Thám Hoa

Chương 5: Tự mình tới bù vào





Mới vừa rồi ánh trăng còn như thác, đảo mắt mây đen đã che kín mặt trăng, tiếng sấm và tiếng quát giận dữ của Quân Kỳ Ngọc đan vào nhau, đình viện càng trở nên ngột ngạt.

Tống Lễ Khanh đứng dưới bậc thềm đá, đối mặt với Quân Kỳ Ngọc ngông cuồng tự cao tự đại, im lặng hồi lâu không nói.

Quân Kỳ Ngọc đang đợi y biết khó mà lui.

Hồ Nô Nhi đang đợi cười nhạo y.

Chỉ có Tiểu Địch hy vọng y dứt khoát phất tay áo bỏ đi.

“Không làm được thì đừng có đứng trước mặt gia chướng mắt!” Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc nhìn y giống như nhìn ruồi nhặng ghê tởm.

“Kỳ Ngọc……Ta biết ngươi nói chuyện giữ lời.”

Tống Lễ Khanh khó khăn thốt ra những lời này, sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, dứt khoát quỳ thẳng xuống!

Đầu gối y đập xuống thềm đá, phát ra âm thanh bóp nghẹt.

Tiểu Địch bụm miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được hô.

“Thái tử phi! Không thể…..”

Quân Kỳ Ngọc cũng bị sốc, theo bản năng đưa tay ra, lại sững giữa không trung, hắn chỉ muốn dùng lời nói để làm nhục Tống Lễ Khanh, để y mau chóng rời đi, chứ thực sự không ngờ Tống Lễ Khanh lại làm đến mức này…..

Trong khoảng thời gian ngắn, Quân Kỳ Ngọc không biết nên đỡ hay là không.

Đỡ Tống Lễ Khanh nhất định được đằng chân lân đằng đầu….Quân Kỳ Ngọc nghĩ vậy, rút tay lại.

Hồ Nô Nhi được như ý giễu cợt.

Tiểu Địch chạy tới, quỳ rạp xuống bên cạnh Tống Lễ Khanh.

“Thái tử phi!” Tiểu Địch túm lấy cánh tay y, “Ngài không thể ủy khúc cầu toàn* như vậy, trong viện này còn có đầy tớ, có nhạc sư, nô lệ địa vị thấp hèn, ngài không thể khuất nhục như thế, ngài là chủ tử phủ Kỳ Lân, sau này phải đối mặt với bọn họ như thế nào? Ngày mai truyền khắp kinh thành, ngài chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”

(*) Ủy khúc cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Tiểu Địch tức giận nói, còn nhân cơ hội móc mỉa Hồ Nô Nhi đang hả hê.

Hồ Nô Nhi cười khúc khích.

“Cô nương nói sai rồi, điện hạ là thái tử, y là quần thần, hạ thần quỳ lạy quân thượng, có gì mà sỉ nhục chứ?”

Tiểu Địch không phục nói: “Lúc ban hôn Hoàng thượng nói rồi, thái tử phi và điện hạ bất kể hôn nhân địa vị, có thể ngồi ngang hàng với nhau!”

Tống Lễ Khanh vỗ nhẹ tay Tiểu Địch, khẽ lắc đầu ra hiệu với nàng.

“Tiểu Địch, đó chỉ là hoàng thượng nâng đỡ, ta cùng Kỳ Ngọc…..Điện hạ tôn ti khác biệt, không cần tranh cãi.”

“Nhưng. . . Nhưng trên đời này nào có đạo lý đêm tân hôn, tân nương phải quỳ xuống xin phu quân mình trở về phòng chứ?! Đúng là chuyện hoang đường nhất trên đời!”

Tiểu Địch thật sự không nhịn nổi nữa, trong lời nói còn cả dám gan xen chút oán giận với thái tử.

Tống Lễ Khanh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Quân Kỳ Ngọc.

“Kỳ Ngọc, có phải chỉ cần ta dập đầu một nghìn lần, ngươi sẽ về nhà với ta không?”

Quân Kỳ Ngọc ghét nhất ánh mắt nhìn mình chằm chằm này của Tống Lễ Khanh, cái ánh mắt đầy thành khẩn, lại tựa như đang chất vấn, khiến hắn có cảm giác chột dạ, giống như hắn đã làm sai vậy.

