Thám Hoa

Chương 117: Hoàng thượng tiếp tục cố gắng (Kết thúc)




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Cha, đi đường cẩn thận, đừng đập đầu vào xe ngựa, đừng té ngã, ăn cơm cẩn thận nghẹn, về sớm một chút.”

Mỗi ngày Tống Lễ Khanh ra ngoài, tất không thể thiếu một hồi lải nhải của Quan Sinh, dặn dò không ngừng. Nhưng bình thường Tống Quan Sinh phải nắm tay nói tạm biệt y rất lâu, hôm nay lại chỉ đưa đến cửa.

“Con ở nhà thành thật một chút, ôn lại bài hôm qua vừa học cho ta, trở về ta sẽ kiểm tra.”

“Dạ.”

Xe ngựa lọc cọc rời đi, Tống Quan Sinh quay vào nhà, một lúc sau lại xoay người đi ra cửa sau, nhỏ tiếng gọi.

“Quân lão ma…… Quân lão ma!”

Quân Kỳ Ngọc lén lút đợi ở bên ngoài.

“Thế nào thế nào? Nghe ngóng được cha ngươi hẹn ở đâu chưa?”

Tống Quan Sinh gật đầu: “Nghe ngóng được rồi, tên kia mời cha ta đi Túy Tiên Lâu.”

“Được!”

Quân Kỳ Ngọc vội vàng lên xe ngựa, ra lệnh cho xa phu đuổi theo.

Tống Quan Sinh chạy theo sau hô: “Quân lão ma, ta cũng đi!”

Quân Kỳ Ngọc do dự một lúc, hỏi: “Ngươi đi theo làm gì?”

“Nếu có đánh nhau, ta giúp ngươi một tay!”

“Ha ha…Mười tên như ngươi cũng không bằng một móng tay của ta.”

Quân Kỳ Ngọc cười, vẫn bế Tống Quan Sinh lên xe ngựa. Dọc đường bọn họ bám theo sau xe ngựa của Tống phủ, đi đến Túy Tiên Lâu, quả nhiên vị tân Thám hoa lang Hà Chu kia đang chờ, Tống Lễ Khanh vừa xuống xe ngựa, hắn đã bước lên đón, thái độ cung kính.

“Tên họ Hà này, đối với ta cũng chưa từng khúm núm như thế.” Quân Kỳ Ngọc không vui nói.

Tống Quan Sinh thò đầu ra trước người Quân Kỳ Ngọc, liếc mắt ra khỏi cửa sổ: “Ngươi tránh ra một chút xem nào, để ta nhìn với…Ài, Quân lão ma, ngươi thua rồi.”

Quân Kỳ Ngọc nghe vậy không vui nói: “Ta thua chỗ nào?”

“Hắn nhìn trắng hơn ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc không phục xì một tiếng.

“Trắng thì có ích gì? Cũng không xẻo xuống làm bánh bao được…Đi, chúng ta vào trong.”

Quân Kỳ Ngọc thấy bọn họ sánh vai đi vào Túy Tiên Lâu, liền đứng ngồi không yên.

“Khách quan, xin hỏi đi mấy người ạ?” Tiểu nhị cười vui vẻ chào đón.

Quân Kỳ Ngọc hỏi: “Hai người vừa vào ngồi ở chỗ nào?”

“Nhã gian thượng hạng nhất Phẩm Đào Cư ạ.”

“Vậy chọn gian bên cạnh họ đi.”

Quân Kỳ Ngọc ném ra một thỏi vàng, tiểu nhị càng cười tươi hơn.

“Được ạ!”

Túy Tiên Lâu được mệnh danh là song tuyệt, phong cảnh đẹp nhất và rượu ngon nhất, ba bước một cảnh, tao nhã tráng lệ, nhưng Quân Kỳ Ngọc không có thời gian để thưởng thức, thậm chí còn chê cách âm của gian phòng này quá tốt.

Dựa vào thính lực của hắn, cách gian phòng lại không nghe rõ Tống Lễ Khanh và Hà Chu nói gì, giống như đang thì thầm, Quân Kỳ Ngọc nhấc bình phong ra chỗ khác, áp lỗ tai lên tường để nghe.

