Đang say giấc đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, Phó Khanh Nhu bỗng chốc bị tiếng xe bừ rừm ở dưới sân nhà làm cho tỉnh giấc. Cô nhướn mày cố với lấy chiếc công tác của cây đèn bàn mà bật lên, đôi môi hờ hững cô gãi gãi đầu mình rồi lòm nhòm đi đến cạnh cửa sổ hướng mắt nhìn xuống bên dưới.
Cầm chiếc điện thoại lên xem xét, cô liền không kiềm nổi cảm xúc khó hiểu trên khuôn mặt mà thốt lên "Một rưỡi sáng? Thật quái đản, không biết cả ngày hôm nay anh ta làm cái gì mà đến chừng này mới về vậy chứ? Ngủ thôi mà cũng chẳng được yên nữa là sao?"
Bực hết cả người, Phó Khanh Nhu không thèm để ý đến cái con người nào đó nữa mà leo lên chiếc giường êm ấm của mình tiếp tục trùm kín chăn mà khép hờ hai hàng mi. Không gian bỗng dưng tĩnh lặng lại hẳn, tưởng chừng như có thể nghe thấy cả tiếng gió làm đung đưa những cành lá ở bên ngoài cửa sổ
Lãnh Đế Hàn tắm xong thì mang theo cơ thể mệt mỏi sải bước đi đến trước cửa phòng của Phó Khanh Nhu, cầm lấy tay khóa cửa anh liền đẩy vào. Bất chợt nghe thấy tiếng động lạ, người phụ nữ trong chăn bấy giờ mới kịp hoảng hốt hết cả lên.
"Này, anh muốn làm gì?" Phó Khanh Nhu hớt hải hỏi trong lo lắng.
Không ngại trả lời, Lãnh Đế Hàn cứ thế buông lời "Hỏi có thừa quá không, tôi đến đây thì chỉ có thể là để ngủ chứ cô nghĩ tôi còn có thể làm gì với cái thể lực vừa chạm nhẹ đã ngã, gió vừa thổi nhẹ đã bay mất kia đây?"
Như một mũi tên nhọn cứ thế mà đâm xuyên tim, cô không ngờ cái tên đàn ông trước mặt lại thẳng thắn đến nhường đó nữa. Nhưng có một số nghi vấn ở đây là 'Tại sao Lãnh Đế Hàn không ngủ ở phòng của anh ta mà lại chạy sang phòng cô ngủ chứ. Đây có lẽ là lần thứ hai rồi đấy, mình nhất định phải làm rõ chuyện này mới được.'
Quay ngoắt câu chuyện sang một vấn đề khác, Phó Khanh Nhu cứ thế mà chất vấn Lãnh Đế Hàn một cách chặt chẽ, khiến anh không biết nên trả lời ra sao.
Trầm tư một lúc không quá lâu, sau đó mới thấy người đàn ông chậm rãi buông lời "Hừ, tóm lại là tôi không muốn ngủ riêng, một là tôi sẽ ngủ ở đây hai là cô sang phòng của tôi ngủ. Bây giờ tôi cho cô có hai phút để suy nghĩ."
"Anh có bị ấm đầu không? Rõ ràng lúc đầu người chia phòng ngủ là anh, bây giờ người đòi hỏi ngủ chung cũng là anh. Lãnh Đế Hàn, tôi nói cho anh biết đừng có ỷ mình là chủ rồi thích làm gì thì làm." Phó Khanh Nhu gắt gỏng mà hét vào mặt của người đàn ông đang tỏ vẻ cao cao tại thượng đối diện.
Đối phương bỗng chốc đờ người ra, thật không thể ngờ Lãnh Đế Hàn anh lại có một ngày bị mắng thẳng mặt như này. Đã thế ngườ đó còn là phụ nữ nữa cơ chứ.
