Thám Hoa

Chương 112: Ta là…Quái vật




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Vương cung Lâu Lan cũng bị Tiêu Dục sai người phóng hỏa, khói cuồn cuộn dày đặc khắp nơi, Quân Kỳ Ngọc thúc ngựa dẫn theo Tống Lễ Khanh đi vào trong, phi nhanh về hướng thiên lao.

Thiên lao vốn không người, cho nên lửa chưa lan đến nơi này.

Quân Kỳ Ngọc đỡ Tống Lễ Khanh xuống ngựa, chạm phải ngón tay lạnh lẽo của y, khuôn mặt tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc.

“Lễ Khanh, loại người như Tiêu Dục đáng chết, ngươi không cần nghĩ về hắn, với cả, cũng không phải ngươi giết hắn.”

Quân Kỳ Ngọc biết trong lòng y đang nghĩ gì.

Tống Lễ Khanh cũng tự thuyết phục mình như thế, Tiêu Dục đáng chết

Nhưng xúc cảm khi thanh đao kia đâm vào da thịt, tiếng máu bắn ra tung tóe, dường như vẫn rõ mồn một trước mắt, quanh quẩn mãi trong đầu Tống Lễ Khanh.

“Quân Kỳ Ngọc……Có phải ta cũng là một người xấu không?”

Quân Kỳ Ngọc nâng khuôn mặt thấp thỏm bất an của y lên, vuốt nhẹ vài cái.

“Làm sao có thể? Nếu ngươi đâm người bị thương mà là người xấu, thì ta có mà tội ác ngập trời à, nếu như ông trời trừng phạt, ngươi chắc chắn là xếp sau ta.”

Tống Lễ Khanh bị hắn chọc cho bật cười.

“Thì ngươi vốn dĩ vậy mà.” Tống Lễ Khanh khịt mũi nói.

“Ờ……” Quân Kỳ Ngọc sờ mũi, “Một đại ác nhân như ta đây còn ăn ngon ngủ yên, ngươi sợ cái gì? Nếu xuống địa ngục thật, ngươi mới vào tầng thứ nhất địa ngục thôi, ta ở tầng thứ mười tám, ai, thế thì không được, ngươi cách ta xa quá, chúng ta không gặp được nhau, vậy sau này ngươi làm nhiều chuyện xấu hơn đi, cố gắng đến gần ta.”

Tống Lễ Khanh lộ ra vẻ mặt phẫn nộ: “Tại sao không phải ngươi làm nhiều việc thiện hơn để chuộc tội?”

“Ta cũng muốn chứ, nhưng sợ là không có biện pháp.” Quân Kỳ Ngọc chớp mắt nhìn y, hỏi: “Nói vậy là, ngươi muốn tới gần ta?”

“Đừng nói nhảm nữa.” Tống Lễ Khanh thúc giục, “Mau tìm người đi.”

Bọn họ đồng thời bước vào trong thiên lao, lần lượt xem xét các phòng giam, nhưng đều trống không.

“Kỳ lạ……” Tống Lễ Khanh nghi ngờ hỏi, “Ít nhất trong phòng giam phải có mấy phạm nhân chứ? Sao không có ai hết vậy? Hay là Tiêu Dục nói dối, Tinh Húc ca ca căn bản không ở đây.”

Quân Kỳ Ngọc gảy chiếc khóa phòng giam bị mở, nghĩ ra gì đó, hắn cười khẽ một tiếng.

“Ngươi đoán mấy tên đóng vai văn võ bá quan trong lễ đăng cơ của Tiêu Dục từ đâu ra?”

“……”

Tống Lễ Khanh nghẹn lời, Tiêu Dục muốn làm hoàng đến điên rồi, thậm chí còn tự lừa dối mình.

Y rẽ qua một góc, phòng giam này thậm chí còn không có đuốc, ánh sáng lờ mờ, nhưng y tựa hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng trong đó, y không dám chắc chắn, nên lại gần một chút, áo bào trắng này nhìn rất quen, Bùi Tinh Húc thường mặc nó!

“Tinh Húc ca ca!”

Bóng người không trả lời, Tống Lễ Khanh có hơi sợ.

“Tinh Húc ca ca, ngươi……có trong đó không?”

Vẫn không trả lời, Tống Lễ Khanh nhìn cửa phòng giam, đã bị khóa.

Nghe thấy tiếng gọi của Tống Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc lập tức đi qua, đưa cây đuốc cho Tống Lễ Khanh.

“Nào, cầm giúp ta.”

Quân Kỳ Ngọc giơ đao chém xuống, xiềng xích phát ra tia lửa, leng keng một tiếng đứt gãy.

Quân Kỳ Ngọc mở cửa phòng giam ra bước vào, Tống Lễ Khanh đuổi theo sau soi đuốc, quả nhiên, có một người đang ngồi xổm ở trong góc phòng giam, đưa lưng về phía bọn họ, còn vùi mặt nên không rõ có phải Bùi Tinh Húc hay không.

“Tinh Húc ca ca, chúng ta tới cứu ngươi, ngươi đừng sợ.” Tống Lễ Khanh tiếp tục nói.

“Không…… Không phải, ngươi tìm nhầm người rồi.”

