Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4156




Một thi thể không biết chết bao nhiêu năm tháng, đột nhiên nó lại đứng lên

Nháo quỷ? Chẳng lẽ nơi này có lực lượng vô danh chèo chống, có thể giúp người chết sống lại?

Lăng Hàn có khuynh hướng cái sau, hắn không cảm ứng được bất kỳ linh hồn ba động nào ở chung quanh, hài cốt được lực lượng nào đó chèo chống nên đứng dậy.

Tạp tạp tạp, tiếng vang không dứt, vô số thi hài đang bò dậy, chúng còn khoác áo giáp rách nát, hai hốc mắt còn có hỏa diễm âm u đang chập chờn.

Những thi hài kia để mắt tới Lăng Hàn, binh khí trong tay chúng nhắm vào hắn, sát ý sôi trào giống như hóa thành thực chất.

Oanh, cách đó không xa, mặt đất vỡ ra, hắn nhìn thấy một tên kỵ sĩ xuất hiện, dưới thân hắn có chiến mã khô lâu cao ba trượng, tên kỵ sĩ cũng không tốt hơn điểm nào, toàn thân chỉ còn lại xương trắng, chỉ có một bộ phận thân thể bao phủ trong khải giáp.

Cho dù như thế, kỵ sĩ khô lâu vẫn tỏa ra khí thế cường đại, khí thế bén nhọn giống như hóa thành thực chất quấn quanh chiến mâu hắn đang cầm trong tay, giống như cả bầu trời đang áp xuống, hắn có thể nhìn rõ chiến mâu.

- Giết!

Kỵ sĩ khô lâu lạnh lùng quát lớn, ngay sau đó đại quân thi hài lao thẳng về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn vận dụng sát khí xung kích tấn công, hắn không thu được hiệu quả nào.

Đại quân thi hài nơi này đều là tử vật không có linh hồn, chúng có thể hành động là vì có lực lượng vô danh chèo chống, bởi vậy sát khí xung kích vô hiệu với chúng.

Vậy thì đổi biện pháp khác.

- Úm!

Lăng Hàn quát lớn, hắn phát động Lục Tự Minh Vương chú.

Phật âm cuồn cuộn, nhưng vẫn không có một chút xíu hiệu quả nào.

Việc này cũng ấn chứng suy nghĩ của Lăng Hàn, mặc dù đại quân thi hài rất dọa người nhưng cũng không phải quỷ vật, cho nên thiền âm của Phật tộc không có tác dụng với chúng.

Oanh, đại quân thi hài giết tới, đao khí kiếm khí đánh tới.

Lăng Hàn mở màn sáng tinh thần bảo hộ thân thể, ầm ầm ầm, những khí kình kia bị ngăn cản bên ngoài.

Nhưng màn sáng tinh thần cũng tiêu hao rất nhiều, chỉ cần tùy tiện đụng một cái, màn sáng sẽ vỡ vụn.

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không ngồi chờ chết, cho dù hắn ngu xuẩn hơn nữa cũng không dừng lại ở nơi này, bị nhiều đại quân thi hài công kích như vậy, cho dù hắn mạnh hơn nữa cũng bị oanh kích thành cặn bã.

Hưu hưu hưu, hắn thi triển thân pháp nhảy ra khỏi vòng vây, nhưng nơi này khắp nơi đều có thi hài, cho dù Lăng Hàn chạy đến đâu cũng chỉ có thể chiến đấu mà thôi.

Vậy thì chiến.

Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn phát động Yêu Hầu quyền tấn công, hắn oanh kích phi thường mạnh mẽ.

Nhưng đại quân thi hài đều có thực lực Trúc Nhân Cơ, chúng liên thủ oanh kích sẽ vô cùng cường đại, nhưng lực phòng ngự lại tương đối tương đối cặn bã, cho dù bị lực quyền của Lăng Hàn quét qua, xương trắng bay tán loạn, chúng bị hắn đánh thành cặn bã.

Oanh, thực lực của hắn bây giờ cực kỳ đáng sợ, hắn đấm ra một quyền, lực quyền có thể duy trì lực sát thương vô cùng cường đại, dưới một quyền này, khu vực phía trước trống ra một mảng lớn.

Hắn cực kỳ bá đạo, chiến lực khủng bố, đại quân thi hài sử dụng số lượng thủ thắng, chúng như sóng biển ập tới, không ngừng tấn công Lăng Hàn.

Những khô lâu binh kia không có tình cảm, không biết đau đớn, chỉ biết chiến đấu, chúng chính là cổ máy chém giết không mệt mỏi, mấu chốt là, số lượng chúng rất nhiều.

Cổ chiến trường này lớn bao nhiêu?

Tất cả đều là thi hài, hiện tại mỗi con đều bò ra, cũng không còn khu vực trống, hắn làm sao chạy thoát?