Tống Quan Sinh lại gần víu lấy bả vai hắn: “Quân lão ma, ta muốn ăn tôm xào hạt thông.”

“Sao ngươi tham ăn thế?”

Quân Kỳ Ngọc đành phải gọi tiểu nhị đem mấy món ngon nhất Túy Tiên Lâu lên, để cậu bé ngoan ngoãn một chút.

Nhã gian bên cạnh, Tống Lễ Khanh ngồi đối diện Hộ Bộ thị lang Hà Chu, trước mặt hai người là bàn đồ ăn tinh xảo.

“Tống đại nhân, không biết ngài thích khẩu vị thế nào, có kiêng cái gì không, sư phụ Túy Tiên Lâu là đầu bếp nổi tiếng ở Giang Nam, ngài có ăn quen không?” Hà Chu cười ha ha nói.

Tống Lễ Khanh gật đầu nói: “Đồ ăn Giang Nam tinh tế ngon miệng, có thể thử một chút.”

“Vậy thì quá tốt rồi, đây là món cá quế chiên hình sóc* sở trường của Túy Tiên Lâu, ngài nếm thử đi.” Hà Chu gắp thức ăn giúp y nói, “Xem có thích không?”

(*) Cá quế chiên hình sóc: Là món ăn đặc trưng nổi tiếng của Tô Châu, đầu bếp dùng cá quế lóc bỏ xương, tạo hình tỉ mỉ, ướp gia vị một lúc, đổ lòng đỏ trứng gà lên, cho vào chảo dầu nóng chiên gần chín rồi rưới nước sốt chua ngọt nóng hổi vào, hình dạng giống như một con sóc, bên ngoài giòn bên trong mềm, chua ngọt, thơm ngon.


Thịt cá quế tươi mềm, lại nấu theo kiểu Giang Nam, Tống Lễ Khanh khen không dứt miệng.

“Ngon lắm, thịt tươi mới, cá quế không khô không già, rất vừa miệng.”

Quân Kỳ Ngọc nín thở cũng không nghe rõ, sốt ruột nhíu mày.

“Bọn họ đang nói gì thế nhỉ?”

Tống Quan Sinh cũng dán lỗ tai lên tường nói: “Ngươi điếc à? Tên kia đang hỏi cha ta có thích hắn không.”

Quân Kỳ Ngọc trợn trừng mắt.

“Thế cha ngươi trả lời thế nào?”

“Nói hắn vừa có tài vừa trẻ, rất thích hợp.”

“Ta cũng trẻ mà!”

Quân Kỳ Ngọc vò đầu bứt tai một lúc, giật lấy đĩa tôm xào hạt thông trên tay Tống Quan Sinh.

“Tai ngươi thính, nghe giúp ta trước đã, chút nữa lại ăn.”

Hà Chu đặt đũa xuống, lấy một quyển sổ con ra.

“Đây là tấu chương hạ quan chuẩn bị dâng lên hoàng thượng, do là lần đầu viết nên hạ quan sợ mắc sai lầm, chọc hoàng thượng không vui, thỉnh Tống đại nhân xem qua, mong ngài chỉ giáo.”

“Chữ viết của Hà đại nhân rất đẹp, ngay ngắn, hoàng thượng hắn phê duyệt tấu chương cẩu thả lắm, cũng chưa từng phê bình ai, ngươi không cần lo lắng quá đâu.” Tống Lễ Khanh cười nói.

Hà Chu thoáng thả lỏng: “Vậy thì tốt, hạ quan kinh nghiệm chưa đủ, hết sức lo sợ.”

Quân Kỳ Ngọc không chờ nổi nữa, lại hỏi: “Sau đó thì sao? Nói gì thế?”

“Nói chữ ngươi cẩu thả khó coi, khen người ta viết chữ đẹp.” Tống Quan Sinh buột miệng nói ra.

Quân Kỳ Ngọc nhướng mày, chữ hắn đúng là hơi tùy tiện một chút…được rồi thì cẩu thả, nhưng cái này thì có gì quan trọng?

