Thám Hoa

Chương 116: Ăn hiếp cha ta




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Yaaa! Quân lão ma kia!”

Quân Kỳ Ngọc vừa bước một chân vào Tống phủ, đã thấy Tống Quan Sinh xách một cây giáo chạy ra.

“Ngươi lại tới nhà ta làm gì?!”

Quân Kỳ Ngọc đẩy đầu giáo chĩa vào hắn qua một bên.

“Gì mà lại tới? Ta đã bốn ngày không đến rồi.” Quân Kỳ Ngọc ló đầu hỏi, “Cha ngươi đâu? Ta đưa ít đồ ăn cho y.”

Quân Kỳ Ngọc mặc áo choàng vi phục màu đen, trong tay cầm một chiếc hộp gấm lớn.

“Cha ta không cần đồ ăn của ngươi! Ngươi đừng hòng bước vào nhà ta một bước! Lần trước ngươi ăn hiếp cha ta, ta còn chưa tính sổ đâu!”

Quân Kỳ Ngọc “hừ” một tiếng, thằng nhóc này mới mấy ngày không thấy, mồm mép càng ngày càng lanh lợi, có đứa bé bốn tuổi nhà nào như nó không.

“Ta ăn hiếp cha ngươi lúc nào?”

“Ngươi muốn đùa ta à? Ta nghe thấy ngươi, ngươi nhốt cha ta ở trong phòng, không cho ta vào giúp, ta còn nghe thấy cha ta bị đau, không ngừng cầu xin ngươi…Ưm…”

Tống Quan Sinh nói được một nửa, thần sắc Quân Kỳ Ngọc biến đổi, vội vàng bịt miệng cậu bé lại.

“Chúng ta đang chơi trò chơi ấy mà nhóc con, không tin ngươi đi hỏi cha ngươi xem ta có ăn hiếp y không, ngươi đừng ồn ào giữa đường như thế, chúng ta vào trong rồi nói.”

Tống Quan Sinh hiển nhiên không tin: “Chơi cái trò gì mà thảm thiết như thế?”

Quân Kỳ Ngọc nhất thời nghẹn lời.

“Ngươi còn nhỏ nên không hiểu đâu, con nít ranh hỏi nhiều thế để làm gì?”

“Quân lão ma nhìn thương của ta đây!”

Tống Quan Sinh ghét nhất là bị người khác nói là con nít ranh, lông mày dựng lên, đâm lưỡi giáo qua, mặc dù sức lực và chiêu thức có hạn, nhưng chiều cao của cậu bé vừa vặn đâm trúng giữa mông Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc vừa gạt vừa mắng thằng bé ác độc.

“Nếu ngươi còn quản chuyện ta và cha ngươi nữa, ta sẽ đày ngươi đi biên cương, đưa ngươi đến đất phong Lâu Lan.”

Tống Quan Sinh nghe xong, dừng động tác lại.

“Thật?”

“Đương nhiên là thật, ta nói cho ngươi biết, cái nơi rách nát đó ngay cả một cái cây cũng không có, vào ban đêm trong khe đá còn có tiếng quỷ kêu, ngươi đến đó có mà ăn đất.”

Quân Kỳ Ngọc cho rằng hù dọa được cậu bé.

“Khi nào?” Giọng điệu còn ẩn chút mong đợi.

“Hả?” Quân Kỳ Ngọc nhận ra có gì đó không đúng, nói: “Ngươi muốn khi nào?”

Tống Quan Sinh mặc dù trưởng thành sớm, nhưng nào đã đủ tâm cơ như Quân Kỳ Ngọc.

“Cha ta bảo ta phải cao giống như y thì ta mới được đến Lâu Lan, nếu ngươi có thể giúp ta đi sớm hơn…”

Quân Kỳ Ngọc lập tức đồng ý: “Việc đó tất nhiên là có thể, ta thậm chí còn muốn đưa ngươi đi ngay ngày mai kìa, ngươi có biết người chính là bóng đèn giữa ta và cha ngươi không hả?”

Tống Quan Sinh không biết bóng đèn là cái gì, giơ một ngón trỏ lên.

“Một canh giờ.”

“Cái gì?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.

“Ngươi sai người đưa ta đến Lâu Lan, ta cho phép ngươi chơi cùng cha ta một canh giờ.”

Tống Quan Sinh xoắn xuýt, vì đi Lâu Lan, đành để cha tạm thời chịu khổ một chút vậy.

Quân Kỳ Ngọc cười rạng rỡ, đập tay với Tống Quan Sinh.

“Một lời đã định!”

Giải quyết xong thần giữ cửa Tống phủ, Quân Kỳ Ngọc xoa xoa tay, quen cửa quen nẻo chui vào thư phòng của Tống Lễ Khanh.

“Lễ Khanh, Lễ Khanh, ta cho ngươi xem một đại bảo bối.”

Quân Kỳ Ngọc vừa bước vào đã vội vã dâng vật quý lên, từ trong hộp gấm lấy ra một quả màu xanh sẫm, trên đầu còn có cọng dây khô.

“Thứ gì thế?”

Quân Kỳ Ngọc thần bí nói: “Ngươi không biết đâu, đây là cống phẩm của một nước nhỏ ở phía tây Tây Vực, gọi là dưa lạnh.”

“Dưa lạnh?”

Tống Lễ Khanh sờ quả xanh xanh, da bóng loáng, xúc cảm mát lạnh.

“Có phải bởi vì lạnh không? Giữa mùa hè nóng bức sờ lên cảm giác mát mẻ sảng khoái giống như ngọc vậy.”

