Thám Hoa

Chương 73: Ta sống vạn năm không rõ đêm dài




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Tiểu Địch che gò má ửng đỏ, nước mắt đảo quanh mắt hạnh nhưng không rơi xuống.

“Ngươi…… Ngươi đánh ta……” Tiểu Địch cả giận nói, “Ngay cả lúc Thái tử phi còn ở, ngài ấy cũng chưa từng phạt ta!”

Hồ Nguyệt Nhi cười khinh thường: “Vị Thái tử phi kia ấy hả? Hiện tại không phải đi rồi sao? Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ vào một người chết chống lưng cho ngươi?”

Tiểu Địch nuốt không trôi cơn tức này, cố gắng cãi lý.

“Nhưng ta là người hầu của Thái tử phi, là nha hoàn đứng đầu phủ Kỳ Lân! Không phải người hầu của ngươi!”

“Sau này sẽ phải thôi.”

Hồ Nguyệt Nhi đi qua trước mặt Tiểu Địch.

“Ngươi cũng đừng quên, sau này ta chính là người của Thái tử điện hạ, từ hôm nay bắt đầu ở phủ Kỳ Lân, ngươi chính là nha hoàn của ta, thân là nô tỳ, ta muốn phạt sao thì phạt.”

Tiểu Địch lau nước mắt, túm lấy cánh tay Hồ Nguyệt Nhi.

“Đứng lại! Căn phòng này là của Thái tử phi! Nó được giữ lại cho ngài ấy, cũng là niệm tưởng của ta và…..Thái tử điện hạ!”

“Ta nghe nói khi còn sống Thái tử phi nhà ngươi không được điện hạ sủng ái, cuối cùng còn bị hưu ngay trước mặt mọi người, chết rồi còn có bao nhiêu người nhớ tới y? Vô duyên vô cớ chiếm một khoảng sân đẹp như vậy, để nơi này trống cũng đáng tiếc.”

Hồ Nguyệt Nhi muốn hất tay Tiểu Địch ra, nhưng Tiểu Địch túm chặt lấy nàng, không chịu buông.

“Nha đầu chết tiệt, mau buông ra!”

“Ta không buông!”

Tiểu Địch và Hồ Nguyệt Nhi tranh chấp không ngừng, cả hai đều không chịu nhượng bộ, cãi cọ ầm ĩ ngay trước chính viện, thu hút không ít nha hoàn chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Tiểu Địch.”

Đến khi một giọng nói trầm thấp uy nghiêm vang lên, Tiểu Địch và Hồ Nguyệt Nhi mới ngừng giằng co, cung kính hành lễ với Quân Kỳ Ngọc.

“Tại sao lại ầm ĩ ở chỗ này?”

Quân Kỳ Ngọc cau mày, nhưng giọng nói vững vàng, không còn động một chút là tức giận như trước nữa.

“Điện hạ……”

Tiểu Địch bụng đầy ủy khuất và tức giận, định mở miệng tố cáo nhưng lại thôi.

Nàng nói ra thì thế nào?

Tống Lễ Khanh đã đi xa hơn một năm, Thái tử điện hạ trừ ngày lễ thương nhớ một chút, ngày thường cũng không hoài niệm đến.

Hơn nửa là…… Hơn nửa là quên sạch rồi.

Dựa trên hiểu biết của Tiểu Địch về Quân Kỳ Ngọc, hắn vốn là một người bạc tình.

Trên đời này chỉ có Tống Lễ Khanh là thật lòng đối tốt với một nha hoàn tầm thường như nàng, giờ Tống Lễ Khanh không có ở đây, nàng cũng sớm mất đi chỗ dựa.

Nhìn dáng vẻ của Quân Kỳ Ngọc, có vẻ rất thích Hồ Nguyệt Nhi người mới này, nếu không tại sao lại giữ nàng ta ở lại? Nói không chừng tương lai nàng ta còn là một sủng thiếp, tái giá với điện hạ.

Tiểu Địch nuốt uất ức vào trong bụng.