Phía bên này, Tống Lễ Khanh đọc cuốn sổ con xong, nhíu mày.

Y hỏi: “Sông Hoài bị vỡ đê…… Năm nay Giang Nam lại gặp lũ lụt, ngập úng ư?”

Hà Chu thở dài nói: “Đúng vậy, hạ quan là người Tô Châu, từ nhỏ đã sống chung với lũ lụt, năm nay có rất nhiều bá tánh phải tha phương khắp nơi. Hiện tại, tại hạ may mắn được làm quan trong triều, thực ra lòng vẫn hướng về quê hương, cho nên tấu chương đầu tiên là xin giúp cho phụ lão quê hương, không biết xin năm vạn lượng có nhiều quá không?”

Tống Lễ Khanh động lòng trắc ẩn, nói: “Dựa vào quy mô trận lũ lụt năm nay, năm vạn lượng cũng không tính là nhiều, dù sao đây cũng là đại sự cứu trợ thiên tai giúp dân…Lần này tốt nhất nên khuyến khích quan lại và phú thương quyên góp, ta tiết kiệm được một chút, sẵn sàng quyên góp năm ngàn lượng để cứu trợ thiên tai, xem như là chút tấm lòng với bá tánh Giang Nam.”

Hà Chu nước mắt lưng tròng, đứng lên hành đại lễ với Tống Lễ Khanh.

“Tống đại nhân cao thượng! Hạ quan thay mặt bá tánh Giang Nam đa tạ ngài!”

“Đừng đa lễ, triều đình hàng năm tiêu tốn rất nhiều tiền để cứu nạn, cũng may quốc khố vẫn đầy, nhưng chi ngân sách chỉ trị ngọn không trị gốc, tiến hành tu sửa đê điều hàng năm càng nhanh càng tốt mới là cách.”

“Tống đại nhân cao kiến, việc này chúng tại hạ sẽ bàn bạc kỹ hơn……”

Quân Kỳ Ngọc rời tai khỏi tường, giục Tống Quan Sinh.

“Mau nói đi.”

Tống Quan Sinh cũng nghe không rõ lắm, liền tự động bổ sung.

“Hắn nói hắn từ nhỏ đã khổ, may mắn được làm quan, cuối cùng cũng nở mày nở mặt.”

“Hừ, đang kể khổ hòng lấy lòng đồng cảm đây mà, chút thủ đoạn nhỏ thôi.” Quân Kỳ Ngọc khinh thường nói, “Vậy hắn nói cái gì mà năm vạn lượng thế?”

“Sính lễ chứ gì nữa!” Tống Quan Sinh không chút nghĩ ngợi nói.

Quân Kỳ Ngọc tức giận, nghiến răng ken két.

“Hắn sống nghèo khổ, mới lên làm quan lấy đâu ra năm vạn lượng? Hắn đang vẽ ước mơ viển vông cho cha ngươi thôi! Với số bổng lộc ít ỏi đó của hắn, có tích cóp cả đời cũng không đủ năm vạn lượng.”

Tống Quan Sinh nói: “Cha ta nói không sao, y có thể cho không năm ngàn lượng.”

Quân Kỳ Ngọc hít sâu một hơi, mãi không bình tĩnh nổi.

Tống Lễ Khanh và Hà Chu nói chuyện rất vui vẻ, bọn họ đều là quan văn, lại đều là Thám hoa lang một trước một sau, có loại cảm giác rất thân thiết. Nói chuyện thiên tai xong, lại tán gẫu thi thư, tám chuyện trời nam đất bắc, nói cười yến yến.

“Nói câu vượt quá giới hạn, hạ quan và Tống đại nhân mới quen đã thân, nếu có cơ hội, nhất định sẽ mời Tống đại nhân đi Giang Nam, mời đại nhân đến quê hương của tại hạ ở một thời gian.” Hà Chu cởi mở nói.

Tống Lễ Khanh gật đầu nói: “Giang Nam phong cảnh như họa, nhưng chưa có cơ hội để thưởng thức. Chờ qua giai đoạn này, ta nhất định xin phép hoàng đế, đến quý phủ của ngươi chơi, trốn mấy ngày nhàn rỗi, Hà đại nhân không ngại chứ?”

