Thám Hoa

Chương 37: Đem Tống Lễ Khanh áp giải vào thiên lao




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

“Gia! Hồ Nô Nhi ở Hành Lạc Trai cả ngày, ngay cả mặt phụ hoàng ngài cũng chưa từng thấy, làm sao có thể giở thủ đoạn hạ độc ông? Ta có thể lấy tộc nhân Y Lệ quốc ra thề, nếu ta nói dối, tộc nhân của ta sẽ đoạn tuyệt huyết mạch……”

Hồ Nô Nhi khóc sướt mướt, thanh minh liên tục, hai mắt đẫm lệ.

Lòng Quân Kỳ Ngọc lo lắng cho Huyền Đế, không nổi lên chút thương xót nào.

“Ông ăn đào mừng thọ ngươi làm nên mới trúng độc, trừ ngươi ra còn ai?! Nếu không phải phụ hoàng ta phúc lớn mạng lớn, hiện tại đã……”

“Đào…… Đào mừng thọ?”

Hồ Nô Nhi nghe thấy câu “Phúc lớn mạng lớn”, cúi đầu thoáng hiện ra một tia thất vọng.

Hắn lau nước mắt, bò dậy khỏi mặt đất, cầm lấy một quả đào mừng thọ trên đĩa trái cây.

“Gia, sáng nay ngài tận mắt nhìn thấy đào mừng thọ của ta, đĩa này còn dư lại, nếu thật sự có độc, Hồ Nô Nhi cam nguyện cùng bị độc chết!”

Nói xong, hắn nhét nhanh đào mừng thọ vào trong miệng, nuốt toàn bộ.

Quân Kỳ Ngọc lạnh mắt nhìn, cho đến khi Hồ Nô Nhi ăn hết số đào mừng thọ.

Nhưng kết quả, hắn lại bình yên vô sự đứng đó.

“Gia, giờ ngài tin ta chưa?”

Suy nghĩ của Quân Kỳ Ngọc trở nên hỗn loạn, Hồ Nô Nhi tự mình chứng minh như vậy, tuy không xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ của hắn, nhưng xem ra hắn ta thực sự vô tội.

Hồ Nô Nhi thấy hắn im lặng không nói gì, trực tiếp quỳ rạp xuống đất nói: “Nếu Hồ Nô Nhi hạ độc phụ hoàng ngài, tại sao lại không chạy? Còn chờ mong ngài trở về? Ta đối với ngài là thật lòng hức hức……”

“Ừ.”

Quân Kỳ Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ngươi đứng lên đi, là ta trách nhầm ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc đỡ trán, lướt qua từng người trong bữa tiệc vạn thọ, nhưng không nghĩ ra ai là hung thủ.

Hồ Nô Nhi di chuyển đến bên cạnh hắn.

“Gia, ngài thử nghĩ lại xem, hộp đào mừng thọ kia ở phủ Kỳ Lân không có độc, lúc đưa đến tay thánh thượng, trên đường đi đã qua tay ai?”

Quân Kỳ Ngọc lắc đầu.

“Không ai cả! Là ta và Tống Lễ Khanh mang nó vào hoàng cung, tự tay tặng cho phụ hoàng, chưa từng có người thứ ba chạm vào hộp đồ ăn này…..” Đồng tử Quân Kỳ Ngọc đột nhiên co lại, lẩm bẩm nói, “…… Tống Lễ Khanh? Không, y sẽ không.”

Hồ Nô Nhi thăm dò: “Vì sao gia cho rằng y sẽ không?”

Quân Kỳ Ngọc chắc chắn nói: “Phụ hoàng là chỗ dựa của y, hại ông không đem lại lợi ích gì cho y cả. Vả lại, phụ hoàng luôn thiên vị y, đối tốt với y. Xét về tình về lý, Tống Lễ Khanh sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Mục đích của kẻ hại người luôn nằm ngoài tình lý……”

Hồ Nô Nhi nhỏ giọng nói một câu, lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Quân Kỳ Ngọc.

