Thám Hoa

Chương 113: Sao ta có thể nỡ?




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Cây đuốc trên tay Tống Lễ Khanh rơi xuống đất, đốt cháy cỏ khô trong nhà giam, trong chốc lát, nhà giam tối tăm sáng như ban ngày.

“Bùi Tinh Húc! Ngươi tính làm gì?!”

Quân Kỳ Ngọc lo lắng, lập tức quát to.

Hắn định lao lên, lại thấy Bùi Tinh Húc lùi về sau, lưỡi móc sắc bén có thể đâm vào cổ họng của Tống Lễ Khanh bất cứ lúc nào, Quân Kỳ Ngọc dừng bước, không dám mạo hiểm đi cướp người.

“Đừng nhúc nhích!” Bùi Tinh Húc kích động gầm lên, “Ta đã bảo ngươi đừng nhúc nhích! Quân Kỳ Ngọc, đứng đó! Đừng nhúc nhích! Bằng không ta giết y!”

Quân Kỳ Ngọc tin Bùi Tinh Húc bất kể như thế nào, cũng không làm hại Tống Lễ Khanh, cho nên mới không đề phòng, để Tống Lễ Khanh một mình đến gần.

Tình huống này là điều Quân Kỳ Ngọc vạn lần không ngờ đến.

“Bùi Tinh Húc, ngươi điên rồi sao? Y là Lễ Khanh, ngươi muốn giết y ư?” Quân Kỳ Ngọc quát hỏi, “Người ngươi luôn miệng nói yêu.”

“Đúng vậy…… Ta điên rồi.” Bùi Tinh Húc khàn giọng nói, “Lúc y bỏ ta đi theo ngươi, ta đã điên rồi! Y không chút do dự…..mà đi theo ngươi! Ta hà tất…… Hà tất gì phải lưu tình với y!”

Hầu kết Quân Kỳ Ngọc khẽ động, hiện tại cảm xúc của Bùi Tinh Húc không ổn định, không thể khiêu khích hắn thêm nữa.

“Ngươi sai rồi, ngày đó là ta cưỡng ép đưa y đi, y một mực muốn trở về, sống chết cũng phải ở bên ngươi. Là ta nhốt y trong phủ phủ Kỳ Lân, người ngươi nên giết là ta, thả y ra đi.”

Bùi Tinh Húc thoáng do dự một lúc.

“Lễ Khanh, những gì Quân Kỳ Ngọc nói là thật ư? Ngươi bị hắn cưỡng ép? Giờ ngươi trở về…là bởi vì ta sao?”

Tống Lễ Khanh mở miệng muốn nói, nhưng cổ họng bị bóp nghẹn không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể phun ra một chữ.

“Đúng……”

“Không phải, ngươi không phải!” Cả người Bùi Tinh Húc run lên, “Ngươi lại lừa ta, ngươi rõ ràng đã bỏ đi cùng Quân Kỳ Ngọc, ngươi căn bản không yêu ta, ngươi biết lúc ta trơ mắt nhìn ngươi đi, đau lòng thế nào không? Thời điểm ta ở trong tù, bị người ta móc hai mắt, nhận hết nhục nhã, hẳn là ngươi đang ân ân ái ái, vui vẻ bên Quân Kỳ Ngọc nhỉ?”

Nhắc đến Quân Kỳ Ngọc, Bùi Tinh Húc càng tràn đầy thù hận.

“Người đáng chết đúng là ngươi! Quân Kỳ Ngọc…… Ngươi có tất cả rồi, tại sao còn muốn tranh giành với ta, tại sao còn chưa biết đủ? Người mà ngươi không cần, chẳng lẽ ngay cả tư cách yêu ta cũng không có sao? Ngươi là kẻ lật lọng, đầu têu tất cả mọi chuyện! Một khi ngươi chết, ta và Lễ Khanh mới có thể yên bình ở bên nhau! Không bằng…… Không bằng ngươi chết thay Lễ Khanh đi, ngươi chết rồi, thế giới liền thanh tịnh, ta nhất định sẽ không tổn Lễ Khanh nữa……”

Bùi Tinh Húc bởi vì tức giận, ngũ quan vặn vẹo, khuôn mặt khiếm khuyết trở nên càng đáng sợ, hoàn toàn khác hẳn.

