Thám Hoa

Chương 80: Lễ thành hôn




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Lâu Lan Vương lập hậu, là chuyện đại hỉ ở vương đô, vì vậy khắp cung điện náo nhiệt hơn cả ngày lễ.

Phong tục thành thân ở Lâu Lan không rườm rà như ở Cảnh Quốc, cung nhân tụ tập thổi sáo kéo hồ cầm, nhảy múa ăn uống để chúc mừng vua và vương hậu của bọn họ.

Lâu Lan Vương mở tiệc chiêu đãi khắp nơi, ngay cả Cảnh Quốc cũng cử sứ đoàn đến, chỉ là sứ đoàn Cảnh Quốc có hơi khó xử, bởi vì vương hậu Lâu Lan trước kia là Thái tử phi của bọn họ, vì vậy sắc mặt của mấy sứ thần không được tốt cho lắm, chỉ ngồi trong yến tiệc, lo cắm đầu ăn uống.

Tề Mạc ngồi trong đó hồi lâu, ánh mắt không ngừng tìm kiếm, hắn vừa mới định đứng lên, đã bị một lão thần khác ngăn lại.

“Tề Mạc.”

Tề Mạc thấp giọng nói: “Cha, con đi….đại tiện đại tiện.”

Tề lão gia nghiêm mặt nói: “Đừng xen vào chuyện của người khác, chúng ta nhận mệnh của hoàng thượng, hoàn thành nhiệm vụ của mình là được, ngồi yên đi, đừng có gây thêm rắc rối!”

“Cha, cha biết con và Lễ Khanh lớn lên cùng nhau, sao con có thể nhẫn tâm nhìn y chịu khổ cả đời ở nơi bần hàn này? Chí ít….Con cũng phải đi hỏi cho rõ ràng!”

“Y phúc hay họa thì liên quan gì đến con? Con làm sao biết y không nguyện ý? Còn chê Cảnh Quốc chúng ta chưa đủ mất mặt sao?!”

Tề lão đại nhân càng thêm nghiêm khắc.

Tề Mạc không cam lòng nói: “Vậy con có thể đi chúc mừng y đúng không?”

“Trước khi tới đây con đã cam kết như thế nào? Chỉ đứng từ xa nhìn là được, nếu không đến phiên một thái y như con làm sứ thần?” Tề lão đại nhân hừ một tiếng nói, “Ngồi xuống!”

Tề Mạc đành phải rầu rĩ ngồi xuống.

Tề lão đại nhân thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn, ngữ khí mới trở nên hòa hoãn hơn một chút.

“Mạc nhi, các con sinh ra đã không phải là người trên cùng một đường, con còn không hiểu sao? Cho dù Tống Lễ Khanh hòa ly với Thái tử điện hạ, y cũng sẽ không ở bên cạnh con, sớm muộn gì con cũng phải thành gia lập thất, an an ổn ổn cả đời mới là chính đạo.”

Tề Mạc biết đạo lý này từ lâu, chằng qua là có người kinh diễm lướt qua sinh mệnh của mình, những người khác chỉ đều là tạm được.

Đang lúc Tề Mạc uống một ly rượu giải sầu, Quân Kỳ Ngọc bước qua đám người đang nhảy múa, ngồi xuống vị trí đầu.

“Điện hạ!” Tề lão đại nhân và đám sứ thần đứng dậy hành lễ.

Cả người Quân Kỳ Ngọc nồng nặc mùi rượu, nhưng hắn không hề say. Hắn uống cả một đêm nhưng không say nổi, hắn ước gì mình có thể say đến bất tỉnh nhân sự, như vậy thì không cần biết ngày này đã đến, cũng không cần phải tỉnh táo nhìn Tống Lễ Khanh và Bùi Tinh Húc thành hôn.

“Điện hạ.” Tề lão đại nhân lo lắng nói, “Ngài……Tại sao ngài lại tới đây?”

Con ngươi chết lặng của Quân Kỳ Ngọc mới hiện lên chút thần thái.

“Tại sao ta không thể tới?” Quân Kỳ Ngọc hỏi ngược lại, “Ngày vui của y….Ta không thể không tới, ta đã bỏ lỡ cơ hội mang lại hạnh phúc cho y, ta không thể tận mắt nhìn y chào đón hạnh phúc mới sao?”

“Dĩ nhiên là có thể……” Tề lão đại nhân toát mồ hôi trán, “Có điều hoàng thượng đặc biệt sai thần nói với ngài, giờ ngài đã không còn quan hệ gì với Tống công tử, dặn ngài nên có phong thái của một Thái tử Cảnh Quốc, đừng để mất mặt mũi.”

“Ồ, phụ hoàng lo lắng ta đại náo lễ thành hôn của y, hay là phái binh san bằng Lâu Lan.”

Quân Kỳ Ngọc cười tự giễu, phong thái? Phong thái và lòng bao dung của hắn, biến mất ở chỗ Tống Lễ Khanh rồi.

Nếu không phải cố kỵ cảm thụ của Tống Lễ Khanh, hắn thật sự đã làm như vậy!

Tề lão đại nhân: “Đều nói không ai hiểu con bằng cha, tính tình của ngài, hoàng thượng ngài ấy…”

“Phụ hoàng ta có thể yên tâm, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.” Quân Kỳ Ngọc cắt ngang lời lão.