“Câm miệng!” Quân Kỳ Ngọc bực bội nói, “Hiện tại, gia không có thời gian quan tâm mấy suy nghĩ ghen tuông vụn vặt của ngươi, không thể nào là Tống Lễ Khanh!”

Quân Kỳ Ngọc cũng không biết tại sao, mình lại khẳng định như vậy.

Trong tiềm thức hắn cảm thấy…… Tống Lễ Khanh không phải là loại người như vậy.

Giờ Hồ Nô Nhi đã giải được nghi ngờ, Quân Kỳ Ngọc không ở phủ Kỳ Lân thêm nữa, hẳn trong hoàng cung vẫn còn rất nhiều chuyện lộn xộn.

Vừa sải bước chuẩn bị rời đi, Hồ Nô Nhi quỳ phịch một tiếng, dập đầu một cách nặng nề.

“Gia! Hồ Nô Nhi không phải cố tình chia rẽ tình cảm giữa ngài và thái tử phi, nhưng…… Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, Hồ Nô Nhi thật sự không dám giấu giếm ngài!”

Hồ Nô Nhi khóc nức nở, như là bị ép nên mới buộc phải làm vậy.

“Ngươi lại có chuyện gì?”

Quân Kỳ Ngọc lo lắng cho an nguy của Huyền Đế, không rảnh lôi kéo với hắn.

Hồ Nô Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt sợ hãi, dáng vẻ run run rẩy rẩy.

“Thái tử phi y……Y…..” Hồ Nô Nhi sợ hãi nói, “Là hậu tự…..của hoàng đế tiền triều Trung Nguyên các ngài!”

“Cái gì?” Quân Kỳ Ngọc cau mày, “Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Còn tạt nước bẩn, châm ngòi chia rẽ, gia cắt đầu lưỡi ngươi!”

Hồ Nô Nhi sợ sệt nói: “Gia…… Hồ Nô Nhi không dám nói bậy, ta thật sự không đành lòng để ngài bị bọn họ lừa gạt, người thân bị hại, ta mới dám nói ra! Thái tử phi y quả thật là con trai của hoàng đế tiền triều!”

Quân Kỳ Ngọc đang phiền giận chuyện Huyền Đế bị hạ độc, nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là rút một thanh kiếm treo trên tường ra, soạt một tiếng, kề lưỡi kiếm lên cổ Hồ Nô Nhi.

“Gia nói, ngươi còn dám nói bậy, lập tức cắt đầu lưỡi ngươi!”

“Ngài……Cho dù hiện tại ngài giết ta, ta cũng sẽ nói như vậy.” Hồ Nô Nhi ứa nước mắt nói, “Nếu có thể dùng mạng của ta để cho gia một chân tướng, Hồ Nô Nhi cảm thấy cũng đáng!”

Hồ Nô Nhi thành khẩn như vậy, trong lòng Quân Kỳ Ngọc dãn ra một chút, cân nhắc một lát, mới chậm rãi thu kiếm lại.

Hồ Nô Nhi vội vàng nói: “Thái tử phi vốn không phải là con trai ruột của Tống tướng quân!”

“Nói nhảm.” Quân Kỳ Ngọc không kiên nhẫn nói, “Y được Tống thanh nhận nuôi từ nhỏ. Ngươi là người Y Lệ quốc, cách xa ngàn dặm, biết cái gì?”

Hồ Nô Nhi thận trọng nói: “Bởi vì ta ở đại mạc, mới có thể gặp được nữ nhân kia……”

“Nữ nhân nào?” Quân Kỳ Ngọc hỏi.

“Ta không biết tên của nàng, chỉ biết năm Trung Nguyên thay đổi triều đại, Huyền Đế đăng cơ xưng đế, rất nhiều người tiền triều bị đày đi biên vực, nàng chính là một trong số đó, sau ta mới biết, nàng là phi tần của hoàng đế tiền triều. Lúc bị lưu đày đến đại mạc nàng đang mang thai, bụng đã lớn. Năm đó Y Lệ quốc và Cảnh Quốc xảy ra chiến tranh, đứa bé trong bụng nàng sinh ra trong lúc chiến loạn, vừa mới sinh xong, nàng đã bị Y Lệ quốc chúng ta bắt đi, mà đứa bé kia không chết…… Sau đó được Tống tướng quân mang về kinh thành nuôi dưỡng, sau trở thành Thám hoa lang, Thái tử phi hiện tại của ngài…… Tống Lễ Khanh!”