Thấy nàng im lặng không nói, Hồ Nguyệt Nhi lên tiếng trước.

“Thái tử điện hạ, ngài bảo ta tùy ý chọn một gian phòng trong phủ, nhưng nha đầu này lại sống chết ngăn cản, còn nói năng lỗ mãng với ta. Điện hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho ta……”

Hồ Nguyệt Nhi vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt, yếu ớt nắm lấy tay Quân Kỳ Ngọc, Quân Kỳ Ngọc hơi nghiêng người tránh đi.

“Chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy, đừng quấy rầy sự bình yên ở đây.”

Quân Kỳ Ngọc lạnh nhạt nói một câu.

Đây là nơi ở của hắn và Tống Lễ Khanh, hắn không thích người ngoài tới gần.

Dựa theo tính khí trước kia của hắn, người hắn không thích hắn đã sớm đuổi ra ngoài, giữ Hồ Nguyệt Nhi lại cũng chỉ để làm lá chắn, ngăn Huyền Đế liên tục thúc giục kết hôn.

Quân Kỳ Ngọc cảm thấy Tống Lễ Khanh vẫn luôn bên cạnh mình, vì vậy hắn không thể động chút là tức giận trước mặt Tống Lễ Khanh, hắn đã hứa với y rồi.

Vả lại hôm nay là một ngày rất quan trọng, Quân Kỳ Ngọc không muốn gây thêm phiền toái.

Hồ Nguyệt Nhi mừng rỡ, thầm nghĩ Thái tử điện hạ không ra mặt thay tiểu nha đầu này, trong lời nói còn thiên vị mình!

Chứng tỏ Từ tri phủ nói đúng, vị Thái tử phi kia, cũng không quan trọng lắm.

Nam nhân đều có mới nới cũ, sau này nàng mới chính là người giành được sự sủng ái của Thái tử điện hạ.

“Vậy điện hạ, ngài đồng ý để ta ở trong viện này sao?”

Hồ Nguyệt Nhi cười hỏi.

Mí mắt nàng đánh một lớp phấn dày, nháy đôi mắt khiến mình có vẻ càng linh động mỹ lệ.

“Trừ nơi này ra.” Quân Kỳ Ngọc mặt không biểu cảm, không để người khác phản bác nói, “Ngươi chọn một gian khác đi.”

Hồ Nguyệt Nhi không dám trái lời Quân Kỳ Ngọc, miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy. . . Vậy thì Hồ Nguyệt Nhi muốn chọn một gian gần điện hạ, viện bên cạnh thư phòng thì sao ạ?”

“Tùy ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc để lại hai chữ rồi xoay người rời đi.

So với Tống Lễ Khanh, những mỹ nhân oanh oanh yến yến này, đều chỉ là dung chi tục phấn khó coi.

Một đám thiển cận, tranh giành nhau chút lợi ích nhỏ nhặt.

Quân Kỳ Ngọc nhìn cũng lười nhìn.

Cuối cùng Tiểu Địch dẫn Hồ Nguyệt Nhi đến viện bên cạnh thư phòng, cả đường nàng luôn im lặng, mặc kệ Hồ Nguyệt Nhi gọi tới lui thế nào, nàng cũng chỉ làm tốt bổn phận của mình.

“Đều thu xếp ổn thỏa rồi, ta đi đây.”

Tiểu Địch cắm đầu chuẩn bị đi.

“Đứng lại.”

Hồ Nguyệt Nhi gọi nàng lại.

Tiểu Địch dừng lại, Hồ Nguyệt Nhi đi tới trước mặt nàng.

“Ngươi nhăn mặt cho ai xem hả?”

“Ta không có.” Tiểu Địch ấm ức nói, “Ta nào dám.”

“Còn nói không có? Ngươi nhăn mặt là cố tình muốn làm ta không vui đúng không? Ngươi có tin, ngày mai ta xin Thái tử điện hạ cho ngươi làm tỳ nữ riêng của ta, hầu hạ ta trà nước, tắm rửa lau chân mỗi ngày không?”