“Không phải.” Quân Kỳ Ngọc giải thích cho y, “Thứ này rất dễ bị hỏng, cho nên trên đường phải dùng đá bảo quản, mới giữ được tươi lâu.”

“Ồ, là để ăn hả.”

“Đương nhiên.”

Quân Kỳ Ngọc mở tầng hộp gấm tiếp theo ra, bên trong là bát dưa lạnh lớn đã được cắt sẵn, ruột đỏ rực xen lẫn hạt.

Tống Lễ Khanh cười nói: “Đẹp thật đấy, bên ngoài giống như phỉ thúy, bên trong lại tựa như đá quý.”

“Ngươi nếm thử đi.”

Quân Kỳ Ngọc đưa cho y một miếng, Tống Lễ Khanh nếm thử một miếng nhỏ, cắn xuống một cái toàn là nước, ngọt với nhiều nước hơn cả quả nho, ăn vào mùa hè nóng bức lại càng sảng khoái.

“Thế nào?” Quân Kỳ Ngọc nuốt nước miếng hỏi.

“Thật là ngon.” Tống Lễ Khanh không nỡ ăn hết miếng dưa trong tay, nói: “Ta gọi Quan Sinh và Tiểu Địch cùng tới ăn.”

“Ai, đừng vội, quả dưa này cho ngươi, trong hầm băng trong cung còn mười mấy quả, ngươi muốn ăn ta liền đưa cho ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc tính sẵn hết rồi, mỗi ngày đưa một quả, ít nhất có thể đưa nửa tháng.

Nhân lúc tâm trạng của Tống Lễ Khanh đang tốt, Quân Kỳ Ngọc sáp lại gần hỏi: “Lễ Khanh, ngày mai ngươi có thời gian không? Lúc hạ triều có thể ở lại trong hoàng cung không.”

“Làm cái gì?”

Tống Lễ Khanh bất tri bất giác đã ăn hết miếng dưa trong tay.

“Là cha ta tìm ngươi có việc.”

Mặc dù nét mặt của Quân Kỳ Ngọc có vẻ thành thật, nhưng Tống Lễ Khanh vẫn không tin tưởng lắm, nhất định là Hồng Môn Yến do Quân Kỳ Ngọc sắp đặt.

“Vậy thì không khéo rồi…Ngày mai ta có hẹn với Hà phủ.” Tống Lễ Khanh tùy tiện bịa ra một lý do.

Quân Kỳ Ngọc vội vàng hỏi: “Hà phủ? Hà phủ nào?”

“Phủ đệ của tân Thám hoa lang Hà Chu.” Tống Lễ Khanh nhắc một cái tên.

“Không thể để sau rồi hẵng gặp sao?” Quân Kỳ Ngọc năn nỉ nói.

Tống Lễ Khanh lộ vẻ mặt khó xử nói: “Thực sự xin lỗi, mấy ngày trước ta đã hứa với Hà Chu rồi, lỡ hẹn là không tốt, ngươi trở về xin lỗi giúp ta, ngày khác ta nhất định đi thỉnh tội với Thái thượng hoàng sau.”

Tống Lễ Khanh nửa dỗ nửa lừa đưa Quân Kỳ Ngọc ra khỏi cửa, Tống Quan Sinh đang đeo một cái tay nải, dáng vẻ đầy phấn khích.

“Quan Sinh, con đeo tay nải đi đâu thế?”

Tống Quan Sinh thi lễ nói: “Cha, ngày mai con phải đi Lâu Lan rồi, cha ở lại bảo trọng.”

Tống Lễ Khanh tỏ vẻ nghi hoặc: “Ngày mai đi Lâu Lan cái gì? Con định bỏ nhà ra đi sao?”

Tống Quan Sinh thành thật trả lời: “Quân lão ma đã đồng ý cử người bảo vệ con đi Lâu Lan.”

“Việc này việc này……”

Quân Kỳ Ngọc nháy mắt ra hiệu với Tống Quan Sinh nhưng đã quá muộn.

Hai người bọn họ đồng thời bị đuổi ra khỏi Tống phủ, một người bịt tai trái, một người bịt tai phải, hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi xổm trước cửa Tống phủ.

“Ngươi là hoàng đế, sao còn sợ cha ta thế?” Tống Quan Sinh oán giận nói.

“Không phải ta sợ.” Quân Kỳ Ngọc tặc lưỡi, “Ta đây là đang có việc nhờ vả y.”

Quân Kỳ Ngọc chợt nhớ ra gì đó.

“Này, nhóc con, cha ngươi hẹn gặp Hà Chu ở đâu thế?”

“Hà Chu là ai?” Tống Quan Sinh hỏi.

Quân Kỳ Ngọc giải thích nói: “Chính là cái tên đỗ Thám hoa lang trước đó vài ngày, lúc diễu hành trên phố ngươi từng gặp, có cái mũi có đôi mắt đó đó.”

Tống Quan Sinh nhớ ra rồi: “À à, là cái tên muốn tam thư lục lễ cưới cha ta ấy hả.”

Nụ cười trên mặt Quân Kỳ Ngọc dần cứng lại, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo.

“Chuyện từ khi nào?”

Tống Quan Sinh thành thật trả lời: “Mới sáng nay vừa viết thư cho ta.”

Quân Kỳ Ngọc hết sức từ ái, xoa xoa đầu nhỏ của Tống Quan Sinh.

“Quan Sinh giỏi lắm, dạy ngươi chữ thế mà có tác dụng.”

Quân Kỳ Ngọc không thể không bội phục mưu tính sâu xa của mình.