Quân Kỳ Ngọc cầm trường đao trên tay, không động đậy.

Hắn thả chậm ngữ khí, kiên nhẫn thuyết phục nói: “Bùi Tinh Húc, ngươi bình tĩnh đi, ngươi là Lâu Lan Vương, thành Lâu Lan bị tổn hại nghiêm trọng, con dân ngươi như rắn mất đầu, ngươi không lấy lại sĩ khí*, gánh trọng trách vua một nước, ở đây giương đao múa kiếm với ta thì có ích lợi gì? Lẽ nào ngươi muốn trơ mắt nhìn Lâu Lan quốc tan thành tro bụi sao?”

(*) Nguyên văn là 重振旗鼓 – trọng chấn kỳ cổ: sau khi trải qua thất bại, người ta chấn chỉnh năng lực, sẵn sàng làm lại một lần nữa.

“Lâu Lan Vương…… Ta mà là Lâu Lan Vương ư? Ta không xứng làm vương của bọn họ, ta đã mất nước, cái gì cũng không có, cái gì cũng không có! Hiện tại tâm nguyện duy nhất của ta chính là giết ngươi! Quân Kỳ Ngọc, ngươi tự sát ở trước mặt ta, mới có thể giải trừ tất cả oán hận trong lòng ta!”

Quân Kỳ Ngọc cau mày, cảnh giác với hành động của Bùi Tinh Húc.

“Lẽ nào ta không tự sát ngươi sẽ giết Lễ Khanh sao? Ngươi làm như vậy thì được cái gì? Trừ bỏ tổn thương người ngươi yêu ra, có lợi gì cho ngươi chứ?”

“Ta mặc kệ!”

Bùi Tinh Húc nổi giận gầm lên, ho khan dữ dội, nhưng cổ họng hắn ứ nghẹn, ho đến tê tâm liệt phế cũng không ho ra được gì.

“Dù sao…… Dù sao ta cũng sắp chết! Đường hoàng tuyền, y có thể bầu bạn cùng ta, như vậy chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau….Ta sẽ không cô đơn.”

Khóe miệng Bùi Tinh Húc nặn ra một nụ cười quỷ dị, tựa hồ rất mong chờ.

“Ngươi đang muốn kéo Lễ Khanh tuẫn tình với ngươi sao? Đây là yêu y mà ngươi nói?” Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nói, “Ngươi đã hỏi y nguyện ý hay không chưa?”

“Nếu y…… Nếu y yêu ta một chút, y sẽ nguyện ý.” Bùi Tinh Húc bỗng nhiên nhỏ giọng, như là lẩm bẩm với mình, “Đúng không? Yêu cầu của ta không nhiều, một chút thôi là đủ rồi……”

“Bùi Tinh Húc……”

Quân Kỳ Ngọc còn muốn nói, lại bị Bùi Tinh Húc lạnh giọng ngăn lại.

“Câm miệng! Ta tuyệt đối không cho phép y ở bên ngươi! Chỉ có chết mới có thể tách hai người ra…… Ha ha ha! Ta biết, Quân Kỳ Ngọc, ngươi tham sống sợ chết, trên đời này còn có ai đạo đức giả hơn người chứ?! Lễ Khanh, ngươi nhìn thấy không, hắn chính là một tên tiểu nhân ích kỷ vô tình, luôn miệng nói yêu ngươi, đến lúc cân nhắc thiệt hơn, hắn sẽ luôn lựa chọn bản thân, chết vì ngươi cũng không làm được, nhưng ta thì khác, ta làm được…”

Quân Kỳ Ngọc trầm ngưng ánh mắt, bất luận gặp việc gì khó hắn cũng giữ bình tĩnh, tận dụng mọi thứ, mới luôn có thể gặp dữ hóa lành.

Nhưng chuyện này lại cố tình không có cách nào vẹn cả đôi đường.

