Thám Hoa

Chương 93: Là ta không thể rời khỏi ngươi




Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi

***

Quân Kỳ Ngọc lập tức cao giọng nói với Tiêu Thái tử.

“Họ Tiêu, ngươi giống như một con bọ cống ngầm, ở Tây Bắc trù tính nhiều năm như vậy, lại không dám khởi binh, ta còn tưởng ngươi muốn ẩn núp cả đời, làm chuột chũi cơ.”

Ánh mắt Tiêu Thái tử thoáng u ám.

“Ồ, thì ra ngươi phát hiện….Ngươi còn biết gì nữa?”

Quân Kỳ Ngọc đáp: “Không nhiều lắm, chỉ biết ngươi lập Chân Hoàng giáo gì đó ở dân gian, thực ra là thu lợi bất chính, chiêu binh mãi mã… Ngươi phát tín hiệu, sợ là bây giờ Lâu Lan đã bị vây thành rồi.”

Tiêu Thái tử không che giấu nữa, tự tin nói: “Không tới ba ngày nữa, Lâu Lan chính là vật trong túi của bổn Thái tử. Nếu ngươi đã biết mưu đồ của ta, vậy nên rõ, lần này ta nhất định sẽ mã đáo thành công.”

Quân Kỳ Ngọc bình tĩnh nói: “Gia ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, nếu ngươi một mực trốn ở trong bóng tối, thật đúng là tìm không thấy, ngươi chưa từng nghe người Tây Vực nói sao? Chuột chũi lộ đầu rất dễ bị bắt.”

Tiêu Thái tử trầm ngưng một lúc, sau đó nở nụ cười.

“Quân Kỳ Ngọc, ngươi khỏi cần dùng võ mồm! Hôm nay là ngày giỗ của ngươi, không lâu nữa, cũng là ngày những tên phản thần tặc tử Cảnh Quốc các ngươi phục đầu nhận tội! Cuối cùng thì ta cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhanh thôi….nhanh thôi người thế nhân quỳ bái, chính là bổn Thái tử! Không… Đến lúc đó ta là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn! Ha ha! Không phải sống trốn chui trốn lủi nữa…Đúng là thư thái ha ha ha! ”

Tiêu Thái tử ngửa mặt lên trời cười lớn, giải tỏa những nhẫn nhục bày mưu tính kế ứ đọng mấy năm qua.

Quân Kỳ Ngọc nói, kế hoạch của Tiêu Thái tử là thôn tính Lâu Lan trước, vậy Bùi Tinh Húc… Tống Lễ Khanh lo lắng nhìn về phía Bùi Tinh Húc, hắn tựa hồ cũng không lo lắng, nhưng vẻ mặt im lặng của hắn, càng làm Tống Lễ Khanh lo hơn.

Phát hiện tâm tư của y, Quân Kỳ Ngọc chủ động nói với Bùi Tinh Húc: “Bùi Tinh Húc, giờ vẫn chưa muộn, chúng ta cùng nhau đánh ra ngoài, đến lãnh thổ Cảnh Quốc là an toàn, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi lấy lại Lâu Lan.”

Bùi Tinh Húc liếc xéo Quân Kỳ Ngọc.

“Ngươi giúp ta?” Bùi Tinh Húc lạnh lùng nói, “Không cần. ”

Sau đó, Bùi Tinh Húc ra lệnh, thân vệ Lâu Lan hắn mang tới và người của Tiêu Thái tử xông vào chém giết nhau, hắn cũng không bởi vì ít người mà lùi bước, dáng người thon dài đứng sừng sững trong gió, dù yếu không địch lại mạnh, hắn cũng không chạy trốn một bước.

Quân Kỳ Ngọc nhướng mày, nghiêm túc nói: “Ngươi cần gì phải như vậy? Ngươi cũng không muốn con dân Lâu Lan bị người của tộc hắn chà đạp đúng không? Ngươi liều mạng như vậy thì có ích gì? Ngoài những người hôm nay ngươi mang theo đều chôn theo ngươi!”

Bùi Tinh Húc bất vi sở động, nhìn dáng vẻ của hắn, là muốn cá chết lưới rách.

“Ngươi thử hỏi nam nhi Lâu Lan ta, xem bọn họ có sợ chết hay không? Giết!!”

Tống Lễ Khanh mở miệng, muốn nói gì đó thuyết phục, nhưng nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể âm thầm quyết tâm ở lại Lâu Lan với Bùi Tinh Húc.

“Tinh…”

Lúc này Quân Kỳ Ngọc lại cúi đầu nói: “Cùng ta đi thôi, Lễ Khanh?”

“Cái gì?”

Tống Lễ Khanh đờ đẫn ngước mắt lên nhìn hắn, chiếc cằm nhọn của Quân Kỳ Ngọc tựa lên trán y.

“Cùng ta về nhà đi, Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc nghiêm túc nói, “Cảnh Quốc, nhà của chúng ta. ”

Tống Lễ Khanh nhất thời kháng cự cách nói này, theo bản năng đẩy hắn ra, Quân Kỳ Ngọc lảo đảo về phía sau một chút, gần như muốn ngã, Tống Lễ Khanh không dám đẩy Quân Kỳ Ngọc quá mạnh.

Tống Lễ Khanh liếc nhìn vết máu dính trên tay, Quân Kỳ Ngọc có là người sắt, cũng không chịu được thương thế như thế.

“Ai muốn đi theo ngươi?”

