Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4362




Lăng Hàn còn chưa bắt đầu tìm hiểu dị tượng đã gặp một sự kiện, đó chính là hắn đã tu đến Thất Đỉnh viên mãn, có thể đột phá.

Bị một vị Chuẩn Đế dùng thủ đoạn hòa tan tiên hà vào thân thể, tu vi của hắn cũng tăng lên.

Dựa theo lời của Chuẩn Đế, lực lượng như vậy không có ý nghĩa, nhưng đối với Lăng Hàn mà nói đủ giúp hắn đạt tới Thất Đỉnh viên mãn.

Hắn bắt đầu xung kích Bát Đỉnh.

Hiện tại, hắn cảm thấy áp lực và độ khó.

Bảy cái Tiên Đỉnh đang đối kháng và bài xích lẫn nhau, không cho Tiên Đỉnh thứ tám hình thành, giống như lúc hắn tu ra Tiên Đạo Cơ Thạch thứ hai và thứ ba/

Hắn không có dẫn động sinh linh lực trong cơ thể, bởi vì hắn có thể dùng thực lực bản thân ngăn cản bài xích.

Chậm rãi, hạch tâm Tiên Đỉnh hiển hiện, hóa thành phôi Tiên Đỉnh, sau đó chậm rãi lớn mạnh.

Bảy ngày sau đó, Lăng Hàn cười khổ.

Bát Đỉnh thành!

Hắn thét dài một tiếng, đứng lên sau đó hoạt động tay chân một lúc, lực lượng chấn động hùng hậu, dường như hắn có thể xuất một quyền đánh nát bầu trời.

- Bát Đỉnh của ta có thể so với hung thú Thập Nhất Đỉnh thập chí mạnh hơn.

- Nhưng ta có cảm giác, ta vẫn không địch lại Sinh Đan sơ kỳ.

- Không biết tu thành Cửu Đỉnh cực hạn có thể địch lại Sinh Đan hay không.

Lăng Hàn tiếp tục đi tìm hiểu tin tức, tìm kiếm tin tức liên quan đến tiên hà.

Mặc dù Ma Nguyên vực không nhỏ nhưng có hệ thống thông tin hoàn thiện, bởi vậy, tin tức truyền đi rất nhanh, Lăng Hàn bỏ ra một chút thời gian đi điều tra, hắn đã tìm hiểu rõ tin tức.

Phong Kế Hành vận khí nghịch thiên bắt được một đạo tiên hà.

Tống Lam thu được đại cơ duyên, cũng đột phá Cửu Đỉnh.

Có thiên tài mới xuất hiện, tên là Triệu Vô Cực, chiến lực kinh người, thậm chí tuyên bố muốn khiêu chiến Phong Kế Hành.

Đối với tin tức này, Lăng Hàn ném ra sau đầu, hắn tin tưởng vững chắc tự thân cường đại, mặc ngươi mạnh hơn thì thế nào, ta có thể dùng một quyền đánh ngã.

Vạn Thú lĩnh!

Hắn nhìn thấy một tin tức, trước đó có một lượng lớn kẻ tới từ bên ngoài chạy tới nơi này, bởi vì chỗ đó hư hư thực thực có một đạo tiên hà.

Nghe nói, ở bên trong Vạn Thú lĩnh có một đạo tia sáng màu vàng óng thỉnh thoảng lướt qua chân trời, nương theo đó là dị tượng sét đánh kinh người.

Nó có khả năng là một đạo tiên hà.

Đáng tiếc, vẫn không nhìn thấy tin tức của đám người Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu.

Có lẽ, bọn họ là Trúc Cơ, căn bản không thể tiến vào Ma Nguyên vực.

Lăng Hàn xuất phát đi tới Vạn Thú lĩnh.

Nếu có thể ở tu đến Cửu Đỉnh, đồng thời đạt được chín đạo tiên hà, như vậy tu vi của hắn sẽ hoàn mỹ và đột phá Sinh Đan.

Đến lúc đó hắn giống như nắm giữ chín môn Đế thuật, chiến lực của hắn sẽ mạnh tới mức nào?

Thật chờ mong.

Hai ngày sau đó, Lăng Hàn đi tới Vạn Thú lĩnh.

Đó là sơn lĩnh nguyên thủy, có lượng lớn hung thú sinh sống, thậm chí có cả cấp bậc Chân Ngã cảnh, bởi vậy thế lực bản thổ Ma Nguyên vực cũng không dám tùy tiện xâm nhập, bởi vì không cẩn thận sẽ chết người.

Vạn Thú lĩnh không phải một ngọn núi, mà là dãy núi nối liền không dứt, lãnh thổ rộng lớn không gì sánh được.

Không cần tiến vào, Lăng Hàn đã có thể nghe thấy tiếng hung thú rống lớn, màng tai hắn rung động đầy đau đớn.

Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, hắn muốn đi lên con đường mạnh nhất, cho dù nguy hiểm thì thế nào, hắn vẫn xông vào.