Hồ Nô Nhi nói mạch lạc, không vấp chút nào, hoàn toàn không giống vừa mới bịa đặt ra.

Quân Kỳ Ngọc nhất thời kinh hãi, đứng sững tại chỗ không nói lời nào, cũng không có động tác gì.

Cuối cùng, hắn dời tầm mắt nhìn khuôn mặt Hồ Nô Nhi, cố gắng tìm ra sơ hở từ biểu cảm của hắn.

“Sao có thể trùng hợp như vậy…… Lúc đó cả ta và ngươi đều chưa ra đời, ngươi nói như ngươi tận mắt nhìn thấy vậy?”

Hồ Nô Nhi xua tay liên tục phủ nhận: “Không không không, ta không nhìn thấy, do nữ nhân kia khá xinh đẹp, có người dâng tặng cho phụ vương ta, phụ vương ta nói, chưa đến mấy năm nàng đã phát điên. Lúc ta biết nàng, nàng điên điên khùng khùng, nàng tự xưng mình là Văn Tần nương nương, lúc thì cười lúc thì khóc, nói nàng sinh được long chủng của hoàng đế, sau này có thể phong phi lập hậu, còn nói không tìm thấy con nàng đâu, tìm kiếm khắp nơi, cứ nhìn thấy trẻ con, là bới cổ người ta, nói con trai nàng có một nốt ruồi ở trên cổ…..Phụ vương ta đuổi nàng ra khỏi cung, lúc đó là mùa đông, mùa đông ở Y Lệ quốc nước sông đóng băng rất dày, thi thể nàng được tìm thấy trong một hồ băng……Năm đó ta vừa tròn bảy tuổi.”

Hồ Nô Nhi nói xong, che miệng nức nở hai tiếng, sau đó chùi nước mắt trên mặt.

Quân Kỳ Ngọc lẩm bẩm: “Trên cổ có một nốt ruồi……trên cổ Tống Lễ Khanh cũng có một nốt ruồi.”

Quân Kỳ Ngọc nhất thời không thể tiếp nhận, lẽ nào Tống Lễ Khanh thật sự là con trai của hoàng đế tiền triều?

“Lần đầu nhìn thấy Thái tử phi, ta cũng không nghĩ nhiều.” Hồ Nô Nhi dừng một chút nói, “Sau này gia nói mới biết, Thái tử phi là con nuôi của Tống tướng quân, mới nhớ tới chuyện năm đó.”

Quân Kỳ Ngọc nghĩ nghĩ, chấn động không thôi.

“Ý của ngươi là, Tống Thanh biết y là hậu tự của hoàng đế tiền triều?”

“Việc này Hồ Nô Nhi không dám khẳng định…… Tống tướng quân ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, chắc cũng phải dò la ra chứ.”

Nếu là như vậy, mục đích Tống Thanh nhận nuôi Tống Lễ Khanh nhất định không trong sáng! Hắn lén giấu huyết mạch của hoàng đế tiền triều bên người, lại tìm mọi cách để Tống Lễ Khanh thành hôn với mình…… Ý đồ đáng chém!

Quân Kỳ Ngọc không dám nghĩ tiếp.

“Nếu đã biết chuyện này, tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?”

Hồ Nô Nhi ủy khuất nói: “Ta chỉ là phỏng đoán, không dám khẳng định. Hơn nữa, ta nói ngài cũng nhất định không tin, cho rằng ta hãm hại thái tử phi. Nếu không phải xảy ra chuyện lớn như vậy, phụ hoàng ngài bị ám hại nhưng không tìm ra hung thủ, Hồ Nô Nhi nào dám nói ra?”

Quân Kỳ Ngọc ngẩn ra, đúng rồi…… Nếu Tống Lễ Khanh là con trai của hoàng đế tiền triều, y liền có lý do để hạ độc Huyền Đế.