“Ngươi nâng thân phận cũng nhanh thật đấy, phủ Kỳ Lân là nhà của ngươi sao? Nhà của ngươi ở phủ Tống tướng quân! Chỉ cần gia không đồng ý, ngươi vĩnh viễn không phải là chủ nhân phủ Kỳ Lân.”

Trái tim Tống Lễ Khanh bị đâm một nhát.

Một cảm giác hoảng sợ tràn ngập toàn thân, y từng là một cô nhi bốn biển là nhà, ăn cơm trăm họ mà lớn, mặc dù lúc đó y còn nhỏ, chưa có ký ức, nhưng nỗi bất an không chỗ nương thân đã ăn sâu vào trong xương tủy y. Cha nuôi Tống Thanh thương y, nói y quá hiểu chuyện, thật ra là y sợ, sợ phải phiêu bạt khắp nơi lần nữa.

Y đã rời phủ Đại tướng quân, nếu phủ Kỳ Lân không phải nhà của y… vậy nhà của y ở đâu?

Tống Lễ Khanh đau đớn nhắm mắt lại, sau đó, y cúi rạp người xuống, trán đập mạnh xuống thềm đá.

“Mời điện hạ cùng ta trở về phòng hoàn thành hôn lễ ——”

Quân Kỳ Ngọc há miệng, trợn to mắt, tức giận đến toàn thân vặn vẹo, khớp ngón tay kêu răng rắc.

“Ngươi nhất định muốn gây khó dễ với ta đúng không?!”

Tống Lễ Khanh thản nhiên dập đầu, Quân Kỳ Ngọc không được đáp lại, giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Được, tốt lắm, ngươi muốn quỳ thì quỳ, muốn dập đầu thì dập. Tống Lễ Khanh, ta nói cho ngươi biết, gia ghét nhất là bị người khác uy hiếp! Nạp một thái tử phi như ngươi, đúng là xui xẻo tám kiếp của gia! Hồ Nô Nhi, chúng ta đi vào, để cho y dập đầu chết ở chỗ này đi!”

Quân Kỳ Ngọc nói xong liền tức giận đùng đùng đi vào trong phòng, Hồ Nô Nhi nhìn qua khe cửa, hừ một tiếng đóng cửa lại.

Bộp—— bộp—— bộp——

Tống Lễ Khanh dập đầu trên thềm đá, lực mạnh đến mức tạo ra tiếng vang lớn.

Nhưng âm thanh này bị tiếng nhạc vui vẻ và tiếng cười yêu kiều trong phòng át đi mất.

Tống Lễ Khanh đau lắm, đau đến thấu tim, y đang đấu tranh với chính mình, y không tin Quân Kỳ Ngọc lại tuyệt tình như vậy, không tin mình không quan trọng chút nào trong lòng hắn, dễ dàng quên hết tình cảm giữa hai người họ.

Nhưng từ đầu tới cuối Quân Kỳ Ngọc không bước ra khỏi phòng nhìn y một cái, Tống Lễ Khanh đau đến dần chết lặng, hoặc là nói, trái tim y chết lặng, nỗi đau đớn da thịt cũng không còn quan trọng nữa.

Mãi đến khi Tiểu Địch hét lên một tiếng, Tống Lễ Khanh mới tỉnh táo lại.

“Công tử!”

Tiểu Địch quỳ xuống bên cạnh y, hoảng sợ chỉ trán y.

Một giọt chất lỏng ấm áp chui vào mắt, khiến tầm mắt Tống Lễ Khanh đỏ như máu, y giơ tay lau theo bản năng, mới phát hiện trên trán có một vết thương, máu thịt đầm đìa.

“Công tử, nô tỳ. . . Nô tỳ lau giúp người.”

Tiểu Địch luống cuống lấy khăn tay ra, nàng dùng lực rất nhẹ, nhưng khi chạm vào vẫn đau, Tiểu Địch thấy y cau mày chịu đựng, nước mắt nàng rơi xuống.

“Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì?” Tống Lễ Khanh cầm lấy khăn tay nói: “Ta không đau.”