Với lòng tự trọng lên đến tận trời mây, Lãnh Đế Hàn chẳng thèm liếc nhìn Phó Khanh Nhu thêm một lần nữa mà quay bước ra khỏi phòng cô.
Rầm!
Cánh cửa cứ thế, chẳng tội tình gì bị đóng mạnh tưởng chừng như sẽ gãy đôi tấm thân.
'Hừ, cô ta đúng là ngày một không xem ai ra gì nữa. Đến ngay cả mình mà cô ta còn mạnh miệng được đến thế cơ mà. Chắc tại dạo này mình để cô ta sống yên ổn quá rồi. Đã thế thì đừng trách tôi...' Lãnh Đế Hàn thầm nghĩ mà thấy tức, không kiềm được lòng cứ thế mà mắng mỏ.
Hình như trời đã ngỏ sáng nhưng có một căn phòng nào đó vẫn đang chìm trong giấc mộng xuân, hình ảnh một nàng một chàng tình tình ái ái quấn quýt ôm nhau ngủ khiến người ta không khỏi tưởng tượng.
"...Nhìn em anh bối rối, anh thua rồi tim em lắt lối.." Tiếng nhạc chuông bỗng chốc vang vọng, theo quán tính Cố Thiên Tâm liền vội tìm kiếm chiếc điện thoại của mình. (
Đôi mắt lờ mờ nhấn nút nghe, vừa đặt lên tai thì một giọng nói lớn truyền đến làm cô giật bắn người trả lời lại "Bà Cố à, vừa sáng thôi mẹ đó tại sao mẹ hốt hoảng vậy?"
"Hoảng chứ sao không? Người mẹ này lại đang muốn hỏi con đang làm gì và ở đâu mà tại sao cả đêm không về rồi đấy! Con đúng là ngày càng không coi ai ra gì nhỉ,..." Giọng nói ở đầu dây bên kia đang nói thì bỗng dưng bị ngắt quãng nhanh chóng.
"Bà Cố...chờ con một lát. Cúp máy đã nhé, tí về con sẽ giải thích sau." Cố Thiên Tâm dường như cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây nên cô vội vàng từ chối cuộc gọi đang dở dang.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh mình, sự bĩnh tĩnh lúc nãy đã không còn nữa. Cố Thiên Tâm liền hét lên
"A... Đình...Đình Tư Ki!"
Tiếng la thất thanh của người phụ nữ đã thành công làm cho cái tên bên cạnh đang sau giấc đột nhiên phải mở mắt. Vì nghe thấy ai đó gọi tên mình nên anh cũng đáp lời "Cô có cần gọi cả họ lẫn tên tôi một cách chua chát đến thế không?"
Nhìn xuống bên dưới người Cố Thiên Tâm như hiểu được gì đó, cô vội vơ lấy chiếc chăn che lên tấm thân với làn da trắng nõn. Miệng lắp bắp buông lời "Anh..thật sự làm chuyện đó với tôi rồi?"
Ánh mắt đắc ý, anh gật gật đầu nhã nhặn lên tiếng đính chính "Ừ, làm rồi thì sao mà chưa làm gì thì đã sao?"
Nhìn thấy biểu cảm thờ ơ đến phát ghét của Đình Tư Kì, Cố Thiên Tâm không nhịn nổi nữa mà bộc phát bản tính
"Chết tiệt, anh đúng là tên đàn ông tồi nhất mà tôi từng gặp đấy. Anh lại dám nhân cơ hội tôi bị hạ thuốc mà làm mấy chuyện đó..."
Đình Tư Kì vội vàng ngăn Cố Thiên Tâm lại, anh không muốn bị oan nên liền giải thích đầu đuôi mọi chuyện cho người phụ nữ trước mặt một cách tỉ mĩ.
Liệu Cố Thiên Tâm sẽ có phản ứng như thế nào sau khi nghe Đình Tư Kì kể lại chuyện đêm đây? Hãy cùng mình đón chờ ở chương sau nhé.