tại bá tánh chen chúc nhau ở cửa thành, rất khó để ra ngoài!”

Trong thành vẫn còn mười mấy vạn người, một cửa thành căn bản không đủ để mọi người chạy, Quân Kỳ Ngọc có thể tưởng tượng một khi ngọn lửa bùng lên, tình cảnh sẽ như thế nào, không khỏi lạnh sống lưng.

Uất Trì tướng quân đưa một con ngựa cho Quân Kỳ Ngọc, thúc giục nói: “Điện hạ, đưa Thái tử phi ra khỏi thành trước đi, thần hậu thuẫn ở phía sau.”

“Đợi đã, Uất Trì.” Quân Kỳ Ngọc suy nghĩ một lúc, ra lệnh nói, “Ngươi dẫn theo mấy người tay chân nhanh nhẹn, mở tất cả cổng thành Lâu Lan, đừng để bá tánh chen chúc nhau, để bọn họ tách nhau ra chạy. Thêm nữa, cố gắng hết sức tìm Lâu Lan Vương, nếu thật sự không kịp……thì không cần quan tâm họ nữa, đảm bảo an toàn cho huynh đệ của mình trước.”

Lời này tuy máu lạnh, nhưng lại bình tĩnh đến cực điểm.

Quân Kỳ Ngọc tự có cân nhắc của mình, thân sơ xa gần khác biệt.

“Mạt tướng tuân lệnh!” Uất Trì tướng quân lo lắng nói, “Điện hạ, vậy ngài……”

Thanh âm khàn khàn bén nhọn của Tiêu Dục vang lên: “Hắn sẽ làm vật bồi táng theo trẫm, kéo một tên Thái tử chôn cùng, ta có chết cũng không thiệt.”

“Lão tử làm thịt ngươi!”

Uất Trì tướng quân không kìm được lửa giận, rút đại đao đi thẳng về hướng Tiêu Dục, chém xuống không trung, lại bị đao của Quân Kỳ Ngọc ngăn lại.

“Điện hạ…… Vì sao không để thần giết hắn?” Uất Trì tướng quân khó hiểu, “Để thực hiện giấc mộng làm hoàng đế, vậy mà hắn muốn kéo theo mười vạn người chết trong biển lửa!”

Tiêu Dục cười ranh mãnh nói: “Hắn không dám giết ta, ha ha, hắn chẳng những không giết ta, còn phải cứu ta cùng đi đấy.”

Uất Trì tướng quân còn muốn nói gì đó, bị Quân Kỳ Ngọc giơ tay ngăn lại.

“Đi cứu người trước.” Quân Kỳ Ngọc nói.

“Dạ!”

Quân lệnh như núi, cho dù Uất Trì tướng quân còn nghi hoặc, nhưng cũng làm theo mệnh lệnh của Quân Kỳ Ngọc trước.

Quân Kỳ Ngọc ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm Tiêu Dục.

Tiêu Dục trừng mắt nhìn lại: “Quân Kỳ Ngọc, ngươi đúng là vô dụng, lại xả thân đi cứu tình định của mình, ngươi còn đường đường là Thái tử đấy, ta thấy ngươi đúng là một tên hèn nhát, ha ha ha! Đồ vô dụng không giữ được người mình thương!”

Quân Kỳ Ngọc nghiến răng vang ken két, gân xanh trên mu bàn tay gần như sắp nổ tung, áp chế lệ khí tàn bạo trên người.

Nháy mắt sau, cây đao của Quân Kỳ Ngọc xuyên qua bụng Tiêu Dục, lúc máu tươi ào ạt chảy ra, trên mặt Tiêu Dục vẫn giữ nụ cười càn rỡ.

Hắn giơ tay sờ máu trên người mình, nụ cười dần tan biến.

Bởi vì người cầm đao không phải là Quân Kỳ Ngọc, mà là Tống Lễ Khanh cướp lấy đao.

“Ngươi…… Ngươi giết ta……” Tiêu Dục không dám tin, “Ngươi……”

Không chỉ có hắn, ngay cả Quân Kỳ Ngọc cũng nhất thời không kịp phản ứng, hắn không ngờ Tống Lễ Khanh lại quả quyết như thế.

“Lễ Khanh, ngươi……”

Tống Lễ Khanh sắc mặt bình tĩnh.

“Hắn sẽ không nói, hắn cố ý khiêu khích ngươi, chẳng qua là để kéo dài thời gian, kéo chúng ta cùng chết trong đám cháy.”

“Nhưng Bùi Tinh Húc……”

“Chúng ta sẽ tự tìm.”

Giết người là hành động bốc đồng nhất thời của Tống Lễ Khanh, đời này đến cả con sâu y còn không dám giết chứ đừng nói là đâm ngươi khác một đao, nên khi y buông tay ra, nỗi sợ hãi dâng lên, sức lực toàn thân như bị rút cạn, người nhũn cả ra.

Quân Kỳ Ngọc nhanh tay lẹ mắt ôm y vào trong lòng.

