Một tuần trôi qua rất yên bình, sau đêm khóc sướt mướt Phó Khanh Nhu đã lấy lại được tinh thần ổn định, cảm xúc của cô lúc này có chút rất khó tả.
Dù gì trong cuộc đời của người phụ nữ, một hôn lễ được tổ chức cùng người mình yêu mới là điều hạnh phúc nhất.
Trong chiếc váy trắng tinh có đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh tay cầm bó hồng đỏ thắm rõ rất nổi bật, đến cả mấy người trang điểm cho Phó Khanh Nhu cũng phải hết lời ngợi khen, ngưỡng mộ trước cái vẻ đẹp mị mà của cô.
Nhưng họ chỉ nhìn bề ngoài mà ao ước, chứ nào hiểu được tâm trạng lúc này của nàng dâu. Nếu được ước thì hẳn Phó Khanh Nhu cũng ước bản thân mình có một gia đình thật hạnh phúc, có bố mẹ yêu thương, gầy dựng gia đình rồi sau khi trưởng thành được gã cho một người đàn ông cùng mình già đi là đã quá đủ rồi.
Song đó chỉ là những điều viễn vong mà tâm trí cô tự nghĩ đến, còn hiện tại lại tạt cho cô một gáo nước lạnh đến phát tỉnh.
Lễ cưới được tổ chức ngoài trời theo phong cách mà Phó Khanh Nhu từng nói với Lãnh Đế Hàn trước đó.
Vì để làm cho cô bất ngờ hơn anh đã cho người giày công chuẩn bị một chiếc cổng hoa rực rỡ cho Phó Khanh Nhu. Không cần đo đếm ai nhìn vào cũng nhận ra đây chắc hẳn là một nghìn linh một bông hoa hồng quyền quý, xinh đẹp nhất ngày hôm nay.
Nếu nói tặng chín trăm chín mươi chín bông hoa hồng là yêu nhau đến đầu bạc răng long thì đây lại là một nghìn linh một bông hoa hồng lại thể hiện sự hứa hẹn bên nhau đến trọn đời trọn. Và tất cả chỗ hoa này đều được Lãnh Đế Hàn cho người vận chuyển bằng máy bay tư nhân từ đất nước Bulgari nổi tiếng với biệt danh là xứ sở của những bông hồng đẹp nhất thế giới về đây.
Choáng ngợp trước cánh cổng tình yêu này, các cô gái quý tộc đều phải chống mắt lên ao ước ngày nào đó trong tương lai sẽ có một chàng hoàng tử như Lãnh Đế Hàn đến rước mình.
Phó Hạ Lưu bước vào căn phòng cô dâu, đưa tay ra cho cô quàng vào cùng mình tiến bước ra sân khấu trải thảm màu hường. Mọi người đều tò mò hướng mắt nhìn ngắm nhan sắc của cô dâu đến cả Trần Uyển cũng phải ngạc nhiên.
"Cô dâu đẹp quá."
"Ôi, trông cô ấy thật ra dáng một người phụ nữ có thân phận cao quý, đúng là một cặp trai tài gái sắc với Lãnh thiếu mà."
"..."
Hết tiếng bàn tán này lại qua tiếng bàn tán khác nổi lên, hôm nay là ngày đẹp nhất đời của Phó Khanh Nhu chỉ là cô không được ở cạnh người mình muốn sống đến hết đời thôi. Nhưng thế cũng đủ rồi nếu ở cạnh Lãnh Đế Hàn cô có thể tự do tự tại thì cũng tuyệt quá rồi.
Bước được nửa đường thì một chàng trai đến cạnh Phó Hạ Lưu và Phó Khanh Nhu giương đôi mắt hối tiếc, đôi môi hờ lên tiếng "Chị, để em đưa chị hết đoạn đường cuối này đi...ông tránh ra đi."
"Kim Xuyên tại sao em lại về nước rồi?" Phó Khanh Nhu bàng hoàng.
"Phó Kim Xuyên...con..." Nói rồi Phó Hạ Lưu tức quá nên đành đi xuống ghế dành cho mình mà ngồi.
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người Phó Kim Xuyên vẫn tay khoác tay chị gái của mình tiến về phía người anh rễ mà anh cho là sẽ làm khổ chị mình cả đời. Chẳng vừa ý Lãnh Đế Hàn một chút nào, vừa đi anh vừa giải thích với Phó Khanh Nhu.
"Tin tức chị và người đàn ông đó tổ chức hôn lễ cũng đã truyền ra khắp thế giới rồi. Em cũng vừa đọc được tin này ngày hôm qua thôi nên liền xin phép giáo sư về nước mấy ngày, chờ ít tháng nữa em hoàn thành dự án thì sẽ chuyển tiền qua thẻ cho chị và mẹ dùng." Phó Kim Xuyên nói.
'Đầy khí chất của một tổng tài trong tương lai đấy, rất có triển vọng giống Lãnh Đế Hàn.' Suy nghĩ hiện tại của Phó Khanh Nhu.
Đến Đình Tư Kì và Tống Cửu Anh cũng phải ngước mắt nhìn Phó Khanh Nhu bây giờ cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Lãnh Đế Hàn lại đối xử đặc biệt với người phụ nữ này như thế rồi. "Đúng là một mĩ nhân, lão Hàn mà không cần nữa thì cho tôi cũng lấy."
"Cậu vừa nói gì thế Tống Cửu Anh, cô ấy không giống như mấy cây súng của cậu đâu mà cứ thích là trao đổi qua lại." Đình Tư Kì lạnh giọng buông lời, anh là người chính trực sau Lãnh Đế Hàn nên đương nhiên sẽ không tán thành ý kiến của Tống Cửu Anh.
Trước khi trao tay chị mình cho người đàn ông đối diện Phó Kim Xuyên đùng đùng sát khí buông lời " Lãnh Đế Hàn anh nếu dám đối xử không tốt với chị tôi thì coi chừng đấy, tôi không cần biết anh ở Châu Á này có tiếng tăm như nào đi nữa thì tôi cũng sẽ để anh sống không bằng chết."
"Cậu đang uy hiếp tôi?" Lãnh Đế Hàn đương nhiên cũng không phải hạng người dễ dàng bị lay động bởi những lời nói không đủ sức ảnh hưởng.
Phó Khanh Nhu gượng cười rồi lên tiếng bao che cho người đàn ông họ Lãnh kia để kết thúc cuộc trò chuyện vô bổ này "Kim Xuyên, em xuống dưới với mẹ đi. Anh ấy không làm được gì chị đâu."
Lãnh Đế Hàn chuyển ánh mắt đầy câu hỏi vì sao về phía người phụ nữ với một ý nghĩ không thể làm gì đó để cho cô im lặng tại đây thôi. Nghe lời chị mình Phó Kim Xuyên mới chịu xuống khỏi sân khấu chính chỉ dành cho cô dâu chú rể.
Sau khi đọc xong lời tuyên thệ về một mối tình duyên hứa sẽ hết lòng hết mình hết đời thì mọi người đều đồng thanh lên mấy từ "Hôn đi."
Nhưng đến đoạn này Lãnh Đế Hàn có chút khó chịu, thiên về Phó Cầm Vy và Tuyết Mai lại rất đắc ý thầm nghĩ 'để xem con nhỏ đó có mất hết mặt mũi hay không?'