Nơi này cũng không phải chỉ có tiên hà, còn có tiên dược, tiên dược cao giai, bởi vậy dù là hung thú thành đàn vẫn có người xông vào hái thuốc, bao quát võ giả đến từ bên ngoài.

Lăng Hàn đi vào sơn lâm, hắn dạo bước mà đi, có tiên dược đương nhiên được, nhưng hắn chủ yếu nhất tầm nhìn hay vẫn là tìm được tiên hà.

- Ngang!

Hắn đi lên phía trước, đột nhiên nhìn thấy một con gấu đen đi ra, gấu đen cao khoảng mười trượng.

Thất Đỉnh.

Lăng Hàn không xuất thủ, hắn chỉ lạnh lùng nhìn con gấu đen kia.

Gấu đen gào thét, tại sao một tiểu tử nhỏ bé dám đối mặt với nó? Nhưng nó lập tức phát hiện ánh mắt Lăng Hàn lạnh lẽo mà đáng sợ, toàn thân nó lạnh run.

Nó rên rỉ sau đó xoay người chạy đi, ầm ầm, từng cành cây ngã xuống, nó nhanh chóng biến mất không còn tung tích.

Nếu như có người nào nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ hô to không thể tưởng tượng nổi.

Sở dĩ hung thú được gọi là hung thú, bởi vì chúng hung tàn, chỉ có bản năng giết chóc, không có trí tuệ.

Nó bị ánh mắt Lăng Hàn dọa sợ?

Quả thật là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!

Nhưng hung thú có bản năng tránh dữ tìm lành, ánh mắt Lăng Hàn quá kinh khủng, con hung thú kia biết nó sẽ bị giết chết giống như gặp phỉa vương thú, từ đó nó đã lựa chọn bỏ chạy.

Lăng Hàn cười một tiếng, cái nhìn của hắn không mang theo sát khí xung kích, cũng không vận dụng uy áp của Tiên đỉnh, ánh mắt chỉ ngưng tụ tinh khí thần của hắn mà thôi.

Đây là cường giả phong thái.

Giống như Đa Gia Phật, hắn cần tận lực vận chuyển khí thế đi đè người sao?

Lăng Hàn không lựa chọn truy kích, hắn tiếp tục đi tới.

Hắn không rõ mình cần đi nơi nào, hắn chỉ biết mình đang đi dạo khắp nơi.

Nhưng nơi này có quá nhiều hung thú, Lăng Hà nhanh chóng gặp hung thú khác nhưng thực lực kém hơn quá nhiều, chỉ có thực lực Trúc Cơ mà thôi.

Nó vừa nhìn thấy Lăng Hàn liền cụp đuôi chạy đi.

Lăng Hàn vận dụng ý niệm huyễn cảnh thần mang tập kích, thân thể con hung thú kia dừng lại.

Nó vẫn duy trì tư thế chạy nhưng thân thể không nhúc nhích, cảnh này rất quía dị, con mắt nó mang theo khủng hoảng, hiển nhiên đang gặp ác mộng.

Huyễn cảnh thần mang làm người ta rơi vào ảo cảnh mà không biết, cho dù là hung thú cũng không ngoại lệ.

Lăng Hàn cười một tiếng, vẫy tay, hắn thu hồi ảo cảnh, con hung thú kia lại chạy thêm hai bước sau đó ngã xuống đất.

Trúc Cơ té ngã đúng là hiếm thấy, từ đó có thể thấy huyễn cảnh thần mang đáng sợ cỡ nào.

Lăng Hàn trèo đèo lội suối, trên đường đi hắn dùng hung thú thử nghiệm, thể ngộ diệu dụng khi dùng huyễn cảnh thần mang.

Hai ngày sau, hắn đi tới cạnh hồ nước.

Trời cao xanh thẩm, Lăng Hàn có sở ngộ, hắn ngừng lại và ngồi trên tảng đá bên hồ, hắn cởi giày và ngâm chân vào trong hồ.

- Ha ha, đúng là quái nhân, không ngờ lại nghịch nước ở nơi này.

Giọng nói của một nữ tử vang lên.

Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy bốn người đang đi tới, hai nam hai nữ.

Hai tên nam tử dáng người thon gầy, cao lớn đẹp trai, hai nữ tử là mỹ nhân nhưng có phong cách khác lạ, một xinh xắn lanh lợi, một có đôi chân dài, thân cao không thua gì nam tử.

Mỹ nữ cao nói:

- Người ta muốn làm gì là tự do của người ta, đừng đi cười người khác.

- Biết rồi Viện tỷ.

Mỹ nữ xinh xắn gật đầu.

- Ha ha, ngâm chân hóng mát trong Vạn Thú lĩnh đã rất trang bức, cũng khó trách Tiểu Thanh nói hắn.

Một tên nam tử nói ra.

Mỹ nữ xinh xắn nhìn thấy nam tử nói giúp, nàng tươi cười vui vẻ, ánh mắt mang theo tình ý nhìn về phía nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng làm như không thấy, hắn lại đưa mắt nhìn nữ tử cao.

A, thật là loạn.