“Vậy thì vinh hạnh quá, chỉ cần ngài không chê chỗ ở của hạ quan sơ sài là tốt rồi.”

Quân Kỳ Ngọc càng nghe càng tức: “Bọn họ cười cái gì thế?!”

“Hắn nói muốn dẫn cha ta về nhà hắn ở, cha ta nói nhà hắn phong cảnh đẹp, y cũng muốn đi, nhân tiện trốn luôn.”

“Trốn ai?!” Quân Kỳ Ngọc chống nạnh.

Tống Quan Sinh phồng miệng nhai tôm, nói rõ từng chữ: “Ngươi chứ ai.”

Trước mặt Quân Kỳ Ngọc tối sầm, thiếu chút nữa tức đến choáng váng.

Tống Lễ Khanh hôm nay vừa kết giao được một người bạn mới, tâm tình vui vẻ, rửa mặt buổi tối xong, tâm trạng thoải mái nằm trên giường.

Có điều y vừa nằm xuống chưa được bao lâu, một thân hình nặng nề đã chui vào trong chăn của y, hơn nữa vừa vào đã cọ loạn lên người y.

Tống Lễ Khanh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là tên man di mọi rợ Quân Kỳ Ngọc.

“Ngươi tưởng Tống phủ là nhà ngươi chắc? Muốn vào thì vào muốn ra thì ra?”

Quân Kỳ Ngọc dừng dịch chuyển, ghé vào cổ Tống Lễ Khanh hít một hơi.

“Lễ Khanh, Lễ Khanh tốt, ta muốn……”

Tống Lễ Khanh không chịu nổi dáng vẻ như lang như hổ này của hắn.

“Muốn cái gì? Đi ăn xin đi.”

Quân Kỳ Ngọc ban ngày bị kích thích, lúc này còn đang ghen tuông, trong ngực như có một ngọn lửa, không thèm quan tâm đến lời mắng mỏ của Tống Lễ Khanh, càng vây lấy y.

“Quân Kỳ Ngọc!” Tống Lễ Khanh thở hổn hển cảnh cáo hắn, “Xuống ngay, đi ra ngoài! Đừng có làm bậy trong phòng của ta, Quan Sinh vẫn còn chưa ngủ, buổi tối nó muốn đến phòng ta thỉnh an!”

“Không sao, nó còn nhỏ, thấy cũng không sao, ta nói với nó hai ta đang luyện đấu vật ở trên giường.”

“Đấu vật cái đầu ngươi……”

Tống Lễ Khanh còn muốn nổi cáu, nhưng sao có thể phản kháng được Quân Kỳ Ngọc đang bùng phát ý chí chiến đấu, hét lên một tiếng rồi im bặt, Tống Lễ Khanh liền đắm chìm trong đó.

Lại lăn đi lăn lại đến rạng sáng.

Cả người Tống Lễ Khanh đau nhức, hai mắt vô thần: “Ngày mai còn thượng triều kiểu gì nữa?”

“Thượng triều có gì quan trọng, thượng…… Ngươi……quan trọng hơn.”

Quân Kỳ Ngọc ăn uống no đủ, vẻ mặt thỏa mãn ôm Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh kéo áo lót lỏng lẻo của mình, oán giận nói: “Đường đường là một hoàng đế, đêm nào cũng lén lút bò lên giường của Tể tướng đương triều, còn ra cái thể thống gì nữa?”

Quân Kỳ Ngọc kề trán y, uất ức nói: “Ai bảo ngươi không cho ta một danh phận.”

“Ngươi muốn danh phận gì?”

Tống Lễ Khanh xoay người, đắp chăn.

“Danh phận chính cung phu quân.” Quân Kỳ Ngọc đề nghị nói, “Lễ Khanh, chúng ta thành thân lần nữa đi, cầu xin ngươi đấy ~”

Tống Lễ Khanh động cũng không động: “Cầu xin Bồ Tát cũng vô ích, ta không cần một phu quân tồi tệ.”