“Chảy cả máu, sao lại không đau?” Tiểu Địch vừa khóc vừa hàm hồ nói: “Công tử chúng ta về thôi, nô tỳ đi mời đại phu, ngài đừng quỳ nữa, xem như nô tỳ cầu xin ngài…..Ngài xem, ban đêm gió lớn, trời cũng sắp mưa rồi, chúng ta về đi, được không?”

Lá khô bay sàn sạt trong sân, Tống Lễ Khanh hơi rùng mình.

“Đợi một chút, còn ba trăm ba mươi lăm. . . cái dập đầu nữa, Kỳ Ngọc sẽ về phòng với ta, hắn là người luôn nói chuyện giữ lời.”

Tiếng sấm nổ ầm ầm, mưa đêm như trút nước, rơi lồm bộp xuống thềm đá xanh, đổ xuống thân thể gầy yếu của Tống Lễ Khanh, y dập đầu hết lần này đến lần khác, ôm lấy chút hy vọng kia không chịu buông.

Kinh thành đã hạn hán một tháng nay, bị một trận giông bão quét qua.

Mưa xối xả trên mặt, thấm ướt vết thương đã chảy máu không ngừng, trên mặt y không phân rõ là máu hay nước, là mưa hay là lệ.

Những năm qua, Tống Lễ Khanh đốt đèn đọc sách đến hỏng cả mắt, giờ bị máu kích thích, bệnh cũ tái phát, trước mắt hỗn loạn một mảnh, hai bóng người chồng lên nhau.

Sắc môi y càng ngày càng trắng, tiếng dập đầu cũng ngày càng yếu đi, thần trí mơ hồ.

“Tiểu Địch…” Giọng Tống Lễ Khanh yếu ớt, “Còn bao nhiêu cái?”

“Đủ rồi! Công tử!”

Tiểu Địch cũng ướt sũng, đầu tóc tán loạn, nhưng vẫn cố gắng dùng khăn tay che chút mưa cho y.

“Vậy Kỳ Ngọc…” Tống Lễ Khanh khó khăn hỏi: “Hắn ra chứ?”

Tiểu Địch lắc đầu trả lời: “Điện hạ, chưa từng ra ngoài.”

Y thua rồi sao……

Hóa ra Quân Kỳ Ngọc thực sự chưa từng thích y, dù là một chút cũng không?

“Một…….Một lần cũng không sao?”

Kỳ thực Tống Lễ Khanh đã biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn cố thử chút vận may.

“Quân Kỳ Ngọc! Ta đã dập đầu một nghìn lần.” Tống Lễ Khanh dùng âm thanh lớn nhất của mình, muốn Quân Kỳ Ngọc nghe thấy, “Quân tử nói được làm được, mời điện hạ theo ta….Khụ khụ….khụ khụ”

Tống Lễ Khanh ho khan dữ dội, cho đến khi cả người run lên.

…….

Bên ngoài trời mưa rất to, trong phòng đèn đuốc ấm áp.

Quân Kỳ Ngọc nghe thấy tiếng gọi của Tống Lễ Khanh, mặc dù hắn không muốn nghe, uống hết ly này đến ly rượu ngon khác, nhưng vị lại giống như nhai sáp, tâm trí luôn thần du ra bên ngoài.

Nhất là ngoài kia còn sấm sét ầm ầm, hắn lại càng mất tập trung.

Hồ Nô Nhi nhận ra, rúc vào trong ngực hắn hờn dỗi nói: “Gia, đều do những người kia không hiểu phong tình, quấy rầy tâm trạng tốt của ngài.”

Quân Kỳ Ngọc uống hết phần rượu còn sót lại hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy Tống Lễ Khanh rất làm người khác chán ghét sao?”

Hồ Nô Nhi quan sát sắc mặt hắn, nắm cánh tay Quân Kỳ Ngọc trả lời.

“Sở thích của Hồ Nô Nhi đều theo gia, người gia ghét, Hồ Nô Nhi đương nhiên cũng ghét.”

Quân Kỳ Ngọc nhận được đồng ý, lòng liền cảm thấy thoải mái, nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Hồ Nô Nhi, nhéo cằm hắn ta một cái.

“Vẫn là ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết tiến biết lui.”

Vẻ mặt Hồ Nô Nhi hết sức hưởng thụ, cả người mềm nhũn giống như không xương dán lấy Quân Kỳ Ngọc.