“Vậy thì tốt, Thái tử điện hạ biết chừng mực là được.”

Tề lão đại nhân ngồi xuống lau mồ hôi lạnh trên trán, việc này không kém gì làm sứ thần cả.

Nhưng lão vẫn phải theo sát Thái tử điện hạ, nhìn hai mắt trầm ngưng như vực sâu của hắn, quỷ mới biết hắn sẽ làm ra chuyện kinh thế hãi tục gì.

Trong tẩm điện.

Hôm nay Bùi Tinh Húc mặc chế phục đại hôn của Trung Nguyên, đây là điều hắn đã nghĩ từ lâu, hắn muốn long trọng hoàn thành đại lễ với Tống Lễ Khanh.

Hắn nhìn gương đồng, tất cả giống như một giấc mộng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lễ Khanh, hắn đã mong chờ ngày này, giờ cuối cùng cũng thành hiện thực, nhịp tim của Bùi Tinh Húc dường như cũng tăng nhanh hơn.

“Khụ khụ —— khụ khụ!”

Bùi Tinh Húc ho dữ dội, ho đến khàn cả giọng, nửa chiếc khăn tay dính đầy máu.

Bùi Tinh Húc nhìn thoáng qua chiếc khăn bẩn, lại vo tròn lại.

“Lễ Khanh…… Ta muốn ngươi bên ta đoạn đường cuối cùng này, đừng trách ta ích kỷ……”

Hắn biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng vẫn lựa chọn thành hôn.

Bùi Tinh Húc dùng nước trà súc miệng, lau sạch vết nước, sau đó đi đến trắc điện.

“Lễ Khanh, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Lúc Bùi Tinh Húc bước vào, hắn cố tình làm cho giọng nói của mình nghe sang sảng không vấn đề gì.

Tống Lễ Khanh đã được người hầu mặc quần áo xong, nhưng ống tay áo của y quá rộng, tay gần như giấu ở trong ống tay áo.

“Quần áo rộng quá.”

Tống Lễ Khanh vẫy vẫy ống tay áo nói.

“Để ta nhìn xem.”

Bùi Tinh Húc bước tới, nắm lấy tay Tống Lễ Khanh từ trong ống tay áo.

“Cắt may không được khéo, do chuẩn bị vội vàng quá.” Bùi Tinh Húc nhìn y nói, “Nhưng không sao, để ta ngắm ngươi xem, đẹp thật đấy.”

Ngón tay của Bùi Tinh Húc khẽ cọ lên má y.

“Ừm.”

Tống Lễ Khanh cũng không vấn đề gì, với trí lực hiện tại của y, y chỉ xem hôn lễ như một trò chơi gia đình.

Bùi Tinh Húc nắm tay y, dẫn y ra tẩm điện, đi đến đại điện, vũ nhạc lúc này mới dừng lại, đồng loạt hướng bọn họ chúc mừng, Bùi Tinh Húc cười đáp lễ.

“Lễ Khanh, bọn họ đang chúc mừng tân hôn của chúng ta đấy.” Bùi Tinh Húc cười nói với y.

“À à.”

Tống Lễ Khanh vội vàng chắp tay, thi lễ với bọn họ.

“Đa tạ, đa tạ.”

Tống Lễ Khanh sợ mình chưa đủ chân thành, lại cúi đầu mấy lần.

Bùi Tinh Húc bật cười, dẫn y ngồi xuống bên cạnh mình, đưa cho y một chiếc bánh ngọt.

“Sáng cũng chưa ăn gì, đói không.”

“Đói.”

Tống Lễ Khanh cầm bánh trên tay, nhưng không ăn ngay.

“Sao còn chưa ăn vậy?” Bùi Tinh Húc hỏi.

Tống Lễ Khanh nâng bánh ngọt hỏi: “Có thể ăn sao? Lần trước ta kết hôn, cả ngày đều không được ăn gì.”

Nụ cười của Bùi Tinh Húc thoáng đông cứng lại, sau đó cưng chiều vuốt ve gáy của Tống Lễ Khanh.

“Đương nhiên có thể.”

Bụng Tống Lễ Khanh đã đói sôi ùng ục, lực chú ý của y bị bánh ngọt hấp dẫn, ăn hết miếng này đến miếng khác, y không nhìn thấy người trong đại điện đang làm gì, chỉ thấy rất ồn ào, nhất định rất đông người, y ăn xong ợ một tiếng, ngượng ngùng che miệng lại.

“Vương.” Có người hầu tiến vào bẩm báo, “Y Li vương tử đến chúc mừng, đang đợi ở bên ngoài vương cung.”

“Tô Chiêu, vương tử Y Li quốc sao?”

Bùi Tinh Húc nghĩ một lát, bọn họ cũng không qua lại nhiều với nhau, trước khi Y Li quốc bị diệt quốc, bởi vì lãnh thổ bọn họ gần nhau, mới từng quen biết.

“Mời hắn vào đi.”

Không lâu sau, một thiếu niên mắt xanh tóc dài đi vào, tuy rằng trên tay đeo đầy nhẫn bảo thạch, nhưng trong số nhiều khách quý cũng không có gì nổi bật.