Năm đó Huyền Đế khởi binh, lật đổ tiền triều, đây là mối thù giết cha diệt quốc!

Nhất thời, tất cả ký ức liên quan đến Tống Lễ Khanh ùa vào mặt hắn.

Đầu óc Quân Kỳ Ngọc quay cuồng, không biết cái nào là thật, cái nào là giả.

Hiện tại, ai hắn cũng không tin!

Quân Kỳ Ngọc nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Hồ Nô Nhi không khỏi rùng mình một cái, như bị ánh mắt này xuyên thấu tim.

“Hồ Nô Nhi.” Quân Kỳ Ngọc gằn từng chữ một nói, “Ngươi và ta…… Cũng là kẻ thù giết cha diệt quốc.”

Hồ Nô Nhi cứng đờ người, lông tơ dựng đứng, sau đó quỳ rạp xuống đất.

“Gia…… Ngài có thể không tin ta, nhưng trong hồ sơ chắc chắn có lưu lại, gia có thể tự mình đi kiểm chứng, xem hoàng đế tiền triều có phải có một vị phi tần kêu là Văn Tần không, thời gian có trùng khớp không. Nếu không, ngài có thể hỏi Tống tướng quân……”

Không cần hắn nói, Quân Kỳ Ngọc đương nhiên sẽ đi kiểm chứng.

“Nếu ngươi dám bịa đặt một chữ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục trần gian.”

Nhìn bóng lưng Quân Kỳ Ngọc biến mất trong bóng đêm, Hồ Nô Nhi đổ mồ hôi lạnh, đầu gối hắn bủn rủn, vất vả lắm mới đứng dậy nổi.

“Nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng ta thắng.”

Hồ Nô Nhi dùng giọng chỉ mình nghe được, tự nói.

……

Quân Kỳ Ngọc trực tiếp đi Văn Hoa điện, nơi này lưu giữ tất cả hồ sơ, ghi chép từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hắn tìm được hồ sơ tiền triều để lại trên một kệ sách phủ đầy bụi.

Quân Kỳ Ngọc lật từng trang một, lòng hắn nóng như lửa đốt, cho nên vô tình làm hỏng rất nhiều trang giấy.

Nhưng càng tìm đọc, lòng hắn càng trầm xuống.

Bởi vì hoàng đế tiền triều, quả thật có một phi tần gọi là Văn Tần, quanh năm không được sủng ái, ghi chép cuối cùng về nàng là, một lần được Tiêu hoàng đế say rượu sủng hạnh.

Về việc nàng có mang long chủng hay không, không thể nào biết được, bởi vì chiến tranh bùng nổ, rất nhanh tiền triều đã bị lật đổ.

Quân Kỳ Ngọc khép hồ sơ lại, ném trở về kệ sách.

Trên kệ sách treo một bức bức họa, chính là Tiêu hoàng đế.

Mặt mũi ngũ quan, không ngoài dự đoán, gần giống tương tự Tống Lễ Khanh.

……

Quân Kỳ Ngọc trở lại điện Thái Hòa đã là đêm khuya.

Hắn thất thần đi vào trong nội điện, vô thanh vô thức nhìn Tống Lễ Khanh bận rộn tới lui, lúc nói chuyện với Tề Mạc, lúc lại bưng trà nấu thuốc, lúc lại bưng một chậu nước chuẩn bị chườm lạnh cho Huyền Đế.

Tống Lễ Khanh vừa mới vắt khô khăn, cổ tay liền bị một người nắm chặt.

Y quay đầu nhìn, là Quân Kỳ Ngọc.

“Điện hạ, độc của hoàng thượng không có cách giải, hiện tại vẫn hôn mê chưa tỉnh, ngươi……”

Tống Lễ Khanh nói được hai câu, mới phát hiện vẻ mặt hung ác xưa nay chưa từng có của Quân Kỳ Ngọc, lạnh thấu xương.

“Kỳ Ngọc……”

“Người đâu.”

Quân Kỳ Ngọc mặt vô cảm, phát ra một câu mệnh lệnh.

“Đem Tống Lễ Khanh áp giải vào thiên lao.”