“Ngươi đến cứu ta, không phải sao?” Quân Kỳ Ngọc lại truy hỏi, “Bởi vì trong lòng ngươi có ta, mới không muốn ta chết, yêu ta nên mới đến cứu ta.”

Quân Kỳ Ngọc khăng khăng nói, giống như chơi xấu, gần như là càn quấy.

Tống Lễ Khanh thủy chung kiêng dè chữ nào đó, cũng không muốn trả lời.

Y chỉ có thể cực lực phủi sạch.

“Ta không muốn ngươi chết, bởi vì ngươi là Thái tử, tính mạng của ngươi rất quan trọng……Không liên quan đến chuyện khác. Ta sẽ không đi theo ngươi, ta muốn cùng Tinh Húc ca ca ở bên nhau, ta là vương hậu của hắn, bọn ta phải về Lâu Lan.”

“Lâu Lan hiện tại rất nguy hiểm, ngươi ở lại đây cũng không trở về được.” Quân Kỳ Ngọc nói.

Tống Lễ Khanh quả quyết nói: “Có nguy hiểm hay không ta cũng không đi theo ngươi, lẽ nào ta rời khỏi ngươi là không an toàn sao?”

“Là ta không thể rời khỏi ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc đột nhiên nói một câu nhẹ nhàng, làm Tống Lễ Khanh quên cả cách cãi lại.

“Ta không thể rời khỏi ngươi, Lễ Khanh.”

Đây có lẽ là câu nói hèn mọn nhất mà Quân Kỳ Ngọc nói ra.

Quân Kỳ Ngọc chưa từng nghĩ, mình sẽ dùng giọng điệu hạ mình như thế với một người, nhưng lúc này nói ra rồi, kỳ thật cũng không khó lắm, bởi vì đây là lời nói thật lòng của hắn.

Tống Lễ Khanh im lặng không lên tiếng, y nhất thời không lý giải nổi câu Quân Kỳ Ngọc nói có bao nhiêu tầng hàm nghĩa.

“Ta làm gì có bản lĩnh cứu ngươi? Tinh Húc ca ca muốn đi đâu, ta đi cùng hắn.”

Tống Lễ Khanh xoay người muốn đi về phía Bùi Tinh Húc, bị Quân Kỳ Ngọc bắt trở về.

“Ngươi có.” Quân Kỳ Ngọc đành phải khẩn thiết nói, “Giờ ta hành động không tiện, ngươi làm đôi mắt của ta được không? Chúng ta đi Cảnh Quốc gọi viện binh.”

Tống Lễ Khanh bị thuyết phục, y do dự, mặc dù tâm trí y bị tổn thương nhưng cũng biết, mấy chục thân vệ không thể đánh lại mấy trăm tinh binh đã qua huấn luyện, Bùi Tinh Húc chiến bại là chuyện sớm muộn.

“Vậy…… Ta giúp ngươi dẫn đường, thoát khỏi quân địch, ta sẽ lập tức trở về. Nếu như ngươi có thể sống sót chạy trốn, nhất định phải phái người đến tiêu diệt bọn họ, cho dù lúc đó ta đã chết, ngươi cũng phải đi cứu Tinh Húc và bá tánh Lâu Lan.”

Tuy Quân Kỳ Ngọc không vui khi thấy y quan tâm người khác, nhưng tình thế cấp bách, không cho phép hắn bụng dạ nhỏ nhen, liền đồng ý.

“Được.”

Quân Kỳ Ngọc hạ thấp người xuống.

“Lễ Khanh, lên đi, ta cõng ngươi.”

Tống Lễ Khanh không dám chậm trễ, đành phải nhoài người lên lưng hắn. Quân Kỳ Ngọc cởi đai lưng, buộc chặt hai người họ lại với nhau.

“Bám chắc.” Quân Kỳ Ngọc nhắc nhở một câu.

Tống Lễ Khanh nằm trên vai hắn, lưng của Quân Kỳ Ngọc rất rộng, người nhìn không to con, nhưng thực tế cơ bắp rất cường tráng rắn chắc, cảm giác hơi kỳ quái, nhưng Tống Lễ Khanh lại cảm thấy rất an toàn.

“Bên trái!”

Một tên địch đánh tới, Tống Lễ Khanh hét lên.

Quân Kỳ Ngọc di chuyển nhanh như chớp, bay ra ngoài, Tống Lễ Khanh thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau, vội vàng ôm lấy cổ Quân Kỳ Ngọc.

Để không bị văng ra ngoài, Tống Lễ Khanh đành phải ôm chặt lấy hắn, y không phát hiện ra khóe môi Quân Kỳ Ngọc đang khẽ cong lên.

“Bên trái có bảy tám tên cầm trường mâu, bên phải có hơn chục vũ khí là loan đao…… Phía sau có hai kỵ binh đuổi theo!”

Trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, những gì Tống Lễ Khanh có thể làm là báo trước cho Quân Kỳ Ngọc, lúc không kịp nói, Tống Lễ Khanh liền vỗ vỗ hắn có địch ở bên kia, Quân Kỳ Ngọc ngầm hiểu, hai người lần đầu tiên phối hợp, nhưng giống như trời sinh ăn ý, tựa như biết đối phương đang nghĩ gì.

Tống Lễ Khanh chỉ dẫn hắn trốn đến một nơi ít người, thực sự phá được vòng vây, chạy thẳng về phía Đông.