“Ngươi…… Ta là huynh trưởng của ngươi, ngươi lại giết huynh trưởng của mình, ngươi coi thường luân lý, giết người thân của mình, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta thành quỷ cũng nguyền rủa ngươi vĩnh viễn bị nam nhân chà đạp…”

Tiêu Dục tuy rằng bị đâm một đao, nhưng hắn chỉ bị thương ở bụng, không phải chỗ hiểm, tạm thời chưa chết ngay được, nhân cơ hội dùng những lời cay độc nhất để nguyền rủa.

Nếu Tống Lễ Khanh đã vậy, Quân Kỳ Ngọc cũng không do dự nữa, rút đao của mình ra, trong mắt lóe lên một tia sát khí.

“Thái tử điện hạ, để ta đi……Được không?”

Người nói là Tô Chiêu, tay hắn cầm một thanh chủy thủ (dao găm), rút ra lưỡi dao sắc bén, chậm rãi đi về phía Tiêu Dục.

“Tiện nhân nhà ngươi…… Ngươi muốn làm gì? Trẫm…… Bổn Thái tử sẽ không tha cho ngươi! Từ lâu ta đã biết ngươi không phải thật lòng quy phục, sớm nên giết tiện nhân nhà ngươi….”

Mặc cho hắn mắng thế nào, động tác của Tố Chiêu cũng không dừng lại, ánh mắt tràn đầy thù hận.

Lưỡi kiếm sắc bén của hắn đâm xuyên qua mu bàn tay của Tiêu Dục, Tiêu Dục phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

“Tiêu Thái tử, ta có 76 huynh đệ.”

“Cái…… Cái gì?”

Lúc này trong mắt Tiêu Dục mới lộ ra một tia sợ hãi.

“Ngươi đếm cho thật kỹ.”

Nói xong, Tô Chiêu lại đâm vào chân của Tiêu Dục.

Lần này Tiêu Dục không có sức để hét nữa, sợ hãi bò lên phía trước, có điều bản thân hắn bị thương, bò không nhanh được.

Tô Chiêu không giết hắn ngay mà tính sổ từng dao một, đâm một cái lại đếm một số.

“Không…… Không, đừng giết ta, đừng giết ta! Lễ Khanh, đệ đệ…… Ngươi mau cứu ta…… Ta nói cho ngươi biết Bùi Tinh Húc đang ở đâu…… Ta không lừa ngươi! Ngươi cứu ta…… Cầu xin các ngươi, hắn đang ở thiên lao trong vương cung, ta đã nói hết! Tha cho ta…”

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy cảnh tượng này quá máu me, đưa tay che mắt Tống Lễ Khanh.

Tiêu Dục nói năng lộn xộn xin tha, vừa bò đến long ỷ, vệt máu kéo dài trên đất, Tô Chiêu đếm đến 76, hắn gần như không thể động đậy, lại cố gắng hết sức leo lên long ỷ.

“Ha…… Ha ha.”

Tiêu Dục vuốt ve rồng vàng chạm khắc trên long ỷ, khóe miệng nặn ra một nụ cười.

“Trẫm là hoàng đế, trẫm là thiên tử……”

Trong miệng Tiêu Dục lặp đi lặp lại những chữ này.

Quân Kỳ Ngọc đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại, bước đến gần Tiêu Dục.

“Ngươi không phải là Tiêu Dục.”

“Ngươi nói…… Cái gì?”

Tiêu Dục hít vào thở ra khó khăn.

Quân Kỳ Ngọc chậm rãi nói: “Khương hoàng hậu tiền triều có người con thứ ba tên là Dục, nhưng Tiêu Dục đã bị phong hàn chết yểu từ năm 4 tuổi. Kể từ đó, Khương hoàng hậu điên điên dại dại. Vậy nên, ngươi không phải là thiên tử, trên người ngươi cũng không có dòng máu của hoàng tộc.”

Vốn Quân Kỳ Ngọc lười nói đến chuyện này, nhưng Tiêu Dục phóng hỏa đốt thành, ý đồ kéo mười mấy vạn bá tánh vô tội chôn cùng, triệt để chọc giận Quân Kỳ Ngọc.

Tiêu Dục trừng lớn hai mắt, lộ ra cả tròng trắng, giãy giụa đến hơi thở cuối cùng: “Ngươi lừa ta! Mẫu hậu ta nói ta là……”

“Hoàng cung Cảnh Quốc còn giữ tất sử sách tiền triều, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hoàng đế một ngày ba bữa ăn những gì cũng ghi ở trong đó. Khương hoàng hậu vì cái chết của con trai, ưu thương quá độ, mới có ngươi, dạy ngươi những thứ đó, mục đích hơn phân nửa là muốn trả thù Cảnh Quốc. Mà ngươi, chỉ là tên vô danh…..do Khương hoàng hậu nhận nuôi.”

Giết người không dao*.

(*) Nguyên văn là “giết người tru tâm”: là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.

Quân Kỳ Ngọc dứt lời, dắt Tống Lễ Khanh xoay người rời đi.

“Ngươi lừa ta…… Ha…… Ha ha ha! Ha ——”

Phía sau truyền đến tiếng cười cuồng loạn, bọt máu hỗn loạn, Tiêu Dục phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng đầu rũ xuống, đồng tử trắng bệch, chết không nhắm mắt.