Người này vừa lên tiếng, Tống Lễ Khanh lập tức cảm thấy yên tâm, tuy giọng nói của hắn hơi khàn, nhưng giọng không thay đổi, chính là Bùi Tinh Húc.

“Tinh Húc ca ca, là ta, Lễ Khanh đây, ngươi nhìn ta đi.”

Tống Lễ Khanh đến gần ngồi xổm xuống, nhìn kỹ, mới phát hiện cả người Bùi Tinh Húc đang khẽ run.

Tống Lễ Khanh đặt tay lên vai hắn, muốn hắn đối diện với mình.

“Lễ Khanh…… Đừng nhìn ta, ta không phải Bùi Tinh Húc, ngươi đi đi, ngươi nhận nhầm người rồi……”

Tống Lễ Khanh không hiểu sao hắn lại kháng cự mình.

Quân Kỳ Ngọc biết ngọn lửa bên ngoài đang nghiêm trọng, không thể kéo dài thêm nữa.

“Bùi Tinh Húc, ngươi là quốc vương Lâu Lan, lại rúc trong cái nhà giam này, không dám gặp ai!”

Quân Kỳ Ngọc túm lấy bả vai hắn, quay người hắn lại.

Đầu tóc Bùi Tinh Húc rối tung, che hơn nửa khuôn mặt, có điều khoảnh khắc Tống Lễ Khanh nhìn thấy mặt hắn, đầu óc chợt trống rỗng.

Bởi vì Tống Lễ Khanh nhìn thấy, không phải là Bùi Tinh Húc quen thuộc…… Mà là một khuôn mặt người không hoàn chỉnh.

Mắt không có tròng mắt, mũi không có chóp mũi, gò má hóp lại, còn dính ít máu đen.

Tống Lễ Khanh che miệng, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.

“Tinh Húc ca ca……”

Tống Lễ Khanh không nói được lời nào, trong lòng chỉ có đau đớn và kinh ngạc.

“Ta không phải Bùi Tinh Húc, ta không phải Bùi Tinh Húc.”

Bùi Tinh Húc lại vùi mặt vào giữa hai chân, lặp đi lặp lại hai câu này.

Quân Kỳ Ngọc cũng bị sốc, mày nhíu chặt.

Không cần nói cũng biết, tất cả đều do Tiêu Dục làm.

Bởi vì bị cực hình như thế, nên Bùi Tinh Húc mới không dám gặp mặt, đối diện với Tống Lễ Khanh.

Cổ họng Tống Lễ Khanh nghẹn ngào: “Tinh Húc ca ca, ta đưa ngươi đi, được không?”

“Ta đã nói ta không phải! Các ngươi đi đi! Đi mau……Tại sao còn quay lại? Ta không phải Bùi Tinh Húc…… Ta là…… Quái vật.”

Trái tim của Tống Lễ Khanh bị hai chữ này đâm đau nhói.

“Ngươi không phải.”

Tống Lễ Khanh đặt tay lên lưng Bùi Tinh Húc, nhẹ nhàng vỗ về, cơ thể Bùi Tinh Húc mới bớt run, dần bình tĩnh lại.

“Tinh Húc ca ca, người hại ngươi chết rồi, ta chính tay đâm hắn một đao, báo thù cho ngươi, ngươi đi theo ta đi?”

“Ngươi đừng nhìn gương mặt này của ta, nhớ rõ dáng vẻ trước kia của ta là được, đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, Lễ Khanh, cầu xin ngươi, các ngươi đi đi, mặc kệ ta.”

Giọng nói của Bùi Tinh Húc hoàn toàn không còn trong trẻo như trước nữa, như thể bị xé rách.

“Làm sao ta có thể mặc kệ ngươi chứ?”

Tống Lễ Khanh lau nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không ngăn lại được.

“Ta bây giờ rất xấu, rất đáng sợ, ngươi nhìn thấy sẽ sợ hãi, Lễ Khanh, bệnh huyết kiệt của ta phát tác, cũng không sống được bao nhiêu ngày nữa, ngươi để ta lặng lẽ chết ở trong nhà lao này đi, ta không muốn….Không muốn lúc ngươi nhớ đến ta lại là bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ trước khi chết này của ta.”

“Ta không sợ, chúng ta đi ra ngoài đã, đi ra ngoài rồi nghĩ cách, Tinh Húc ca ca, ngươi ở trong lòng ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Bùi Tinh Húc hơi lung lay, hỏi: “Thật sao?”

“Thật.”

Tống Lễ Khanh muốn an ủi hắn, nhưng tài ăn nói lại vụng về, y nhận ra rằng trên đời này không có lời nào có thể xoa dịu nỗi đau của Bùi Tinh Húc giờ khắc này.

Tống Lễ Khanh vừa chạm vào cánh tay hắn, muốn kéo hắn lên, Bùi Tinh Húc đang im lặng đột nhiên bật dậy, bóp cổ Tống Lễ Khanh, trong tay cầm một chiếc móc sắt mài nhọn, dí trên cổ y.

Động tác của Bùi Tinh Húc quá bất ngờ, không ai ngờ hắn lại làm như vậy, đến cả Quân Kỳ Ngọc cũng không kịp phản ứng.