Sắc mặt Tiểu Địch trở nên khó coi.

Nàng nào muốn hầu hạ một nữ nhân điêu ngoa như vậy, nghĩ lại Tống Lễ Khanh trước kia tri thư đạt lý, chưa bao giờ ức hiếp hạ nhân.

Hồ Nguyệt Nhi khoanh tay ra lệnh: “Nói xin lỗi.”

Tiểu Địch ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng sỉ nhục nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Cười nói.”

Hốc mắt Tiểu Địch ươn ướt, cười không nổi, nhưng Hồ Nguyệt Nhi vẫn không chịu tha.

“Ta bảo ngươi cười nói, đừng bày ra cái dáng vẻ giống như chủ nhân ngươi đã chết!”

Tiểu Địch trừng mắt nhìn nàng, hai hàng nước mắt chảy dài, môi nàng cứng đờ, cố gắng kéo khóe miệng.

“Xin…… Xin lỗi.”

Hồ Nguyệt Nhi nhướng mày dài, coi như hài lòng.

“Vậy mới đúng, đừng tưởng ỷ vào trước kia ngươi từng hầu hạ Thái tử phi là có thể bất kính với ta. Sau này thấy ta, đều phải cười như vậy, biết chưa?”

Tiểu Địch cắn môi, khóc chạy ra ngoài.

Hồ Nguyệt Nhi hơi hài lòng, tính toán đêm nay phải leo lên giường của Quân Kỳ Ngọc, thừa sủng xong, Thái tử điện sẽ biết nàng tốt thế nào, Thái tử phi Hồ Nô Nhi gì đó trước đây cũng chết rồi.

Chính viện là nơi dành cho Thái tử phi ở thì sao? Sớm muộn gì cũng là của nàng.

Còn có tất cả những gì Thái tử phi nên có ở phủ Kỳ Lân này, nàng cũng sẽ thay thế hết.

Sau khi chạy ra ngoài, Tiểu Địch cũng không đi nơi nào khác, mà đi thẳng tới chính viện.

Nàng nhào tới lan can, nghẹn ngào không ngừng, nước mắt không ngừng nhỏ xuống đất, chờ nàng khóc xong rồi, mới phát hiện trên lan can có một vũng nước.

Nàng không dám làm bẩn nơi này, lấy khăn tay ra lau nước mắt trên lan can.

“Công tử……Giá như người ở đây thì tốt rồi.”

Tiểu Địch lại lau nước mắt trên mặt.

“Người chưa bao giờ hung dữ với ta, cho dù ta làm rơi vỡ đồ, người cũng không mắng ta…..Ta thích nghe người kể thơ văn tiểu thuyết, mặc dù có lúc ta nghe không hiểu, nhưng ta thích nhìn dáng vẻ khi đó của người, đôi khi dịu dàng, đôi khi rạng rỡ, đó là dáng vẻ tự do tự tại nhất của người…”

“Công tử, Tiểu Địch rất nhớ người……”

Tiểu Địch ngồi trên bậc thềm đến xế chiều, nước mắt nàng chưa từng khô.

Ánh mặt trời ngả về Tây, trời đã gần tối, Tiểu Địch kìm nén bi thương, lau nước mắt rồi bước ra khỏi chính viện, nàng biết tối nay Quân Kỳ Ngọc sẽ đến chính viện và không cho phép bất kỳ ai trong phủ Kỳ Lân tiến vào quấy rầy.

Tiểu Địch đến thư phòng dọn dẹp giấy nghiên bút mực Quân Kỳ Ngọc đã dùng, đặt tất cả đồ vật trở lại vị trí ban đầu, đồng thời rửa sạch nghiên mực và bút lông.

Đang muốn đóng cửa thư phòng lại trở về nơi ở của mình

Xoay người liền đụng phải Hồ Nguyệt Nhi.

“Tránh ra, ta tìm Thái tử điện hạ.”

Tiểu Địch nghiêng người tránh, tùy nàng đẩy cửa đi vào.