Quân Kỳ Ngọc hít sâu một hơi, nói: “Được, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi hứa thả Lễ Khanh đi, ta đền mạng cho ngươi.”

“Bùi Tinh Húc ta trước nay nói được thì làm được.” Bùi Tinh Húc quả quyết nói.

Tống Lễ Khanh vùng vẫy khỏi vòng tay siết chặt của Bùi Tinh Húc, lớn tiếng nói: “Quân Kỳ Ngọc…… Không được.”

“Lễ Khanh, ta làm sai rất nhiều chuyện, vốn ta nghĩ, chỉ cần ngươi còn ở đây, ta sẽ có thời gian từ từ bù đắp, nhưng hiện tại ta đã biết, trên đời này căn bản không đường quay đầu, chuyện mình làm sai, một ngày nào đó nhất định sẽ phải trả giá, vận mệnh ông trời đã chú định, ngươi đừng trách Bùi Tinh Húc, không, là báo ứng của ta.”

Quân Kỳ Ngọc nâng đao của mình lên, mỉm cười, thanh bảo đao của hắn được làm bằng vàng nguyên chất Tây Vực, chém sắt như chém bùn, cùng hắn nam chinh bắc chiến, đã có vô số lỗ nhỏ, giết nhiều kẻ địch như vậy, hiện tại lại dùng nó để giết mình.

“Lễ Khanh, ngươi biết điều ta hối hận nhất là gì không?” Mắt Quân Kỳ Ngọc đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, “Điều ta hối hận nhất chính là hôm ngươi đề nghị hòa ly ở trên triều, ta lại……Lại đồng ý.”

Như có một cây kim đâm vào đầu Tống Lễ Khanh, đầu y đau như muốn nứt ra, chuyện cũ ùn ùn kéo đến, những chuyện y không muốn nhớ, không muốn hiểu, buộc y phải tỉnh lại, đau đến y nhắm chặt hai mắt.

Khoảng thời gian này mơ mơ hồ hồ, tất cả đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.

Khi cơn đau giảm bớt, y mở mắt ra, mới phát hiện mình nước mắt ròng ròng.

“Lễ Khanh, xin lỗi, tình cảm đời này ta thiếu ngươi không thể trả được rồi.”

Quân Kỳ Ngọc nâng lưỡi kiếm lên, ánh đao sắc bén.

“Kỳ Ngọc!!”

Nháy mắt, trái tim Tống Lễ Khanh như ngừng đập, gào thét thành tiếng.

Leng keng ——

Chiếc móc sắt bị ném xuống đất.

Động tác của Quân Kỳ Ngọc cũng ngừng lại, bởi vì Bùi Tinh Húc vậy mà, chủ động thả Tống Lễ Khanh ra.

“Ha ha…… Ha ha ha……”

Bùi Tinh Húc lảo đảo dựa lưng vào nhà giam, tuy là đang cười điên cuồng, nhưng âm thanh nghèn nghẹn, bi thương hơn cả tiếng khóc.

Hắn cười cười rồi đứng lên, vẻ mặt trống rỗng.

“Nếu ta hoàn toàn là một người xấu thì tốt biết bao…thế thì sẽ không mềm lòng.”

Bùi Tinh Húc khẽ lẩm bẩm.

Hắn vô lực trượt dọc theo thành nhà giam, ngồi xổm xuống, cuộn tròn người mình lại, bụm mặt toàn thân run rẩy.

Hắn đang khóc.

Mới đầu là tiếng nức nở tận lực đè nén, bờ vai của hắn không ngừng run lên, sau đó càng lúc càng lớn, tựa hồ muốn đem tất cả không cam lòng cùng đau đớn phóng thích ra ngoài, hắn cuồng loạn “ô ô” khóc lớn, vang vọng khắp nhà giam.

Nhưng vì mất đi đôi mắt nên dù có khóc to thế nào cũng không có giọt nước mắt nào.

“Lễ Khanh, ngươi…… Ngươi là người mà ta cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ cơ mà, sao ta có thể nỡ tổn thương ngươi, sao ta có thể nỡ…?”