Một tia chớp vụt xuống, chiếu sáng nửa bầu trời đêm, sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

Tiểu Địch gõ cửa cầu kiến ở bên ngoài.

“Điện hạ! Điện hạ! Thái tử phi đã dập đầu đủ một nghìn lần, ngài ấy bị thương, điện hạ có nghe thấy không? Bên ngoài mưa lớn như vậy, mình đồng da sắt cũng không chịu nổi, nô tỳ xin người châm chước cho…”

Giọng nói hoảng loạn của Tiểu Địch, khiến Quân Kỳ Ngọc tâm phiền ý loạn.

Lúc này cũng không còn tâm trạng tán tỉnh với Hồ Nô Nhi nữa, đeo thắt lưng bực bội đứng dậy, nhưng lại bị Hồ Nô Nhi giữ cánh tay lại.

“Gia…” Hồ Nô Nhi nhìn Quân Kỳ Ngọc với ánh mắt đáng thương, “Gia còn muốn quản cái người đáng ghét bên ngoài đó sao?”

Quân Kỳ Ngọc đang phiền lòng, hất văng tay hắn ra.

“Nếu như đêm tân hôn y thật sự chết ở bên ngoài, còn giấu phụ hoàng được sao? !”

Hồ Nô Nhi mặc dù miễn cưỡng, nhưng cũng không dám động đến rủi ro của Quân Kỳ Ngọc.

Cánh cửa vừa mở ra, mưa lớn liền xối xuống giày Quân Kỳ Ngọc, bên ngoài trời tối đen như mực, sấm chớp đan xen, chỉ có Tống Lễ Khanh quỳ dưới bậc thềm, sống lưng thẳng tắp, tóc và quần áo ướt sũng. Quân Kỳ Ngọc nổi trận lôi đình, ngay cả khi quỳ dập đầu, y cũng một bộ thanh cao.

“Không phải vẫn chưa chết sao?!”

Tống Lễ Khanh nghe thấy giọng hắn, mới hoàn hồn lại.

Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc, giờ tái nhợt đến không còn giọt máu, đôi môi cũng tái lại, lòng Quân Kỳ Ngọc thoáng giật mình, lời đay nghiến tiếp theo không nói được ra khỏi miệng.

“Kỳ Ngọc, ta biết mà…”

Một nụ cười ảm đạm xuất hiện trên khóe miệng Tống Lễ Khanh.

“Cái gì?”

Quân Kỳ Ngọc không nghe rõ, giọng nói yếu ớt của Tống Lễ Khanh bị mưa gió che mất.

“Ta biết ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy.” Giọng Tống Lễ Khanh có chút run rẩy, “Trong lòng ngươi có ta. . . “

Dù là không nhiều.

Nhưng nó cũng khiến Tống Lễ Khanh thấy rằng sự kiên trì của mình là đáng giá.

Quân Kỳ Ngọc giống như một con hổ bị giẫm phải đuôi, nổi cơn thịnh nộ.

“Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy!? Giỏi lắm, nếu ngươi đã phá hỏng tâm trạng của gia, vậy thì tự mình tới bù vào đi!”

Quân Kỳ Ngọc sải bước xông vào trong mưa, bước xuống thềm đá.

Không nói lời nào, Quân Kỳ Ngọc túm lấy gáy Tống Lễ Khanh, gần như kéo y từ dưới đất lên, một đường quay trở về viện chính.

Hô hấp của Tống Lễ Khanh bị hạn chế, nắm lấy tay Quân Kỳ Ngọc, giống như người sắp chết đuối, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Quân Kỳ Ngọc không quan tâm, không để ý đến liệu Tống Lễ Khanh có chịu được hay không.

Tống Lễ Khanh nhớ hắn có sức mạnh trời sinh, năm tuổi đã đánh đến toàn bộ thư viện không ai dám đánh lại, giờ Quân Kỳ Ngọc đã trưởng thành tuấn mỹ oai phong, Tống Lễ Khanh nào phản kháng lại được?

“Kỳ…..Ngọc…..”

Cổ họng y không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, lúc tưởng gần như sắp chết, mới bị Quân Kỳ Ngọc ném lên giường nhỏ…..