Nhìn nàng trang điểm lộng lẫy, lướt qua còn để lại mùi hương, liền biết nàng ăn diện lộng lẫy là để chuẩn bị thừa sủng.

Trang phục vũ cơ nàng mặc trên người rất giống bộ trước kia Hồ Nô Nhi từng mặc, nhưng chúng hở hang hơn, ngoại trừ mấy chỗ riêng tư, gần như tất cả da thịt đều lộ ra bên ngoài.

“Mặc như này ở Cảnh Quốc, nhất định bị tròng vào lồng heo.”

Tiểu Địch thầm lẩm bẩm.

Một lát sau, Hồ Nguyệt Nhi đi ra khỏi thư phòng.

“Điện hạ đâu? Sao ngài ấy không ở trong thư phòng, ngài ấy đi nơi nào?” Hồ Nguyệt Nhi hỏi Tiểu Địch.

“Ta làm sao biết.” Tiểu Địch cúi đầu nói: “Điện hạ đi đâu cũng không báo cáo ta.”

“Ngươi!”

Hồ Nguyệt Nhi tức giận, giơ tay chuẩn bị đánh, nhưng lần này nàng không xuống tay.

“Tiểu Địch đúng không?” Hồ Nguyệt Nhi cười lạnh một tiếng, “Hôm nay ta vất vả trang điểm, đánh ngươi thì đơn giản thôi, nhưng để y phục ta bị nhăn thì không đáng giá, nhìn thấy không? Một viên đá quý trên y phục này đủ để ngươi làm người hầu trong phủ một năm! Cuộc sống sau này còn dài, ta có rất nhiều thời gian để đối phó ngươi, ngươi có giỏi thì cứ phách lối như vậy đi.”

Hồ Nguyệt Nhi đẩy Tiểu Địch sang một bên, muốn đi thẳng.

“Tự ta đi tìm điện hạ.”

Tiểu Địch vốn dĩ lười để ý đến nàng, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay, nàng không nhịn được mở miệng.

“Này.” Tiểu Địch nhắc nhở một câu, “Hôm nay điện hạ sẽ không gặp ngươi.”

“Cái gì?” Hồ Nguyệt Nhi nâng hai tay, tự tin nói, “Ngươi nghĩ dựa vào nhan sắc của ta, có nam nhân nào có thể cưỡng lại, không gặp ta sao?”

“Điện hạ không muốn bị quấy rầy, ngươi……”

Tiểu Địch ở phía sau hét lên, nhưng Hồ Nguyệt Nhi đã kiêu ngạo bỏ đi, không chịu nghe nàng nói hết.

Quả nhiên hôm nay Quân Kỳ Ngọc tới chính viện.

Lúc hắn bước vào trên tay xách theo một thứ, ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng treo trên bầu trời đêm đen kịt.

“Lễ Khanh, ngày này năm trước, bầu trời cũng trong xanh như vậy, chỉ cần trời đừng đột nhiên đổ mưa thì tốt rồi.”

Quân Kỳ Ngọc tự nói một mình, nhưng giọng điệu giống như Tống Lễ Khanh đang ở bên cạnh.

“Có hơi ít đèn lồng, ta nhớ ngày hôm đó, cả phủ Kỳ Lân đều thắp đèn sáng rực rỡ.”

Đầu tiên Quân Kỳ Ngọc đặt thứ trong tay xuống, bắt đầu thắp từng chiếc đèn lồng, một lúc sau, chính viện sáng như ban ngày, đèn lồng đỏ tỏa sáng rực rỡ.

Hôm nay chính là ngày đại hôn của bọn họ.

Vào ngày này, dưới sự chứng kiến ​của song thân trời đất, họ đã trở thành phu phu, khắp chốn mừng vui.

“Nói nhanh cũng nhanh, chớp mắt đã hai năm.” Quân Kỳ Ngọc thì thầm nói, “Nói chậm cũng chậm, hơn một năm nay, mỗi ngày ta đều sống trong đau khổ, Lễ Khanh, từ khi rời khỏi ngươi, ta…..Ta sống vạn năm không rõ đêm dài.”