Quân Kỳ Ngọc đột nhiên thở hổn hển ngồi dậy.

“Hừ, đừng tưởng là ta không biết ngươi vì ai…… Ngày mai ta sẽ lập tức giáng chức Hà Chu điều đi phương Nam, cách kinh thành ba ngàn dặm.”

Tống Lễ Khanh sửng sốt, không hiểu tại sao hắn lại nhắm vào Hà Chu.

“Ngươi hại hắn làm gì? Hắn chọc ngươi?”

Quân Kỳ Ngọc buồn bực nói: “Chọc.”

“Ta thấy hắn chính trực lẫm liệt, tài hoa nổi bật, là một người không tệ, hắn đã phạm phải lỗi gì?”

Tống Lễ Khanh không nói còn không sao, vừa khen một cái càng khiến Quân Kỳ Ngọc ghen hơn.

“Hắn…… Hắn lén lút trao nhận, mưu đồ kết bè kết cánh!”

Lúc này Tống Lễ Khanh mới nhận ra, tên hèn nhát đã nghe thấy tiếng gió gì đó, lẽ nào bên cạnh mình có gian tế?

“Ngươi nghi ngờ Hà đại nhân và ta có tư tình?”

“Bè lũ xu nịnh có hay không ta không biết…Hừ, người ta trẻ tuổi, người ta trắng, người ta có tài, phong cảnh quê người ta còn đẹp, có thể cho không cả năm ngàn lượng.”

Quân Kỳ Ngọc càng nói càng chua, Tống Lễ Khanh càng nghe càng thái quá.

Sau đó, vị hoàng đế nào đó còn chưa kịp mặc quần áo xong đã bị đuổi ra khỏi nhà.

……

Ngày hôm sau, Quân Kỳ Ngọc tìm Tống Quan Sinh tính sổ.

“…… Ngươi không nghe rõ mà nói bậy cái gì hả? Còn nữa, người muốn tam thư lục lễ cưới cha ngươi là Chu Hạc, phú hộ giàu nhất thành Nam, không phải tân khoa Thám hoa Hà Chu, giờ ta có quyền nghi ngờ ngươi khi quân phạm thượng, ngươi cố ý.”

Quân Kỳ Ngọc ồn ào nửa ngày, Tống Quan Sinh ôm nửa quả dưa lớn hơn cả đầu của cậu bé, dùng muỗng xúc ăn, nghe một lúc lâu, mới nhún vai nói.

“Ta nhớ lầm người ư.”

Quân Kỳ Ngọc nổi điên nói: “Ngươi sao lại thế chứ, ngươi có thể đáng tin cậy một chút không? Lúc đi học nghiêm túc một chút? Ngay cả một cái tên cũng không nhớ được.”

Tống Quan Sinh nhe răng nói: “Quan lại quyền quý trong kinh thành không có một vạn cũng năm nghìn, thế mà ngươi lại trông chờ một đứa bé 4 tuổi nhận ra hết sao?”

Nói rất đúng, rất có lý.

Quân Kỳ Ngọc không phản bác được.

“Nói hay lắm……Cấm được ăn dưa lạnh, trả lại cho ta.”

Quân Kỳ Ngọc múc một thìa dưa lớn, cơn nóng trong lòng vẫn khó tiêu tan.

Con đường truy phu phía trước còn dài.

Hoàng thượng tiếp tục cố gắng.

【 HOÀN CHÍNH VĂN 】

Tác giả Khương Đường

Chính văn đến đây là hết, không chắc sẽ viết phiên ngoại ~

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường vừa qua ~

Editor Vĩnh Nhi

Vậy là lại hoàn một bộ nữa, phấn khích vô cùng, 6 tháng không nhanh cũng không chậm, cảm ơn mọi người đã đón đọc, bản edit còn nhiều thiếu sót, mong mọi người thông cảm nha!

Tiếp theo, cùng đón đọc bộ “Xấu Y” viết về cháu của Quân Huyền Kiêu nhé! Theo t đánh giá thì thụ bộ này cường nhất, có điều vẫn cái nết si tình ấy…