Thám Hoa

Chương 33: Quỳ bóc




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Mười ngày sau, vừa mới bước vào Hành Lạc Trai, Tống Lễ Khanh đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Quân Kỳ Ngọc.

“Ha ha ha…… Hồ Nô Nhi, chỉ có ngươi mới nghĩ ra trò chơi thú vị như vậy, ha ha ha, để ta ăn một quả nữa……”

“Ai nha…..Nhột quá đi……Ha ha ha…..”

Tống Lễ Khanh ngừng một chút, y nhớ đêm tân hôn của bọn họ, Quân Kỳ Ngọc cũng cùng Hồ Nô Nhi vui chơi ầm ĩ đến khuya, lúc đó không biết đầu óc y bị chập chỗ nào, một hai phải quỳ xin Quân Kỳ Ngọc trở về phòng.

Bây giờ tình cảnh cũng tương tự, thế nhưng Tống Lễ Khanh không còn cảm thấy đau lòng nữa.

Tống Lễ Khanh đẩy cửa vào, nhắm mắt làm ngơ trước cảnh tượng hoang đường trước mặt.

Quần áo của Hồ Nô Nhi cởi ra một nửa, hắn ngồi trên đùi Quân Kỳ Ngọc, trên hõm vai còn đặt một quả nho.

Quân Kỳ Ngọc đang định cắn quả nho, thì bị Tống Lễ Khanh, một vị khách không mời mà đến cắt ngang.

Quân Kỳ Ngọc vừa nhìn thấy mặt y, nụ cười trên mặt liền biến mất, ra hiệu Hồ Nô Nhi đi xuống.

Cơ thể Hồ Nô Nhi mềm mại trượt xuống, dựa vào chân Quân Kỳ Ngọc, mặt đầy vô tội nhìn Tống Lễ Khanh.

“Ngươi tới làm gì?” Quân Kỳ Ngọc chẳng hề nhìn thẳng y, “Hôm nay cho dù ngươi có quỳ xin ta, ta cũng không trở về bên kia.”

“Ta biết.” Tống Lễ Khanh đi tới gần.

“Biết ngươi còn đến trước mặt gia chướng mắt? Ta nói rồi, sau này ngươi làm thái tử phi phòng không gối chiếc cả đời đi, gia sẽ không sủng hạnh ngươi một lần nào nữa.”

“Ừ.”

Tống Lễ Khanh cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

Quân Kỳ Ngọc kỳ quái quay đầu lại, cau mày nhìn khuôn mặt bình tĩnh của y.

Lý ra, bị mình lạnh nhạt, lúc này Tống Lễ Khanh phải khóc sướt mướt mới đúng.

Nhưng y chỉ lẳng lặng đứng đó, nhàn nhạt đáp lại, giống như căn bản không để lời hắn nói vào trong tai.

“Ngươi điếc sao? Ta nói, ta sẽ không chạm vào ngươi nữa! Ngươi tốt nhất đừng có muốn chết muốn sống trước mặt gia……”

“Kỳ Ngọc, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.”

Tống Lễ Khanh vốn đã mệt mỏi, y không còn sức muốn chết muốn sống nữa.

Chẳng những không nhìn thấy y khóc thút thít, còn nhắc chuyện khác, Quân Kỳ Ngọc ngược lại giận sôi máu, không có chỗ phát tiết.

Đây coi là gì?

Y không xem sự trừng phạt của mình ra gì?

Tống Lễ Khanh như đang nói việc thường ngày: “Ngày kia là ngày mười lăm tháng tám, tết trung thu, ngươi có thể cùng ta về Tống phủ một ngày không?”

“Về Tống phủ? Về làm gì?”

Quân Kỳ Ngọc bực mình chính là, mình trừng phạt nghiêm khắc như vậy, còn không quan trọng bằng việc về Tống gia một chuyến?

Tống Lễ Khanh đáp: “Cha từ Tây Bắc trở về, ta chưa kịp ở cùng bọn họ mấy ngày đã vào phủ Kỳ Lân, ta muốn gặp hai cha, báo bình an, bảo họ không cần lo lắng cho ta.”

Đây cũng là mục đích của Tống Lễ Khanh.

Thực ra y nhớ nhà.

Nếu y cứ lẳng lặng mà rời khỏi thế gian này, mà không kịp nói lời tạm biệt hai cha, vậy không khỏi quá bất hiếu ích kỷ rồi.

“Ồ, ngươi muốn ta đi cùng ngươi, giả vờ ân ái hòa thuận sao?” Quân Kỳ Ngọc lĩnh hội.

Tống Lễ Khanh gật đầu: “Ừ.”

Quân Kỳ Ngọc cong khóe miệng, dứt khoát phun ra hai chữ: “Không đi.”

“Tại sao?” Tống Lễ Khanh có chút sốt ruột, “Hay là ngươi chỉ cần đi cùng ta, lúc đến không cần nói gì cả, được không Kỳ Ngọc?”

“Không thích.” Quân Kỳ Ngọc lộ vẻ trào phúng nói, “Ngươi đã hoàn thành trách nhiệm của một thái tử phi, hay hầu hạ tốt phu quân của mình chưa? Tại sao ta phải cùng ngươi diễn ân ái? Hơn nữa, ta làm sao biết được ngươi có phải về Tống gia tố cáo không? Cũng không phải ngươi chưa từng làm chuyện này…Ngươi, không được phép đi đâu hết.”