Đổi thành người khác chắc chắn vừa định vừa lui, muốn rời khỏi cổ chiến trường này, bởi vì nhân lực có hạn.

Nhưng Lăng Hàn lại không lùi.

Nếu như chỉ luận lực lượng, hắn có thể sánh ngang Trúc Cực Cơ đỉnh phong, nhưng nói đến bí lực dự trữ, hắn có thể khiêu chiến Hóa Linh Chân Quân hoặc Giáo Chủ, không có biện pháp, trong người hắn có vô số vị diện, đều hóa thành bí cảnh của hắn.

Đến chiến, chiến chiến chiến.

Oanh, oanh, oanh, từ khi Lăng Hàn bước vào Tiên đồ, hắn còn chưa từng chiến đấu thống khoái như thế, hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Kỳ thật, hắn hoàn toàn có thể vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, đây chính là Đế binh hình thức ban đầu, hỗn độn khí phòng ngự mạnh đến mức, chỉ sợ lực lượng Trúc Cực Cơ phải oanh kích vài lần mới có thể phá vỡ, cho nên nó có thể bỏ qua công kích của Trúc Nhân Cơ.

Nhưng bây giờ Lăng Hàn chỉ muốn chiến đấu, chỉ muốn dùng song quyền bình định tất cả.

Có thể không cậy vào ngoại lực, cũng không cần cậy vào, cho dù là pháp khí của mình cũng không được.

Cường độ chiến đấu rất lớn, đổi lại thành Trúc Cơ, cho dù là Trúc Cực Cơ, nhiều lắm chỉ mất thời gian hai ba tháng là kiệt lực, nhưng nếu không có chút áp lực nào, Lăng Hàn có thể chiến đấu suốt mấy tháng.

Đương nhiên, bí lực có thể duy trì hay không lại là một chuyện, nhưng nếu suy nghĩ tới cực hạn của thân thể, nói mấy tháng thì quá khoa trương, nếu chỉ mấy ngày thì không sao cả.

Khổ chiến một đêm, vào lúc rạng sáng, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu sáng mặt đất.

Dường như tất cả thi hài đã mất đi động lực, bọn chúng té xuống đất và hóa thành tử vật.

Trời đã sáng.

Lăng Hàn nhìn ánh nắng chói chang, hắn nghĩ thầm, đám thi hài chỉ hoạt động vào ban đêm, nhưng ý nghĩa tồn tại của chúng là gì?

A?

Hắn sững sờ, hắn nhìn thấy một vệt sáng bao phủ mình, sau đó lưu lại lạc ấn trên cổ tay, nó lóe lên rồi biến mất.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lăng Hàn sờ lên cổ tay, đóng lạc ấn cho hắn, chơi rất vui sao? Còn không bằng cho chút chỗ tốt, ví dụ tu vi tăng lên thật lớn, lúc này mới thực dụng.

Hắn ngồi xếp bằng xuống dự định tu luyện, hắn phát hiện lực lượng thiên địa tại nơi này rất yếu, hoàn toàn không đủ cho hắn tu luyện, chỉ có thể đủ cho hắn khôi phục bí lực.

Đó là bởi mặt đất dưới chân không phải là tinh thể, nó chỉ là mảnh vỡ của tinh thể mà thôi, chỉ có thể xem như thiên thạch hơi lớn sao?

Lăng Hàn lại ăn một viên Thanh Mộc Bổ Linh đan, nếu không thể trông cậy vào lực lượng thiên địa, hắn chỉ có thể dựa vào đan dược.

Hắn sử dụng Đại Nhật Liên Hoa quyết thôi động dược lực, hiệu quả của Ngân Long Ngư cũng phát huy, bởi vậy, cho dù không có lực lượng thiên địa hỗ trợ, tu vi của Lăng Hàn cũng tăng lên rất nhanh, Nhân Đạo Cơ Thạch của hắn càng ngày càng lớn.

Ngay từ đầu tiên cơ lớn bằng hạt đậu nành, hiện tại nó đã lớn bằng đầu người.

Có thể xem tiên cơ như pháp khí niệm lực, có thể thu nhỏ kích thước, nhưng phân lượng lại cực nhẹ, bởi vậy, cho dù dùng nó công kích, hiệu quả cũng không sánh bằng pháp khí niệm lực.

Nói như vậy, cực hạn của Nhân Đạo Cơ Thạch giống như một cái nắp giếng, Lăng Hàn phải tu luyện suốt mấy tháng mới đạt tới Trúc Nhân Cơ đỉnh phong.

Hắn không phải Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, bởi vậy Nhân Đạo Cơ Thạch của hắn có thể đạt tới mức độ nào, hắn không biết.

Hắn nghĩ nghĩ, quyết định lui trở về lần nữa, hắn muốn tụ hợp với Lục Oa, Bích Tiêu công chúa, Trang Bất Phàm, sau đó lại tới nơi này và xông qua cổ chiến trường.