Lời cầu xin đến miệng, Tống Lễ Khanh lại nuốt trở về.

Đôi mắt y ảm đạm đi.

Cũng đúng, y bây giờ ốm yếu tiều tụy, nhất định rất khó coi, cha nhất định sẽ hỏi, lúc đó y phải trả lời thế nào đây, lừa họ sao?

“Ta biết rồi.”

Tống Lễ Khanh hơi khom người, muốn cáo từ.

Quân Kỳ Ngọc nhìn bóng lưng xoay người rời đi mất mát của y, dáng người vốn cao thẳng nay lại có hơi còng xuống.

“Đợi đã.” Quân Kỳ Ngọc gọi y lại, “Chưa đến mười ngày nữa, sẽ đến gia yến sinh nhật của phụ hoàng, cha ngươi sẽ được mời đến, nếu ngươi muốn gặp ông ta, ta có thể dẫn ngươi theo.”

“Thật sao?”

Đôi mắt Tống Lễ Khanh phát ra chút tia sáng.

Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu nói: “Gia cho phép ngươi đi, nhưng có điều kiện, ngươi có thể làm gì cho ta?”

“Làm gì sao?” Tống Lễ Khanh không biết mình còn có giá trị gì để lợi dụng, “Ta có thể……Phê duyệt tấu chương mấy ngày gần đây cho ngươi, vậy được không?”

“Nếu phụ hoàng đã không hài lòng ta phê tấu chương, vậy ta không thèm làm nữa.”

“Vậy……”

Quân Kỳ Ngọc hếch cằm.

“Hồ Nô Nhi thích ăn hạt thông tươi, ngươi bóc đĩa hạt thông này trước đi.”



Hạt thông

Tống Lễ Khanh thở phào nhẹ nhõm, nếu Quân Kỳ Ngọc chỉ sai y trút giận, y có thể chịu đựng được.

“Được.”

Tống Lễ Khanh đi đến cạnh bàn, vừa định giơ tay với lấy quả thông, lại nghe Quân Kỳ Ngọc nói thêm một câu.

“Quỳ bóc.”

Tống Lễ Khanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối mặt với nụ cười tinh quái của Quân Kỳ Ngọc.

Hồ Nô Nhi ở một bên che miệng cười trộm.

“Ngươi không nguyện ý sao? Vậy ngươi trở về đi, gia không ép ngươi.”

“Ta……Nguyện ý.”

Cho đến bây giờ, Tống Lễ Khanh còn thể diện tôn nghiêm gì đáng để nói đâu? Sớm bị mài giũa sạch sẽ rồi.

Chỉ cần có thể để y gặp hai cha lần cuối, bảo y làm gì y cũng bằng lòng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Quân Kỳ Ngọc, Tống Lễ Khanh không nói hai lời, khuỵu hai đầu gối, quỳ xuống cạnh bàn.

Y cầm quả thông lên, tách lớp vỏ cứng rắn, lấy hạt thông từ bên trong ra, Tống Lễ Khanh không quen để móng tay, đành phải dùng sức tách chúng ra.

Chờ bóc đĩa hạt thông xong, đầu ngón tay Tống Lễ Khanh cũng sưng vù, hơi động nhẹ thôi cũng đau như bị kim châm.

“Kỳ Ngọc, bóc xong rồi.”

Để tránh chạm đầu ngón tay, Tống Lễ Khanh bưng đĩa trong lòng bàn tay, dâng lên cho Quân Kỳ Ngọc.

“Ồ….” Hồ Nô Nhi giả bộ vừa mừng vừa lo, vẻ mặt cường điệu nói: “Hạt thông này chỉ ăn được nhân bên trong, gia, móng tay ta vừa mới bôi hoa phượng tiên, ngài xem….”

Quân Kỳ Ngọc nhìn Tống Lễ Khanh nói: “Nghe chưa?”

Hồ Nô Nhi cười khanh khách nói: “Vậy nhọc thái tử phi tiếp rồi.”

Tống Lễ Khanh không nói lời nào, nhặt hạt thông lên, vỏ hạt thông rất cứng, y chịu đau dùng móng tay bóp, Tống Lễ Khanh ra sức nhưng vỏ ngoài vẫn không chịu vỡ ra.

Có một âm thanh giòn nhỏ vang lên, Tống Lễ Khanh đau đến thái dương rơi xuống một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Móng tay cái y bật lên, máu thịt lẫn lộn.

Tống Lễ Khanh đau đến trán nổi lên gân xanh, mắt ngấn lệ, nhưng không chịu rơi xuống.

“Kỳ Ngọc….Ta không làm được.” Giọng Tống Lễ Khanh mang theo nức nở.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy mười ngón tay đang run rẩy của y, mắt giật giật, nhìn đi chỗ khác.

Hồ Nô Nhi thấy Quân Kỳ Ngọc thoáng hiện ra một tia không nỡ, vội vàng cắt ngang nói.

“Ôi chao thái tử phi, ngài xem trí nhớ của ta này, chỗ này của ta có kẹp gỗ, ngài thử xem?”

Thấy Quân Kỳ Ngọc không nói lời nào, Tống Lễ Khanh đành dùng công cụ tiếp tục.

Tuy có kẹp gỗ, nhưng vỏ hạt thông rất sắc, nếu không có móng tay bảo vệ rất dễ bị đâm vào tay, đầu ngón tay non mềm, bóc chừng mười hạt, ngón cái Tống Lễ Khanh đã rớm máu.